Hàm Cốc quan ở bên bờ sông Vị Thủy. Nó cao về phía tây, thấp dần
về hướng Đông, bịt chặt khe con đường tiến về phía nam, tiếp
xúc với Nam Sơn. Phía Bắc thì chặn ngang sông lớn, từ xưa tới nay
đây chính là chỗ yết hầu của con đường đi về về Lạc Dương ở phía
Đông, hay là tiến vào Quan Trung ở phía Trung.
Hậu thế từng có thơ khen rằng:
“Khai thiên Hàm Cốc tráng Quan Trung,
Vạn cốc kinh trần hướng bắc không.”
Hàm Cốc quan được bắt đầu xây từ thời Xuân thu Chiến quốc, vùng
đất này vốn là vùng binh gia thường xuyên giao tranh. Năm Chu Thận
Vương thứ ba, Sở quốc Hoài Vương từng liên minh với sáu nước còn
lại hưng binh phạt Tần. Nước Tần dựa vào địa thế hiểm yếu của Hàm Cốc, khiến cho trăm vạn quân đội của sáu nước ngã xuống, máu chảy
thành sông. Năm Tần vương Doanh Chính thứ sáu, nhân mã hai nước Sở
Triệu lần thứ hai xâm phạm nước Tần, thế nhưng nhưng là 'Đến Hàm Cốc,
đều bại tẩu'… Vì lẽ đó, câu hỏi làm thế nào để phá được Hàm Cốc,
tiến vào Quan Trung vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Đương
nhiên điều đó cũng không phải nhất định chính xác. Trương Sở Chu
Thương đã từng công phá được Hàm Cốc, nhưng cuối cùng, vẫn phải thảm bại. Từ sau khi nước Tần thống nhất sáu nước, việc thủ vệ Hàm Cốc quan cũng đã lơi lỏng đi rất nhiều, đó cũng là nguyên nhân trọng
yếu để Chu Thương có thể công phá Hàm Cốc quan.
Vừa qua khỏi buổi trưa, trước Hàm Cốc quan đã có người đi đến. Tuy nói thiên hạ
bây giờ loạn lạc xảy ra khắp nơi, ngọn lửa chiến tranh bay tán
loạn, nhưng đối với vùng Sơn Đông thì ngược lại, Quan Trung vẫn cứ yên tĩnh như trước, có thể coi đây là thiên đường của cả thiên
hạ. Rất nhiều người dân ở vùng núi Đông Tử, đặc biệt những bách
tính sinh sống ở Tam Xuyên quận quanh Lạc Dương, di chuyển dồn dập về
phía Quan Trung, cùng lúc đó không ngừng có thương khách vãng lai, từ
Quan Trung đi tới Sơn Đông. Thời đại này mặc dù loạn lạc, nhưng cũng là cơ hội tốt để kiếm tiền, có lợi ích, thì sẽ có thương nhân không sợ chết.
Hai người Lưu Bang và Ly Thương ăn mặc theo kiểu
bình dân, xen lẫn trong trong dòng người, đi đến cửa ải. Hai người
chuyện trò vui vẻ, ánh mắt bình tĩnh. Mới nhìn thoáng qua sẽ thấy
hai người này thật giống như những kẻ bán dạo qua đường khác, cũng
không thể điểm đặc biệt nàng đáng để chú ý.
- Hai người ngươi, vì sao lại mang theo binh khí?
Khi hai người bọn Lưu Bang đi tới trước cửa ải, một binh lính canh
cửa tiến ra ngăn cản đường đi, ngón tay chỉ vào thanh bảo kiếm
trong tay của Ly Thương, lớn tiếng hỏi dò.
