Ung Xỉ lúc này đã hít vào thì ít, thở ta thì nhiều, cố gắng mở to mắt, trong miệng phun ra bọt máu:
- Tiểu huynh đệ ngươi là ai?
- Người đoán đi!
Bành Việt cười nhạt một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bước được hai bước
thì thì thấy hề nương nằm trong góc kia run rẩy sợ hãi.
Y tiến lên một bước rồi hỏi:
- Ngươi, tên gì?
- Tiện nữ nhà Hồ, mong hảo hán tha mạng!
- Người Tề?
Hồ nữ tử lắc đầu liên tục:
- Tiện nữ sinh ra ở Viên Thích, từ nhỏ được đưa về làm nô tỳ ở nhà Tề.
Chiến tranh xảy ra, Tần tiêu diệt Tề, tiện nữ bị bán cho Hề quán... Hảo
hán tha mạng, tiện nữ và mấy người kia không có chút quan hệ gì, mong
hảo hán tha mạng.
- Viên Thích?
Bành Việt sắc mặt tái đi một chút, quay mặt đi. Đi được hai bước, y đột nhiên quay người lại hỏi:
- Ngươi đi theo ta, hay ở lại chốn này?
- A?
- Đừng nhiều lời, đi theo ta, hay ở lại đây!
Mắt Hồ nữ tử bỗng dưng sáng ngời:
- Nguyện cùng hảo hán!
Bành Việt không nói thêm lời nào, qua ôm lấy Hồ nữ tử, sải bước ra khỏi các.
Các hành lang, xác chết nằm ngổn ngang, toàn bộ đều là những người Sở ngồi
uống rượu cùng Ung Xỉ. Hai hán tử đón tiếp Bành Việt, bỗng thấy trong
tay hắn ôm một cô gái, sợ hãi một chút, rồi quay về bình thường:
- Đại ca, việc xong rồi, đi thôi?
- Ung gia kia...
- Quán huynh đệ dẫn người xông vào Ung gia, đủ ba mươi bảy người, một
mạng cũng không sót. Tiền cùng đồ quý đều đã mang đi, nhị Hắc tử phái
người nói, họ đã chuẩn bị rút lui rồi, mong đại ca nhanh chóng tập hợp.
Nếu không đi , quân hương dũng sắp tới rồi.
Bành Việt gật đầu, thở dài một tiếng.
- Chỉ tiếc là chưa thể uống với huynh đệ ta một chén rượu mừng!
Nói xong, y khiêng Hồ nữ tử cùng hai đại hán bước ra Hề quán.
Bên ngoài Hề quán, có bảy tám con ngựa.
Bành Việt đỡ Hồ nữ tử lên ngựa, rồi ngồi ngay sau, đưa ba tong lên:
- Hỗ Triếp, nhị Hắc tử, chúng ta về nhà!
Mấy người vạm vỡ đều nhảy lên ngựa, giơ roi quất mạnh và phóng ngựa bay đi.
Trên đường đi, mọi người đều né ra hai bên, nhường đường cho đoàn người ngựa chạy thẳng về thành Nam huyện Bái.
Cùng lúc đó, trong phủ Lữ gia thành Đông huyện Bái giăng đèn kết hoa, cổ nhạc tề minh.
Hôm nay là ngày thành thân của Lưu và Lữ, bất kể trong tâm đang có chuyện
gì, thì người thành thị huyện Bái đều đích thân danh dự có mặt đầy đủ.
Lữ Văn vẻ mặt vui cười, hàn huyên cùng quan khách.
Theo phong tục của huyện Bái, tiệc cưới này được chia làm yến tiệc và động
phòng. Yến tiệc do bên nữ làm chủ tổ chức, có thể được gọi là tiễn nương tiệc. Động phòng do bên nam tổ chức, thì được gọi là hỉ tiệc. Theo
thông thường, hỉ tiệc là tiệc chính, nếu gia đình giàu có, sẽ đãi tiệc
ba ngày. Còn tiễn nương tiệc chỉ là tiền tấu, chủ yếu là để thông báo
mọi người, khuê nữ từ nay về sau, là người của họ kia rồi.
