- Lưu Quý, ngươi làm thế này là có ý gì?
Ung Xỉ đã lén lút tìm tới Lưu Bang, giận phừng phừng hỏi:
- Người đã đồng ý hợp tác cùng ta rồi, sao lúc này lại kết thân với Lưu
Khám? Đừng nói là ngươi không biết, cũng đừng nói là ngươi không ảnh
hưởng lão già Lữ Văn kia đấy. Cái lão chết tiệt đó không có ai xúi giục, sao dám làm chuyện tày đình như thế này được?
Lưu Bang cười lớn đắc ý, bộ dạng như không có dính dáng gì.
- Chuyện này thực sự là không có liên quan gì tới ta... Ta là người
ngoài, làm sao có thể làm chủ được gia đình họ Lữ? Thêm vào đó, Lữ Văn
nghĩ như thế nào, đó là việc của lão, ta thì có liên quan gì? Lão Ung à, ngươi đừng sợ hãi nữa, việc gì mà phải tự hù dọa chính mình?
Ung Xỉ thẹn quá hóa giận:
- Ta mà sợ ư? Đường đường là người ngoại hương, làm sao ta có thể sợ hắn chứ?
Lưu Quý, những lời thô thiển này ta vẫn cứ nói trước, hiện nay các bên đã
chuẩn bị xong hết rồi, ngươi đừng đến phút chót mà bỏ chạy. Nếu không,
sẽ rất khó ăn nói với Huyện lệnh đại nhân đấy... Còn nữa, Huyện lệnh đại nhân còn nói, ai cũng có thể đi, chỉ trừ Thẩm Thực Kỳ và Vương Cơ bắt
buộc ở lại.
Lưu Bang cười lạnh lùng:
- Ngươi đừng lấy Huyện lệnh ra dọa ta, làm gì và như thế nào là việc của ngươi, ta chỉ có phụ trách kiềm giữ Lưu Khám mà thôi.
Lời đã nói đến mức này thì Ung Xỉ cũng không còn gì để nói nữa, đứng lên bỏ về.
Lưu Bang nhìn theo Ung Xỉ đi ra, trong mắt bỗng lóe lên một tia ý nghĩ độc ác. Lư Quán nói:
- Đại ca, đệ thật không hiểu, tại sao huynh lại đồng ý để lão già Lữ Văn kết thân với Lưu Khám vào lúc này?
Huynh cũng không phải không biết, Đồ Tử kỳ thực rất yêu nhị tiểu thư.
Làm thế này, huynh không sợ Đồ Tử sẽ bất mãn sao?
Lưu Bang ngạc nhiên nhìn Lư Quán:
- Không phải là ta gả, Đồ Tử làm sao lại giận ta được chứ? Người hắn giận là Lưu Khám mới đúng.
Thêm nữa, Lữ Văn gả con gái, ta làm sao quản được?
Quán, đệ phải hiểu rằng, Đồ Tử nếu giận Lưu Khám, thì hai người họ càng không thể đứng về phía nhau được, há chẳng phải là chuyện tốt sao?
Lư Quán như vỡ ra trước lý lẽ của Lưu Bang, ánh mắt lóe lên một tia khâm phục.
- Thế nhưng, Lưu Khám kia là một tên ngạo mạn. Cứ cho là bị Lý Phóng tính kế, nhưng e rằng hắn cũng không dễ dàng thần phục đại ca đâu.
Đúng vậy. Hắn là một con ngựa bất kham. Nhưng cũng là một đứa con hiếu thảo.
Lưu Bang cười hô hố:
- Đến lúc đó bố đây ra tay cứu lão nương hắn, hắn ta chẳng phải sẽ cảm ơn ta sao? Kể từ đó, Lý Phóng lại càng không dám chọc tới ta. Trong tay ta đã có Phàn Khoái và Lưu Khám, lại có thêm Tiêu Hà Đường Lệ, thì sợ ai
nữa chứ.
Thật là một ước mơ tốt đẹp. Nó làm cho tim gan Lư Quán muốn nhảy ra ngoài vì sung sướng.
Nhưng gã còn chút lo lắng:
- Nhưng mà đại ca, quan hệ giữa Lưu Khám và Nhâm Hiêu rất tốt, lại cùng là Lão Tần nhân, Nhâm Hiêu có vì hắn ta mà ra tay không?
- Ha, không có rượu Vạn tuế, thì Lưu Khám hắn không là cái gì cả. Lý
Phóng chỉ cần nấu thành công rượu Vạn tuế, Nhâm Hiêu làm sao lại có thể
vì một tên tiểu dân mà giở mặt với đồng liêu được chứ? Tuyệt vời. Đến
lúc đó Lý Phóng lại bán cho Ung Xỉ... Nhưng có quan hệ gì tới chúng ta
đâu cơ chứ. Từ đầu tới cuối đều là Ung xỉ đứng ngoài bày trò, Nhâm Hiêu
nhiều nhất là thu thập Ung Xỉ thôi. Nhưng nếu thế này, thì e rằng lại
đúng tâm nguyện của Lý Phóng.