Thần sắc Ly
Thương lập tức cứng lại, có chút sốt sắng. Thế nhưng Lưu Bang nhưng
nhẹ nhàng kéo chéo áo của gã một cái, cười ha ha nói:
- Vị quân gia này, chúng ta cũng không muốn mang theo binh khí, nhưng tình cảnh hiện giờ ở Sơn Đông thực sự là quá hỗn loạn, đem theo binh khí,
cũng chỉ muốn phòng thân mà thôi. Chúng tiểu nhân là người bán dạo
khắp nơi trong thiên hạ, nếu không phải tình thế bức bách, thì
cũng không muốn đi chuyến này đâu.
Nói xong, y còn trừng mắt nhìn Ly Thương một chút,
- Nói ngươi đừng mang binh khí, mà ngươi cứ nhất định phải mang… Chẳng qua cũng tốt, ra ngoài càng thêm an toàn.
Dáng vẻ kia, giống hệt như cũng không muốn xuất quan. Tên binh sĩ
gật gù, cũng không gây khó dễ cho hai người Lưu Bang và Ly Thương nữa, mà là giơ tay lên, ra hiệu hai người có thể thông qua.
Sau
khi qua ải, phải trải qua một cái cuốn động, cũng xem như là cứ điểm
để tiến vào thông lộ Hàm Cốc quan, khoảng chừng ba trăm bước, lại là
một cái cuốn động, sau khi đi ra ngoài, coi như đã vượt qua kiểm tra.
Trong khoảnh khắc khi đi vào cuốn động, Lưu Bang và Ly Thương nhìn
nhau, thần sắc đều lộ ra vè hưng phấn. Kiên trì một chút nữa, ra
khỏi Hàm Cốc, thì trời lại cao biển lại rộng!
Sau khi xuyên
qua cuốn động, hai người cứ trên đi ở con đường. Con đường này, vừa
dùng cho việc người đi đường qua lại, ở thời chiến, thì dùng để vận
chuyển đồ quân nhu. Đá vụn lát thành con đường, trông rất bằng phẳng,
cũng rất rộng rãi. Hai bên có tường thành cao chót vót, có thể nhìn
thấy quân sĩ đi qua đi lại trên tường thành. Có thể thấy, lúc này Hàm
Cốc quan tựa hồ vẫn chưa có tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
- Hai người mặc áo đen, dừng bước!
Đột nhiên, từ trên lâu thành ở phía sau cuốn động, truyền đến một thanh âm,
- Chính là hai nam tử mặc áo đen, có cầm lợi khí, dừng bước!
Tiếp theo, lại nghe thấy khẩu lệnh truyền đến liên tiếp, hai bên cửa
ải, trong phút chốc mọi người đang đi đường bỗng dừang lại. Một tên
tướng lĩnh tuổi còn trẻ, mặc nón trụ quan giáp, tay cầm bảo kiếm,
từ trên thành lầu đi xuống, dừng lại cách Lưu Bang ước chừng hơn mười
bước.
- Người cao hơn, xoay người lại!
Lưu Bang
thân cao tám thước có hơn, so với Ly Thương còn cao một chút, đối
phương hiển nhiên là đang gọi y, điều này cũng khiến cho trong lòng Lưu Bang không khỏi hồi hộp lẫn chút khẩn trương. Âm thanh nghe rất xa
lạ, nhưng lại giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi. Lưu Bang khom thân thể xuống, chậm rãi xoay người lại, cúi đầu, len lén nhìn lại. Nhưng
vừa nhìn thấy người này, lại làm cho Lưu Bang trong lòng âm thầm kêu
khổ.
Tướng lĩnh ước chừng hai bảy hai tám tuổi, vóc người ục ịch, nhưng thân hình cao hơn bảy thước, trên mặt mang một tia nụ
cười cổ quái, nhìn Lưu Bang từ trên xuống dưới. Lưu Bang lập tức nhận ra được người này, gã chính là Lữ Thích Chi.