Lữ gia bây giờ cũng ít nhiều được xem là trụ cột của huyện Bái, do đó muốn tổ chức thật trịnh trọng.
Con trưởng Lữ Trạch do đi Hội Kê nên không thể về dự tiệc, chỉ có con thứ
Lữ Thích Chi ra cùng Lữ Văn nghênh tiếp tân khách. Còn về Lưu Bang và Lữ Trĩ, một người là khuê nữ xuất giá, không được tính là người Lữ gia,
còn một người thì danh tiếng... Hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Có điều huyện lệnh Lý Phóng vẫn hãnh diện đến dự.
- Lưu Khám, chỉ mấy ngày nữa là cống rượu xuất hầm rồi, có cần bổn huyện giúp đỡ không?
Lý Phóng vẻ mặt hiền lành tươi cười, rồi cười ha hả nhìn trang phục Lưu
Khám đang mặc, con mắt nheo lại, trông có khí phách của bậc trưởng giả.
Nếu không biết rõ tâm địa của Lý Phóng, không chừng Lưu Khám đã bị tên Huyện lệnh này làm cảm động rồi.
- Cảm ơn tấm lòng của Huyện chủ, rượu cống đã xuất hầm từ hôm qua rồi.
Sáng sớm hôm nay, ta đã phái huynh đệ Quán Anh sai người, mang rượu cống cho huyện Tương rồi.
- A?
Miệng đang cười tít mắt của Lý Phóng khi nghe xong câu nói của Lưu Khám thì bỗng dưng run rẩy, điều này thấy rõ vô cùng.
- Đã xuất hầm? Chẳng phải nói mười ngày nữa mới có thể xuất hầm sao? Sao ta lại không biết chút gì thế này?
- Ha ha, việc nhỏ cỏn con, sao dám kinh động tới Huyện chủ chứ? Cống rượu là bổn phận của Lưu Khám. Năm nay mọi thứ thuận lợi, liền cho xuất hầm
sớm hơn một chút. Tiểu dân nghĩ: Tiểu dân sợ kết hôn xong, thì không
toàn tâm toàn ý được, không chừng lại phải trì hoãn xuất hầm việc lớn.
Do đó tiểu dân liên tiếp làm không nghỉ ngơi, cũng bởi rượu cống này... Nếu có chậm trễ, mong Huyện chủ lượng thứ.
Lưu Khám vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt Lý Phóng, lại có chút kỳ lạ.
- Nếu đại nhân không có gì nữa, tiểu nhân xin cáo từ. Hôm nay là ngày thành thân của tiểu nhân, chắc có nhiều việc phải làm.
- Hiển nhiên, hiển nhiên là thế!
Lý Phóng có chút không đề phòng, thuận tiện gật đầu đáp lại.
Lưu Khám quay người rời đi, nụ cười trên mặt của Lý Phóng cũng liền tắt đi...
- Lý Đồng!
- Có tiểu nhân!
Một thanh niên nghiêng mình đứng dậy, vẻ mặt khiêm nhường, nhỏ nhẹ hỏi:
- Đại nhân, người có gì sai bảo ạ?
- Nhanh đi báo với Ung Xỉ, nói hắn ta kế hoạch có biến động, để hắn có chuẩn bị.
Lý Đồng dạ một tiếng rồi vội vàng chạy đi. Có điều sau khi ra khỏi cửa,
hắn ta không lập tức đi ngay mà còn đứng nấn ná lại phòng khách.
Một lát sau, phía Nam của thành đột nhiên bốc cháy, Lý Đồng nở nụ cười ha hả.
Gã nhảy lên lưng ngựa, giơ roi đánh thúc, chạy thẳng về cửa Tây. Trong bụi cây bên ngoài thành Tây, hai thanh niên bước ra, người trước người sau.