Lư Quán gật đầu lia lịa, không nén được một tiếng thở dài:
- Ông quan này à, quả thực là đáng sợ.
- Đáng sợ cái rắm thối ấy!
Lưu Bang xoa xoa châ, cười gằn:
- Đổi lại là bố đây, ta làm còn tốt hơn hắn nữa. Tên kia chỉ là số mệnh
may mắn, được đọc sách tại Tắc Hạ Học Cung hai năm. Nếu để ta làm Huyện
lệnh, thì Tiêu Hà sẽ làm huyện thừa, còn Lưu Khám và Đồ Tử sẽ làm Huyện
úy.
Ngươi xem, ta đâu cần làm gì, cứ thế mà cứ cai quản tốt Huyện Bái, sẽ mạnh hơn lão già kia cả trăm lần.
Lư Quán nghe xong, không khỏi gật đầu lần nữa.
- Đó là điều đương nhiên, đại ca không phải là phàm nhân, chắc chắn mạnh hơn kẻ kia.
Lưu Bang cười đắc ý, đi giày vào rồi vặn mình đứng lên nói:
- Ngươi lập tức trở về Phong ấp, tìm Chu Bột về đây. Để ta đi tìm Hạ Hầu. Cho hắn theo dõi tình hình của tên kia...ừm. Tiện thể gọi luôn Chu Hà
về, ta có việc cần giao. Mạng người Huyện Bái chúng ta có thể sánh bằng
người Sở, quý hơn người Tề. Đừng lại cho tên Chu Xương kia vào, không
đáng.
Lư Quán cũng trở người đứng lên:
- Đại ca yên tâm, việc của huynh đệ một giây cũng không trì hoãn.
Hai người hẹn xong ngày gặp mặt tại nhà Phàn Khoái, Lưu Bang mới chếnh choáng ra về.
Tính ra, chỉ hơn 20 ngày nữa là đến ngày rượu Vạn tuế xuất hầm. Qua ngày đó, ngày lành của Lưu Khám cũng đến.
Nghĩ tới đây, Lưu Bang bật cười. Làm người, vẫn cứ là không cần quá nổi
trội. Vô sỉ vô lễ thì sao chứ? Lão tử chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao?
Ngược lại, mấy tên hiểu sỉ biết lễ đó lại đang ngày đêm cấu kết tranh
đấu đó thôi.
Một người không cẩn thận, cả nhà xui xẻo theo, việc gì mà gánh quả khổ thế chứ?
Ha, có những lúc, làm chuột lại là hay. Xem xem, năm đầu tiên Thủy Hoàng,
những hộ môn phú hào bị ép di dời đến đến Hàm Dương, họ sống như làm
sao? Ngược lại, cứ sống cuộc đời chuột như ta đây, thì vẫn cứ tiêu dao
tự đắc đó thôi.
Lưu Bang càng nghĩ thì càng thấy đắc ý, không kìm nổi ngâm nga khe khẽ một khúc ca.
Đối với việc hôn nhân với Lữ Tu, Lưu Khám không hề để tâm.
Đây không phải vì Lưu Khám không ưa Lữ Tu, mà do mỗi người đều có một
nguyên tắc. Ví như hôn nhân, quan điểm thời xưa và hậu thế không giống
nhau. Hậu thế có thể theo đuổi sự tự do, tính cá nhân mà một đời không
kết hôn. Nhưng thời đại này, bất hiếu có ba, không có con là tội lớn
nhất. Trong mắt nhiều người, nếu không kết hôn, không lấy vợ sinh con
thì đã là thuộc loại đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng, nếu trong tình cảm đó chứa những thứ phức tạp khác thì lại không đẹp như vậy nữa.
Ít nhất thì Lưu Khám cũng nhận ra, nếu cùng Lữ Tu tính hôn sự, thì sẽ có
quá nhiều nhân tố khác đan xen, nên hắn cảm thấy phiền chán.
Thế
nhưng chỉ là hắn phiền chán, còn Khám phu nhân thì tuyệt đối không. Lão
phu nhân rất thích Lữ tiểu thư, đối với cuộc hôn nhân này, bà đồng ý cả
hai tay. Do đó sau khi Lữ Văn phái người đến tính chuyện kết thân, bà
lập tức nhiệt tình hưởng ứng, còn tích cực bàn ngày lành chọn tháng tốt.
Mọi việc đều rất thuận lợi, hai bên đều đã rất nhanh chóng thống nhất được
ngày cử hành. Mùng mười tháng sau là ngày hoàng đạo cát tường vô cùng
đẹp, mà cũng là ngày trước rượu Vạn tuế xuất hầm 10 ngày.
