Mở cửa ra, cô cứ tưởng mình tiêu rồi, phải nói là... ai nhìn thấy cô lúc này đều không ổn, cô không thể để cốt truyện lệch thêm nữa. Ngay lúc này đây, cô thấy tim đập rất nhanh, sợ hãi không dám quay lại, thì một giọng nói vang vào tai:
- Quả nhiên cô đến đây, cô phiền thật đó, tôi hiện tại rất mệt, cô bớt gây chuyện đi được không?
Hiểu và nhận ra giọng nói này cô lập tức quay lại, thật không thể diễn tả cảm xúc lúc này, người đứng trước mặt đây chính là kẻ xuyên vào cùng mình mang danh Âu Lăng.
Dù không biết hắn mang nguy cơ gì nhưng ít ra tình cảnh có chút khả quan hơn, lấy một hơi dài ổn định nói:
- Lấy tình cảnh ra rồi nói, tôi hiện tại cũng chỉ muốn tốt cho về sau thôi.
Hắn nhìn cô một lượt cười nói:
- Cô nói tốt quá, tôi không dám tin, ngay cả thân phận của mình cũng không diễn cho tốt thì lấy đâu ra chuyện về sau. Hình như lần trước nói chuyện, cô không hiểu lắm về hoàn cảnh mình nhỉ?
Ánh mắt này, cảm giác này, giống như ngày hôm ấy, nhưng hiện tại ác liệt hơn, ngay cả thở lấy cũng khó khăn, toàn bộ cơ thể đông cứng, chạy không được thoát không xong, nó thôi thúc bản thân bất giác thấy điểm sợ hãi tột độ. Sự bất an, đáng sợ này, khiến cô muốn chạy, con người này là gì chứ? Chỉ cần một câu nói tiếp theo, cô nghĩ bản thân sẽ chết vào khoảng khắc này, thân thể đã suy nhược rồi, ngay cả thần chí không rõ, tự động ngã xuống.
Hắn nhìn thấy cô ngã thay đổi ánh mắt, đến gần cô, hỏi có sao không?
Cô nói không sao nhưng lại không ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy bàn tay hắn vươn ra đỡ mình. Lúc đứng lên được rồi, hắn tự dưng nói khẽ vào tai cô:
- Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cô sau!
Cậu nói này khiến cô vừa đứng lên, một lần nữa, thân thể đổ xuống. Hắn một bên đỡ, một bên thay đổi sắc mặt hòa nhã nó như thể chuyện vừa phát sinh không có.
- Âu Lăng: Không có thời gian thở đâu, Vi Tuyết và Lạc Phong cũng đến đây rồi, mau rời khỏi đây đi, đừng để họ phát hiện.
- ...
Lạc Phong?! Thật bất ngờ, người đáng ra đi cùng Vi Tuyết lúc này phải là Hắc Chính mới đúng, cô hiện tại vô cùng rối gọi Âu Lăng lại, “Chờ một chút, đừng đi đường đấy!”
Hắn khó hiểu nhưng vẫn đi cùng cô đi đến bức tranh treo tường phía sau bàn làm việc kéo sang, bên trong là một đường tối, không nhìn rõ. Hắn vào cùng cô, nhưng vào mới biết chỗ này khá chật, chỉ dành cho một người vào, hắn nhíu mày. Cô khó chịu không kém, tự mở đường đi lên Ngay lập tức, nó mang hai người chuyển lên, phạm vi không gian một lúc rộng hơn, đèn bật sáng, bây giờ có thể nhận ra đây là một thang máy.
Không gian chật hẹp cuối cùng trở về với một thang máy bình thường, nói chính xác hơn chỗ họ đang đứng lắp vào thang máy tầng một.
Lúc này, tách nhau ra, hắn bỗng nói một câu:
- Tôi không nghĩ cô có ý đó đấy!
Hắn nói câu này không hiểu sao cảm giác không đúng liền hỏi lại
- “Ý” gì?
Hắn chưa kịp nói thì cửa thang máy mở, đối diện chính là nữ chính đang chạy tới gọi “Ái Vỹ”
Cô và hắn ngưng chuyện này lại, quay lại nhìn Vi Tuyết.
Vi Tuyết, trông lương thiện, trong sáng nhưng không có nghĩa là mềm yếu, cô thích những thứ mạo hiểm và cực kỳ tò mò, cô rủ Lạc Phong đến, không ngờ gặp bạn của anh, Âu Lăng. Âu Lăng nói cô là Ái Vỹ sớm đến đây, khuyên cô cũng nên gọi Hắc Chính tới. Cô mới nhớ ra bản kế ước khó chịu của mình.
Cô không được phép vi phạm bất kỳ luật gì của hắn, đành phải gọi hắn đến. Vừa mới gọi điện đầu dây bên kia mắng, bảo cô ở yên một chỗ. Cô liếc mắt nhìn Lạc Phong, đứng bên cạnh, anh hình như có phần mất tự nhiên, tránh né ánh mắt mình, rồi bất chợt nhận ra, cái người tên Âu Lăng không thấy đâu.