Lưu Bang và Lữ
Thích Chi cũng gặp nhau nhiều, dù cho hai người từng là thân thích. Xưa nay Lữ Thích Chi nhìn Lưu Bang đã thấy không lọt mắt, mà lại
thích đi với Lưu Khám hơn. Mặc dù sau đó Lữ Trĩ được gả cho Lưu Bang, nhưng nếu không có sự tình gì đặc biệt thì Lữ Thích Chi cũng sẽ
không chủ động nói chuyện với Lưu Bang. Về sau, Lưu Khám kết hôn với
Lữ Tu, Lữ Thích Chi lại có thể danh chính ngôn thuận đi theo Lưu
Khám. Còn Lưu Bang thì lại hết sức tránh né Lưu Khám, nếu như y biết
ở chỗ nào có Lưu Khám, y sẽ không quá đồng ý xuất hiện tại đó.
Thường xuyên qua lại, nhưng Lưu Bang rất xa lạ với Lữ Thích Chi. Nhưng dù sao cũng là thân thích, hơn nữa vóc người của Lữ Thích Chi vốn ục
ịch, thêm vào đó là khuôn mặt con nít từ trước đến nay cũng không
có biến hóa lớn, vì lẽ đó Lưu Bang ngay lập tức đã nhận ra Lữ Thích
Chi. Ngược lại Lữ Thích Chi dường như lại không nhận ra Lưu Bang,
chẳng qua gã cảm thấy người này tựa hồ khá quen.
Điều này cũng không trách được rằng Lữ Thích Chi có trí nhớ không tốt!
Lưu Bang bây giờ khác xa với Lưu Bang lúc ở huyện Bái năm đó, y thay
đổi quá lớn. Dù sao mười mấy năm trôi qua, y cũng đã sắp năm mươi tuổi, thêm nữa trải qua rất nhiều gian khổ, khí chất và tướng mạo đều đã có sự thay đổi lớn. Đặc biệt hai năm qua, Lưu Bang thân là Võ An hầu,
chấp chưởng trăm ngàn đại quân, khí độ tự nhiên không phải là kẻ năm
đó có thể sánh bằng.
Lữ Thích Chi đánh giá Lưu Bang từ trên xuống dưới, đột nhiên dùng ngôn ngữ của huyện Bái hỏi:
- Ngươi là người ở vùng nào, hiện muốn đi đâu?
Bất thình lình nếu nghe được giọng nói quê hương, người nào cũngkhó có thể tránh khỏi lộ ra kẽ hở. Nhưng tâm trí của Lưu Bang kiên định, đã
sớm chuẩn bị, liền mang vẻ mặt mịt mờ ra.
Bên cạnh có thân binh nói:
- Tướng quân hỏi ngươi, là người ở vùng nào, hiện muốn đi đâu?
- Á, tiểu nhân là người Dĩnh Xuyên, lần này vào Quan Trung là đưa một nhóm hàng hóa, bây giờ phải về Dĩnh Xuyên.
- Giọng điệu của ngươi cũng không giống như người ở vùng Dĩnh Xuyên à nha.
Lưu Bang nói:
- Điều này cũng không có gì to tát, tiểu nhân rất sớm đã phải vào
nam ra bắc, phiêu bạt khắp nơi, khó tránh khỏi việc giọng nói bị pha tạp… Nếu ngài không tin, đây là chất nhi nhà ta, ngài hãy nghe khẩu âm của hắn, sẽ biết tiểu nhân có phải người Dĩnh Xuyên hay không.
Ly Thương tuổi cũng đủ để làm chất nhi của Lưu Bang, điều này
cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi. Mà quả thật Lưu Bang từ nhỏ đã từng làm du hiệp, vào nam ra bắc, học được không ít phương ngôn.
Vì lẽ đó nói như thế chắc cũng không lộ kẽ hở. Ly Thương tiến lên đáp
lời, khẩu âm đậm vùng Dĩnh Xuyên, làm cho vẻ mặt của Lữ Thích Chi
cũng được giản ra.
Lại đề ra hàng loạt nghi vấn trong chốc lát, Lữ Thích Chi thấy hỏi không ra kẽ hở, liền xua tay để Lưu Bang đi.
