Đã qua canh ba, nhưng ánh nến trong phòng Lưu Khám vẫn sáng. Ngọn lửa dài
hơn ngón tay phốc phốc nhảy lên, làm căn nhà nhỏ bé vô cùng sáng sủa. Lữ Trĩ trầm tĩnh ngồi trước mặt Lưu Khám.
- A Tu, sự việc là thế này.
Lưu Khám nghiêm trang nói;
- Đây không phải là ta thủ đoạn độc ác, là có người muốn hại ta tan cửa
nát nhà. Ta biết, Lưu Quý là đại trượng phu của đại tỷ, nhưng chuyện này cũng có hắn tham dự, còn có ý định lôi kéo Chu Xương. Ta vốn cho rằng
chúng ta đã kết thân gia rồi, là người một nhà, thì hẳn là nên giúp đỡ
lẫn nhau, nếu không phải Chu Xương nói cho ta biết, Chu Hà để hắn ta rời khỏi, ta sẽ vẫn chẳng hay biết gì.
Ta thừa nhận ta có làm, nhưng thời đại này, tuy nói thái bình thịnh thế, nhưng hung hiểm vẫn còn tồn
tại như cũ. Cho nên ta mới mượn cơ hội ngày hôm nay, xuất thủ phản kích. Ta tự nhận, mình bốn năm trước tới Huyện Bái cũng có cống hiến không ít cho huyện Bái. Bốn năm trước huyện Bái lúc đó mới chỉ có chưa tới tám
ngàn bộ, nhưng hôm nay đã tới hơn một vạn hai nghìn hộ, thương nhân đến
đây náo nhiệt hơn trước đây gấp trăm ngàn lần. Thế nhưng người huyện Bái vẫn không chịu thừa nhập, còn mưu hại ta, sao ta có thể khoanh tay chịu chết được.
Lữ Tu là một cô nương thông minh, ngay từ đầu nàng
chưa cảm nhận được có gì đó khác biệt, nhưng khi yên tĩnh suy nghĩ, nàng nhận ra ngay huyền cơ ẩn giấu trong đó. Nói trắng ra, Lưu Khám mượn
dùng hỉ yến lần này để khiến mọi người buông lỏng cảnh giác, sau đó thì
đánh một đòn sấm sét. Nàng cũng là cô gái khéo léo, nhưng đêm nay là đêm thành thân của nàng, Lưu Khám lại mượn cơ hội này để giết ngươi? Thật
sự có chút khó chịu.
Lưu Khám rất thẳng thắn, không chút giấu
diếm. Lữ Tu đau khổ muốn khóc lên, nhưng nghĩ đây cũng không phải hoàn
toàn do lỗi của Lưu Khám, dù sao trong chuyện này, Lưu Khám cũng là bị
ép bức mà đánh trả mà thôi. Vấn đề ở chỗ, Lưu Khám muốn giết Lưu Quý.
Chuyện như vậy, có thể lừa gạt một lúc, không thể lừa gạt cả đời, sớm
muộn gì cũng bị vạch trần, thà như vậy, Lưu Khám đơn giản nói ra rõ
ràng.
Ta hôm nay là muốn giết Lưu Quý! Nếu như nàng và người khác biết được ta thủ đoạn độc ác, giờ hối hận cũng vẫn còn kịp.
- A Khám, đừng giết Lưu Quý được không?
Lữ Tu cầu xin:
- Nếu như Lưu Quý chết, tỷ tỷ sẽ trở thành quả phụ. Con gái của tỷ tỷ mới hai tuổi, Lưu Quý chết đi, vậy tỷ tỷ thì sao đây? Lần này đúng là Lưu
Quý sai, nhưng huynh hãy nể mặt tỷ tỷ, tha cho Lưu Quý một lần, được
không?
- Đại tỷ có con rồi ư? Sao ta lại không biết?
Lữ Tu nói:
- Đã hai tuổi rồi. Là con gái, tên một chữ "Nguyên".
Lưu Khám "a" một tiếng, tựa như nghĩ gì đó, hắn đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn tiểu viện bên ngoài cửa sổ.
- A Tu, còn nhớ lúc chúng ta mới tới huyện Bái không?
- Hả?
