Cô hoàn toàn không thích nhân vật chính, đối với cô là xã hội, mộng tưởng thứ gì đó cao đẹp, hình tượng vượt trội, vượt xa tầm tay mà thế giới nhìn ngắm. Là nhân vật chính đã gần như có cả thế giới rồi, việc còn lại là do tác giả quyết định.
Nếu như cái kết không thỏa đáng sẽ gây bức xúc cho người đọc, người xem, ảnh hưởng rất lớn đến việc bình chọn. Nên cô phải chọn đúng cái kết hợp lý nhất, dù xấu hay đẹp.
Ngôi trường cô học thuộc loại ưu, rất đẹp, sang trọng, theo nguyên tác, nó đã ở đây mấy chục năm trước, nhưng kiến trúc ở đây lại khiến người khác phải trầm trồ, chỉ trong một ánh nhìn, nét kiểu tây âu, cổ kính, khó tưởng tượng, nơi này được tu sửa khá nhiều lần, hiện tại rất tráng lệ, với sân trường to lớn, bên trong rộng lớn với những ô cửa phòng học liên tiếp đứng thành hàng, ở đây có vô mười câu lạc bộ khác nhau, đằng sau trường còn có một cái nhà kho, một khu vườn trải dài thành một hàng.
Ái Vỹ, một con người kiêu căng, không thích kết bạn, thường ăn một mình, món ăn do chính đầu bếp chuẩn bị tại nhà. Là một người sống độc lập, mạnh mẽ, dám làm dám chịu, cô rất ghét kẻ bám áo người khác, càng không thích kẻ nịnh hót chuộc lợi, những người ở đây biết thân phận cô đều muốn kết giao, người không biết, hoặc biết một chút thì lại có ác ý. Cho nên trong trường, ngoài fan còn có những người khó ưa, phiền phức.
Chính vì có những kẻ khó ưa đó, nên gây xích mích, đánh nhau là thường xuyên. Có điều là một đứa con danh giá nhà họ Ái, cô chính là người hoàn hảo, về tất cả mọi mặt, ngay cả võ. Vì thế, chiếm thế thượng phong là cô. Tuy nhiên, cô là người thích sạch sẽ, rất ghét bẩn, bụi, trên mặt người khác, vì thế chọn tay sai trong trường yểm trợ.
Mà bây giờ, sau khi Mạc Vy thế thân tiến vào trường lại khác, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn mình. Cô cảm thấy khác biệt giữa mình và họ có khoảng cách rất lớn. Vừa vào đã tập trung rất nhiều ánh mắt của những nam thanh niên, khiến cho các nữ sinh ghen tỵ muốn chết.
Cô bước vào, đã phải bắt trước điệu dáng của Ái Vỹ, hất cao tóc, tự tin mỉm cười, thu hút, bước nhanh qua dãy phòng học tính vào lớp luôn, thì một nam sinh chạy theo, chặn cô lại.
Trong phút bị chặn, cô suýt nữa hết hồn, vì người ngăn cản với động tác nhanh, gọn nắm vai cô, như nắm con mồi. Nhưng sau đó cô lập tức định thần lại, cô biết người này.
Nếu theo tình tiết, cô sẽ được tên này hỏi han về sức khỏe, vừa mới nghĩ đã nghe thấy câu hỏi quan tâm không lời đáp dồn dập về phía mình. Nếu hỏi người này là ai, cô chỉ có thể nói là người yêu đơn phương Ái Vỹ, con trai tập đoàn cổ phiếu thị trường có tiếng. Nhân vật này khá nhút nhát, nói không lên lời, ngắt quãng, dụt dè, không ấn tượng gì nhiều, thường xuyên bị Ái Vỹ chửi yếu kém, từ chối tình cảm của hắn một cách lạnh lùng.
Hôm nay hắn dùng hết khẩu khí hỏi mình, mai nhất định bị bọn nam sinh đánh, dù mình nói thế nào thì cũng gây họa cho hắn, nên tránh trả lời:
- Mạc Vy: Chuyện đó không cần ngươi để tâm!
Rồi lạnh lùng đi qua, tiến vào lớp. Lúc này, cô thấy vai mình đau ê, rõ là tên đó yếu ớt vậy, sao sức lực đầu ra mạnh vậy?
Không muốn để tâm vào nó, cô bắt đầu mở sách, vở ra chuẩn bị. Với cô, nhân vật đó chỉ là người qua đường. Sau tình tiết đó tên này bị suy tinh thần, hắn biết không dành được tình cảm của Ái Vỹ đã chuyển trường. Thực sự không dính dáng đến truyện.
Buổi học tạm dừng, đến giờ nghỉ, cô nhanh chóng đến căng tin trường tìm Lạc Phong. Nhưng vừa vào đã thấy ánh mắt sửng sốt của mọi người, ai cũng không tin được người như cô, có hứng đến đây, cô toàn chê đồ ăn bẩn, không đảm bảo chất lượng, toàn mang đồ ăn ở nhà, được đầu bếp làm sẵn ăn, ai cũng biết điều đó. Thực không biết ngọn gió nào đưa cô tới đây?
Đáng tiếc, cô không ngại bẩn, và cũng không đến đây để ăn, cô có đồ ăn trưa ngon lành, sao phải tốn phí tiền mua đồ mới? Cô chỉ đến đây vì nam phụ.
Cô hướng về góc trong, người đáng ngồi có dáng vẻ cao cao khuôn mặt đượm buồn, khi chất kia, là Lạc Phong! Cô có thể biết ngay, dù ở khoảng cách xa, bởi cô chính là tác giả, và cũng bởi đó là hình mẫu của cô.
Cô vừa nhìn thấy đã đi đến ngay bàn con người đó, anh sửng sốt, cô hoảng loạn không biết nói gì, mở miệng ra có ngay câu:
- Tên kia, ta nghe nói ngươi là kẻ được nhận học bổng, rất tốt! Ta muốn ngươi làm tay sai ta!
...
...
Vừa nói xong, cô lạnh lùng bước nhanh đi ra khỏi căng tin, lúc này cô mới để lộ gương mặt ửng hồng của mình, lấy tay che đi.
Bỗng nhiên có người lướt qua đi vào trong căng tin, cô không rõ ai, nhưng tưởng hẳn đã nhìn thấy hình cảnh mình lúc đó. Cô muốn chạy vào xem kẻ nhìn thấy là ai, có điều, cô lại sợ chạy vào bắt gặp ánh mắt người kia đành lui tạm.
Đi được vài bước, cô thấy cô thấy vài nam sinh ôm mặt, vác nhau, toàn bộ người đầy thương tích đi vào căng tin, hình như đánh lộn, rồi cũng từ hướng đó hét toáng chạy ra không rõ lý do.
Ngày hôm sau, cô không thấy bất kỳ thông báo, tờ giấy dán tường về việc chuyển trường của nam sinh kia, điều đó là không đúng cô biết rõ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cô có cảm giác không hay chút nào!