Lưu Bang liền vội vàng xoay người đi, âm thầm thở phào một hơi, vỗ nhẹ trán.
- Chúng ta đi!
Nhưng y lại không ngờ rằng, trong lúc vô tình y lại có một động
tác khiến cho thân thể Lữ Thích Chi run lên, hai mắt nhắm lại, lộ ra
vẻ dữ tợn.
Lữ Thích Chi cũng không đi, cứ nhìn theo bóng
lưng của hai người Lưu Bang, Ly Thương. Ngay khi Lưu Bang sắp đi tới
cuốn động, Lữ Thích Chi đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Lưu Quý, ngươi định chạy đi đâu?
Hô xong, y lập tức diều động binh lính đang giữ cửa ải, tất cả
đồng loạy lên binh khí lên, nhắm ngay vào hai người Lưu Bang.
Trong lòng Lưu Bang run lên, nhưng cũng gắt gao nắm lấy tay Ly Thương.
- Tướng quân, ngài đang gọi ta?
Lữ Thích Chi không nói không rằng, trở tay rút một thanh trường đao
ra từ dưới sườn một tên thân binh, hung tợn nhìn Lưu Bang,
- Lưu
Quý, ngươi không nên cố làm ra vẻ nữa… Những năm gần đây, tướng mạo
của ngươi mặc dù đã biến đổi nhiều, nhưng cái cách làm việc mờ
ám của ngươi không sửa đổi chút nào. Đặc biệt động tác vỗ trán của
ngươi, Đại tỷ từng nói với ta, khi tâm trạng ngươi căng thẳng qua đi,
thoải mái thư giãn sẽ vỗ cái trán. Lưu Quý, còn nhớ Đại tỷ của ta
không? Cha con ngươi hại chết tỷ tỷ ta, bây giờ ngơi rơi vào tay ta, ta
sẽ thay đại tỷ báo thù rửa sạch mối hận này!
Hai gò má Lưu Quý co giật một lúc lâu.
Một lát sau, y khe khẽ thở dài,
- Tiểu Trư, nếu ta nói, cái chết của tỷ tỷ ngươi không có quan hệ gì với ta, ngươi có tin hay không?
- Tin hay không đều không quan trọng, ta chỉ biết, Đại tỷ của ta chết ở trong tay con trai ngươi …
Lữ Thích Chi dùng trường đao chỉ vào Lưu Bang, cắn răng nghiến lợi nói:
- Đáng tiếc Lưu Phì lại không chết trong tay ta, nhưng con nợ thì cha phải trả, ngươi đừng hòng sống sót.
- Võ An hầu, chúng ta liều mạng thôi!
Ly Thương rút bảo kiếm nghe một tiếng ‘cheng’, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ dùng mạng mở một đường máu, bảo vệ ngài đi ra ngoài.
Nhìn thấy quân sĩ ở trên tường thành đã giương cung lắp tên, nhìn
vào trong cuốn động, những thanh binh khí sáng loáng lóng lánh, trong
lòng Lưu Bang biết, khó thoát tìm được nữa rồi..
- Tiểu Trư, con trai của ta, nó … chết rồi sao?
- Khà khà, ba ngày trước Lưu Phì đã chết trong tay Đại Vương nhà ta.
Lưu Bang cay đắng cười nói:
- Đời này của ta, nếu có việc gì làm ta hối hận nhất, chính là
ngày đó đã đi tham gia tiệc rượu của nhà ngươi… Tiểu Trư, bây giờ ta đã cùng đường mạt lộ, không có nhà để về. Ngươi nhìn ta đi, cũng đã
sắp năm mươi tuổi đầu, cũng sống không được lâu nữa lâu, sao không
tha cho ta một con đường sống?