Vì sao
chọn ngày mười tháng sáu? Vấn đề này có nguyên nhân của nó. Đằng nào thì Lưu Khám cũng không biết rõ ràng, chỉ nghe được một câu rằng: kết hôn
hôm này, con cháu có thể tề tựu đông đủ, khiến cho gia đình càng thêm
thịnh vượng.
Hôn lễ lúc này, không có phức tạp rườm rà như đồn đại của hậu thế.
Hai bên định xong ngày tốt, bày tiệc rượu, đón tân nương qua môn, hết sức
đơn giản. Trong đó không thể thiếu một ít trò chơi, nhưng những thể loại ầm ĩ lúc đó chưa phổ biến, những thủ tục lễ tiết rườm rà cũng chưa rộng rãi.
- Mẹ, có gấp gáp quá không?
Lưu Khám không tránh khỏi có chút bất mãn:
- Con bên này sắp xuất hầm rượu Vạn tuế rồi, việc này có thể trì hoãn được không?
- Trì hoãn?
Khám phu nhân lập tức trở nên không vui.
- A Khám, con năm nay đã mười tám rồi, phụ thân con hồi xưa lấy mẹ cũng
chưa qua mười sáu. Như bên quận Tam Xuyên, những đứa bằng tuổi con, nói
không chừng đã có con hết cả rồi... À, mẹ thấy tốt lắm, lại có Đông Ông
nhiệt tình. Càng sớm càng tốt, chuyện kết thân này hoàn chỉnh rồi, mẹ
cũng như hoàn thành tâm nguyện.
Thế nào, chẳng lẽ con không thích A Tu?
- Cũng không phải là không thích, con chỉ cảm thấy có chút đột ngột quá!
- Đột ngột cái gì? Giành ra một ngày, cử hành hôn lễ cho xong... Con làm
gì thì cứ làm, A Tu không phiền con đâu! Quyết định vậy đi!
Khám
phu nhân nói lời dứt khoát, Lưu Khám lại dở khóc dở cười. Nhưng hắn cũng biết rằng chuyện này không thể thay đổi. Chỉ biết mang bộ dạng khổ sở
đến gặp Đường Lệ.
- Lão Đường, ta sắp thành hôn rồi!
Đường Lệ nghe thế, bật cười:
- Vậy thì chúc mừng người nhé!
- Thế nhưng trong tình thế này, ta có tâm trí nào mà thành hôn chứ... Ung Xỉ chưa giải quyết, Lý Phóng đang nhăm nhe, chung quy ta không được yên chút nào.
Đường Lệ cười thản nhiên:
- Thành hôn là thành hôn, Ung Xỉ là Ung Xỉ, hai thứ khác nhau, người tuyệt đối đừng đánh đồng chứ.
Kỳ thực theo như ta thấy, đây không chừng lại là chuyện hay. Ừm, đôi khi, đối với chúng ta đây lại là cơ hội tốt.
- Cơ hội?
Lưu Khám tự thấy ngốc nghếch, đúng là theo không kịp cái đầu chiến lược này.
Đường Lệ đứng lên, đi đi lại lại một chút trong phòng, rồi đột nhiên nói:
- Như hôm nay đám gia công có chút hoang mang, đã ảnh hưởng tới sản lượng rượu hoa tiêu Tứ Thủy. Sớm một ngày đưa chuyện này ra giải quyết rồi
thì xem như sớm một ngày giải thoát. Theo ta, chúng ta cứ nên như thế
này...
Thì thầm một lúc bên tai Lưu Khám, Đường Lệ nói:
- Tôn võ chương mười ba - có nói rằng: Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý.
Chuyện này nếu làm tốt, giải quyết ổn thoả, thì Lý Phóng e rằng chỉ rụt
cổ, không dám manh động.
- Có vội vàng quá không?
Lưu Khám chau mày:
- Ta e quân lực chưa đủ.
Đường Lệ nghiêm mặt nói:
- Chúng ta có thêm một ngày chuẩn bị, thì chẳng phải Lý Phóng và Ung Xỉ
có thêm một ngày tính kế sao? Chúng ta chuẩn bị chưa đủ, thì Lý Phóng và Ung Xỉ cũng thế mà chắc chắn chuẩn bị chưa chu đáo. Chúng ta chơi trò
ai độc ác hơn, nếu thành công, thì trước sau sẽ không phải lo nghĩ.
Lưu Khám cảm thấy lúng túng.
Còn vì sao lúng túng? Thì tự hắn hiểu, Đường Lệ cũng biết rõ.
A Khám, đại trượng phu làm việc phải quyết đoán, không chút do dự... A Tu nếu thực sự yêu người, thì cũng sẽ không trách cứ gì đâu.
- Đã vậy thì...
Lưu Khám thấy nhức đầu, hít thở sâu một hơi:
- Nhưng nếu thực sự được một lần mà cho mãi mãi, thì cố gắng lần này, cũng xem như đáng.