Sau khi úp máy xong, mới quay lại hỏi Lạc Phong, người kia đâu rồi?
Lạc Phong bảo cậu ta đi vệ sinh, quay lại sau. Cô nghe xong mỉm cười bí ẩn thì thầm to nhỏ với anh hỏi:
- Liệu có phải đi tìm Ái Vỹ không?
- Lạc Phong: Có thể!
Hai người hướng nhìn nhau, hai người họ đều muốn che dấu nó, cái cảm giác kỳ lạ lúc này.
Viện cớ cho những cảm xúc Lạc Phong chỉ dám đưa ra mấy lời nói vui đùa hồi xưa để xoá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng. Lần trước nói chuyện với hắn về đề tài bói toán gì đó, anh đã biết mình không có cơ hội gì rồi, có điều vẫn cho mình một cơ hội mỗi ngày trò chuyện với cô. Tuy nhiên, mỗi khoảng khắc muốn kéo dài thời gian thêm chút thì bị cô gái tiểu thư kia kéo đi mua đồ, ăn uống, nói là muốn đi ra ngoài cần người theo, nhưng cho dù có Âu Lăng ở đó, cô ta vẫn buộc mình ở lại, dần dần người ta cũng bắt đầu phỏng đoán, chỉ trỏ sau lưng, nghĩ lại một kẻ nghèo như anh một lần được thưởng quà từ Ái Vỹ quả thực là một tin không tốt đẹp gì lại không nghĩ tới Vi Tuyết cũng để ý chuyện này mà hỏi thẳng:
- Cậu đang quen Ái Vỹ à?
Lạc Phong vốn chỉ là chấp thuận vệ sĩ cho Ái Vỹ nhưng anh khi hỏi đến chuyện này, có điều nói ra, anh cảm thấy không công bằng. Anh thực cũng muốn hỏi về mối quan hệ giữa cô và Hắc Chính là như thế nào?
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đi tới, người trên xe đi xuống, khỏi phải hỏi cũng biết người trên xe là ai. Vào thời khắc Vi Tuyết đi đến cạnh người kia, Lạc Phong cảm nhận được một cỗ tức giận, nói mà không được, chỉ có thể nhịn xuống.
Hắc Chính đến, liếc quanh không thấy Ái Vỹ đâu, có điều anh biết cô không nói dối. Lúc anh đến đây, đã thấy xe nhà họ Ái đỗ ngay trước cổng, không hề sai.
Thế là, tất cả đều vào trong, ngay lập tức thang máy bỗng nhiên bật mở, hai người bên trong là Ái Vỹ và Âu Lăng ở hướng thẳng về phía họ. Vừa nhìn thấy Ái Vỹ, Vi Tuyết đã gọi tên, chạy tới. Cô trước giờ, nhìn người không sai, ý tốt hay ý xấu đều có thể nhận thấy, cô tuyệt đối không nhìn sai.
Mạc Vy thấy Vi Tuyết nhưng cũng thấy nam chính và nam phụ đằng sau, nảy sinh ý định mang Lạc Phong đi. Cô biết hướng truyện đã thay đổi, e rằng người Vi Tuyết chọn về sau sẽ khác, cô sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Cô đi qua Vi Tuyết, đi tới Hắc Chính mỉm cười nói:
- Trùng hợp ghê, tôi không nghĩ anh đến, anh cũng để quên đồ sao?
Hắc Chính vừa định mở miệng đáp trả thì Vi Tuyết phía sau hồ hứng trả lời thay:
- Mọi người đang truy tìm căn phòng mật, Ái Vỹ nếu đã đến đây rồi thì tham gia cùng nhé!
Nói xong Vi Tuyết thân thiện cầm tay cô, mà cô, Mạc Vy rất sửng sốt với hành động này, Vi Tuyết theo nguyên tác rất sợ con người này mới phải, luôn né tránh, hạn chế khoảng cách tối đa. Điều này không thể xảy ra!
Mạc Vy ngay lập tức hất tay Vi Tuyết, lấy tinh thần trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh, đầy kiêu ngạo nói
- Đi cùng?! Cô nghĩ mình là ai chứ?
Rồi nhanh chóng lấy khăn tay lau tay buông một câu:
- Đừng đụng vào người tôi!
Hắc Chính đứng ở đấy nhìn thấy hành động đó nhíu mày chặt hơn, nhanh chóng bắt lấy tay Vi Tuyết bá đạo kéo Vi Tuyết vào người nhìn cô nói:
Cô không muốn đi thì thôi, tỏ vẻ cái gì?! Cô không vừa ý, có thể đi, tôi không cản.
Nghe xong Mạc Vy tỏ ý tức giận nhìn anh:
- Anh đi cùng cô ta?!
- Hắc Chính: Đúng vậy!
Quả thực là một cơ hội tốt, Hắc Chính biểu đạt y theo dự tính của mình, cô nhanh chóng tức điên bỏ đi, không khỏi nhắc nhở hai người kia đi theo mình.
Lạc Phong có chút chần chừ nhưng cô vẫn kiên nhẫn gọi lại, nhắc cho anh nhớ, bản thân là đang đứng ở đâu.