Lưu Bang đang nói, thì ‘rầm’
một tiếng liền quỳ xuống, hướng về Lữ Thích Chi cầu xin. Y có thể sẽ
không để ý vấn đề mặt mũi, chỉ cần cầu được đường sống, so với những thứ khác tất cả đều không quan trọng.
Lữ Thích Chi cười lạnh nói:
- Muốn ta thả ngươi? Cũng có thể... ngươi hãy làm cho Đại tỷ của ta sống lại đi.
Lưu Bang nằm sấp trên mặt đất, lén nhìn về bốn phía. Đột nhiên, hai tay vận sức sức, xoay thân xông lên, đánh về phía một tên binh sĩ, chộp
lấy tên binh sĩ đó rồi quật ngã gã trên mặt đất, cướp đi kiếm và thuẫn. Đồng thời cao giọng quát lên:
- Ly Thương, cùng ta xông lên giết thẳng ra bên ngoài!
Ly Thương hét lớn một tiếng rồi múa kiếm nhằm về phía binh sĩ ngoài cuốn động.
Lữ Thích Chi híp mắt lại, trong miệng quát lên một tiếng lớn,
- Bắn cung!
Lưu Bang muốn liều mạng, mà Lữ Thích Chi từ lúc vừa mới bắt đầu cũng
không thả lỏng cảnh giác. Lời còn chưa dứt, đã thấy quân sĩ ở bên
ngoài ngoài động lùi về sau, ba hàng người tiến lên bắn tên, nhắm ngay
Ly Thương, phóng ra một trận loạn tiễn. Một lượt bắn tên là năm mươi người. Ba hàng tiễn thủ từng nhóm bắn cung, một làn sóng mũi tên như
mưa rơi đánh về phía Ly Thương. Mặc dù Ly Thương võ nghệ cao cường,
nhưng cũng không thể chống đỡ được mưa tên dày đặc như vậy.
Cuốn động dài chừng tám mươi bước, sau khi gã cứng rắn lao ra được
khoảng bốn mươi, năm mươi bước, cả người đã bị tên bắn trung y như
một con nhím. Còn Lưu Bang mặc dù chém bay đầu hai tên binh sĩ nhưng lại bị Lữ Thích Chi bắn trúng một mũi tên vào bắp đùi, lập tức ngã xuống đất, không chờ y đứng dậy, mười mấy thanh trường mâu trường
giáo, đã chĩa quanh người y.
- Dừng tay!
Lưu Bang lớn tiếng kêu gào:
- Ta chính là Võ An hầu dưới trướng Sở vương, ta đầu hàng… Tiểu Trư,
ngươi trói ta lại, đi gặp Đường vương cũng coi như lập được công lớn.
Sống sót, so tất cả mọi thứ đều là chuyện trọng yếu hơn cả. Có
thể sống thêm một lúc, Lưu Bang sẽ muốn sống thêm một lúc. Tuy y cũng
rõ ràng, Lưu Khám tuyệt đối sẽ không buông tha cho y. Nhưng trong lòng y vẫn cứ như trước luôn duy trì ý niệm đó. Cho dù Lưu Khám không tha y, miễn là còn sống, thì vẫn có cơ hội để chạy trốn. Trong suy nghĩ
của Lưu Bang, trước khi chưa có mệnh lệnh của Lưu Khám, Lữ Thích Chi nhất định không thể nào giết y.
Nhưng Lữ Thích Chi lại nở nụ cười! Gã kéo đao đi tới Lưu Bang trước mặt, cười gằn nói:
- Lưu Quý, ngươi thật vô lại! Ta cần gì phải trói ngươi? Lấy ngươi đầu người, chẳng phải đơn giản hơn sao?
- Tiểu trư, ngươi..
Lưu Bang còn muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Lữ Thích Chi tiến lên một bước, giơ tay chém xuống.
Nhìn thanh trường đao sáng loáng đang hạ xuống, Lưu Bang không khỏi
hét to một tiếng… Máu tươi bắn ra, một đầu người đẫm máu rơi xuống đất!