Lý Đồng khi sắp tới trước mặt hai thanh niên thì nhảy xuống ngựa.
- Đường tiên sinh, thành Nam bốc cháy, việc tính đã thành... Không biết lời tiên sinh nói...
- Lý đại ca quả nhiên biết giữ chữ tín. Huynh đệ chúng ta khâm phục nhất
là dạng hảo hán như Lý đại ca đây, chỉ tiếc rằng không thể cùng Lý đại
ca nâng cốc. Vô Thương, mang rượu tới đây.
Hai người thanh niên, một là Đường Lệ và một là Tào Vô Thương.
Tào Vô Thương cởi túi hành lý ra khỏi người, bước về phía trước.
Lý Đồng chợt nói:
- Hai vị, xin dừng bước, thả hành lý dưới đất, mở ra rồi bước lại là được.
Đường Lệ mỉm cười:
- Lý đại ca vẫn là người cẩn thận.
- Lão già này không cẩn thận thì không xong... Haha, nhỡ ra các ngươi
muốn... Ở vùng hoang dã này, ta chết không không toàn thây.
Tào Vo Thương hừ lên một tiếng, từ từ mở túi hành lý.
- Đây là năm mươi dật hoàng kim!
Đường Lệ nghiêm mặt nói:
- Ngoài đáp ứng yêu cầu ba mươi dật hoàng kim của Lý đại ca, huynh đệ
chúng ta còn mang thêm hai mươi dật hoàng kim tặng đại ca. Ngoài ra, còn có ba ngàn đồng làm lộ phí đi đường cho Lý đại ca.
Đường Lệ nói rồi rút từ trong áo ra một khối mộc giản.
- Đây có một tấm bài qua ải, bên trên còn viết: Lý Lương Người Tống, hai mươi bảy tuổi, người cao bảy thước sáu tấc...
Đây là món quà huynh đệ ta đặc biệt chuẩn bị cho Lý đại ca.
Có tấm bài ấy, đi tới đâu cũng không bị người ta nghi ngờ. Cứ cho là có
người kiểm tra, thì hộ tịch Tống tử bên trên đó cũng chính là tên của
đại ca.
Lý Đồng chợt thấy lành lạnh.
Nếu chỉ vì chút hoàng kim đó thì trong lòng chưa thể xem trọng Lưu Khám.
Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể giúp gã
đăng ký hộ tại Tống tử. Tên này, có thật chỉ là một thương nhân không?
Trong tâm gã có chút lo sợ, lời nói cũng không còn cao ngạo như trước,
gã hơi cúi khom người.
- Tấm lòng của Lưu huynh đệ, Lý mỗ khắc
trong tâm. Đường tiên sinh yên tâm, từ nay về sau, trên đời này chỉ có
Lý Lương, không còn ai là Lý Đồng nữa.
Đoạn nói xong, gã bước qua lấy vàng và tấm bài qua ải, nhảy lên ngựa nghêng ngang phóng đi.
Tào Vô Thương nói:
- Có cần lãng phí nhiều tiền thế này không? Lão đây dùng một nhát kiếm, chẳng phải bớt phiền phức sao?
Đường Lệ cười mỉm, thấp giọng ghé vào tại Tào Vô Thương:
- Lý Đồng là người thông minh, lúc nãy ta dọa gã một chút, gã đã biết sợ. Sống không thấy mặt, chết không thấy xác; hắc hắc, đây mới là bớt phiền toái.
Lý Phóng lúc này chắc có nỗi khổ không nói nên lời rồi.
- Ta ghét tiếp xúc với bọn ngươi, cả ngày tính chuyện người khác.
- Ta đâu có tính chuyện của ngươi?
Đường Lệ không nhịn được phá cười lên:
- Đi thôi, chúng ta về xem náo nhiệt. Chỉ sợ qua đêm nay, Lý Phóng phải cúi đầu khuất phục.