Hình Ảnh Của Trái Tim

Chương 22: Chương 22: Sự sắp xếp không thể chống lại




Hình ảnh của trái tim (Bản chính thức)

Chương 22: Sự sắp xếp không thể chống lại

Trong lúc hai nhân vật chính ở trường, Mạc Vy cho hai người đi bên cạch mình lên xe, nhưng Lạc Phong từ chối, anh nói cô lên xe như vậy là an toàn rồi, không cần vác anh theo làm gì, mắc công. Nếu thực sự cần thiết thì cũng có Âu Lăng bên cạnh.... Mạc Vy biết anh định quay lại chỗ Vi Tuyết quay lại nghiêm mặt nói:

- Cậu nói như vậy là đang từ chối tôi? Tôi đúng hiện tại đến đây là an toàn. Tuy nhiên, ngay cả như vậy cậu cũng không được phép bỏ đi khi chủ nhân không đồng ý. Đây là công việc, cậu không để cảm xúc xen vào. Đừng viện cớ lý do, đó chỉ là lời ngụy biện cho việc thiếu trách nhiệm của cậu thôi, hiểu chưa?

Nghẹn lời, anh nghĩ hoàn toàn đúng, thực tế từ nãy giờ anh không chú tâm gì hết, thực sự quá yếu kém, người mình thích bị cướp, ngay cả sức cạnh tranh cũng không. Giờ thì, bản thân còn bảo vệ không xong một người, nhớ lại lần trước, vì cô ăn mặc quá nổi, nhìn vào đã biết cũng là hàng chất lượng đã khiến cho kẻ tâm không tốt đợi thời cơ. Vừa lúc cô có ý muốn tách ra đi riêng để mình với Lạc Phong có thời gian tâm sự nên cố ý kêu hắn mua chút nước

Anh nhìn Âu Lăng, người lấy tiền xong cũng liếc một anh một tỏ ý thất vọng chút rồi đi, anh nhưng cũng không làm cách nào khác đứng lặng như tờ, rồi bất chợt thấy Vi Tuyết và Hắc Chính ở bên kia đường, anh không nhìn lầm, là cô, nên đừng bước, ý định gọi người nên đợi đèn đỏ, tự buông người đi sang đường

Người trong đám đông đã đi mất, mà anh lại nghe thấy tiếng hét của Ái Vỹ, liền quay lại thấy cảnh cướp giật, kẻ kia cướp túi, thấy cô giữ chặt lại, sợ hãi giữa đông người vung dao lên, cô né tránh lưỡi dao hướng tay mình, rụt lại. Bản thân lấy ra một cú sút đôi người, thẳng vào bộ vị trọng yếu, khiến kẻ đó ngã lăn ra. Vài người trong đó thấy kẻ ngã, có ý trở thành anh hùng ra tay tương trợ cứu mĩ nhân, thì kẻ này có ý phòng thân trước, rút ra một khẩu súng hướng về họ

Cảnh tưởng này đáng ra của nữ chính, cô hốt hoảng định hình tình huống, giống như muốn nói: “Chuyện quái gì xảy ra thế này?”

Kẻ này chật vật đứng lên giương khẩu súng khắp nơi, khẩu khí hăm dọa, sau đó liếc cô lại có chút ngẩn người, sau đó không quá dám nhìn lâu chỉ bắt cô tháo hết đồ trang sức vào trong túi ném ra cho hắn, anh vội chạy vào giữa thì thấy một thoáng bóng dáng Âu Lăng từ đằng sau tiếp cận kẻ đang hào hứng nhìn từng trang sức quý giá cho vào túi. Cô thản nhiên mang đồ vào xong, tự đặt túi xuống, một chân đá chiếc túi về phía tên này, vừa lúc cúi người nhặt đồ, Âu Lăng ngay lập tức xông ra vặn tay hắn ra sau, súng một chốc rơi xuống đất, hắn chỉ kịp kêu “a” một tiếng đã bị đẩy úp mặt xuống đất rên rỉ. Thật không thể tin lại có kẻ giữa thanh thiên bạch nhật làm ra loại sự kinh hãi đến vậy, đến người xem không khỏi rùng mình.

Bản thân Lạc Phong cảm thấy mình hoàn toàn thất bại, anh đôi lúc không hiểu, tại sao Ái Vỹ lại chọn mình.

Mạc Vy dường như nhận thấy điều đó lại tỏ như không thấy, vốn nên nhắc nhở lại không biết lựa câu nào để nói.

Suy nghĩ nhiều cũng không được gì cô ngồi lên xe, hắn nhìn thấy cô lên cũng lên luôn. Mạc Vy vừa nhìn Âu Lăng lên mặt vô cũng khó coi, vốn định để Lạc Phong ngồi bên cạnh, không ngờ tên này xen vào. Nhưng chuyện này không thể nói ra, đành nuốt xuống. Lạc Phong thấy vậy, quay lại nhìn một chút quyết định lên xe.

Kế hoạch thất bại, vì Lạc Phong ngồi ghế trên, cô không còn gì để nói. Tuy nhiên, hắn, cái tên bên cạnh bắt đầu diễn trò. Hắn ngồi trên xe, nhập vai nhân vật Âu Lăng cuốn lấy cô, đã thế còn tỏ vẻ ái ngại như thiếu nữ, nói về bản thân rất khoa trương xong, còn nói gì đó về quan hệ hai bên nhà. Cô tự hỏi hắn có phải nhập tâm quá rồi không, đau đầu muốn chết.

Không chịu nổi, cô hướng tới người đang lái xe nhà họ Ái, tên Trung, bảo ông trước hết rước hắn về nhà họ Âu trước, đằng nào thì cũng chung đường, mà nhà cô xa hơn nhà hắn. Vừa nghe xong, hắn lên tiếng:

Hắn hiểu biết cô ý tứ nhưng vẫn nực cười thì thầm bên tai: “Chú ý tới địa vị mình một chút, đưa đón một kẻ không danh, không phận dễ bị nhìn ngó, đồn đại, thiệt hại thì không rõ nhưng ảnh hưởng thì khá nhiều đó“. Hắn vừa nói vừa liếc người lái xe bên trên.

Hắn là cố ý, để cô sớm không có cơ hội làm bậy, mà Lạc Phong biết được tâm tư e là né còn không kịp

Cuối cùng vẫn là dễn xuất loại khả năng cho tận lúc về nhà vẫn ở một câu: “Dư Tình biệt luyến” không rời, cứ đứng như vậy cho đến lúc xe của Ái Vỹ rời đi, mới vào nhà.

Cô ngay sau đó cũng về luôn, lại đặc biệt biết được Ái Lâm lên phòng mình

Ái Lâm viện cớ ngày mai sinh nhật cô, muốn tạo cho cô một chút bất ngờ nên đã lấy được chiếc chìa khoá dự phòng trong tay Mạc Hạ.

Ngay lập tức, cô lao lên phòng, Mạc Hạ nhìn cô cũng thực bất ngờ. Từ trước đến nay, mỗi lần làm gì, bà cảm thấy cô tỏ ra vô cùng bình thản, lạnh lùng. Lần đầu tiên, bà nhìn thấy cô biểu cảm hoảng loạn chạy lên như vậy.

Phải, trên thế giới này có một thứ dù cho có cố gắng thay đổi cũng không mang lại kết quả gì chính là thứ định sẵn. Thứ phép màu trong truyện cổ tích không bao giờ có, một khi hiểu được sự trưởng thành. Bởi tạo nên nó, một ai đó, một thứ gì đó phải hi sinh, để tôn vinh một thứ có giá trị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.