- Khi đó ta hai bàn tay trắng, ở cùng mẫu thân. Lúc đó ta chỉ có một mình mẫu thân, cái gì cũng không có. Nhưng hiện tại, dứt bỏ sản nghiệp này
không nói, nhưng Lão Đường, Thẩm Thực, lão Tào, Quán Anh...rất nhiều
bằng hữu bên cạnh ta đã từng ở bên ta vào thời điểm ta khó khăn nhất,
trở thành huynh đệ tốt của ta, không từ bỏ ta. Ta từng thề, tuyệt đối
không để họ thất vọng.
Hôm nay ta thả một con ngựa, ngày khác sẽ
liên lụy tới rất nhiều bằng hữu huynh đệ. Ta tình nguyện chết, cũng
không muốn bọn họ gặp tai bay vạ gió. A Tu, hiện tại ta chỉ có nửa phần
mềm yếu, tương lai sẽ chết không có chỗ chôn, muội hiểu chưa? Chuyện đại tỷ, không phải ta vô tình. Hôm nay ta và Lưu Quý đã là một sống một còn rồi.
Lưu Khám xoay người:
- Nếu như ta không may, Lưu Quý tuyệt đối sẽ không cho ta cơ hội nào đâu. Cũng như vậy, ta cũng không thể buông tha cho hắn.
- Thật sự không thể sao?
Hai mắt Lữ Tu đỏ lên. Từ nhỏ được sự che chở của cha mẹ, huynh trưởng, tỷ
ty, nàng làm sao có thể hiểu giữa con người với con người đấu đá nhau,
thậm chí đao thật thương thật chém giết nhau thật sự càng nguy hiểm.
Thấy Lưu Khám không gật đầu, trong lòng nàng trào lên cảm giác thất
vọng.
Lưu Khám gật đầu:
- Tuyệt đối không thể!
- Vậy muội hiểu rồi!
Lữ Tu chậm rãi đứng lên, do dự một chút, còn nói:
- Huynh Ngươi giết Lưu Quý muội mặc kệ, nhưng huynh tuyệt đối không được làm tổn thương tỷ tỷ muội.
- Muội..
Lữ Tu nhoẻn cười:
- Trời sắp sáng rồi, sau khi bái kiến thẩm thẩm, muội đã là người của
huynh rồi. A Khám, muội biết huynh không phải là người xấu, cho nên mặc
kệ huynh làm gì, muội sẽ ủng hộ huynh. Nhưng huynh hãy nhớ lời muội nói, không được làm tổn thương tỷ tỷ. Muộn rồi, muội sang phòng bên nghỉ
trước. Hừng đông nhớ gọi muội dậy, chúng ta cùng nhau về nhà.
Lưu Khám cũng bật cười:
- Vậy muội nghỉ trước đi...Có cần ta thông báo cho phụ thân muội, đêm nay muội không về không?
- Đã uống rượu biệt ly rồi, trở lại làm gì? Hơn nữa, muội đã bảo Tiểu Trư nói cho rồi.
Tiểu Trư, là đệ đệ của Lữ Tu, Lữ Thích Chi. Bởi vì thân hình mập mạp nên mới có biệt hiệu là Tiểu Trư.
Lưu Khám đưa Lữ Tu về phòng nghỉ ngơi, sau đo quay lại phòng mình. Chỉ lát
sau, một thanh niên đầu đội trách đỏ lặng lẽ tiến vào:
- Đông
chủ, không tìm được đám người Lưu Bang. Bên ngoài đã là giờ giới nghiêm
rồi, chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm được nữa. Ngươi thấy có nên
tạm thời dừng tìm kiếm không? Đợi ngày mai tiếp tục tìm kiếm Lưu Quý?
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Đến lúc này mà không phát hiện bóng dáng của Lưu Quý, đoán chừng cũng
khó mà tìm được hắn. Tên này là chuột mà, trốn rất kỹ, chắc không ở
trong thành rồi. Như vậy đi, bảo mọi người dừng tìm kiếm, ngày mai theo
ta về xưởng rượu. Chỉ để lại vài người trong thành, chăm chú theo dõi
vài người, mấy địa phương.
Một nơi là nhà ở của Phàn Khoái, còn
có chỗ của Hạ Hầu Anh. Mặt khác thì theo dõi động tĩnh của Lữ Trạch, đặc biệt là theo dõi Tiêu Hà thật sát sao. Đặc biệt là Tiêu Hà đấy, không
được lơi lỏng cảnh giác.
Thanh niên gật đầu:
- Vậy ta cáo từ trước.
Thanh niên này tên là Trần Đường, là đệ đệ của Trần Nghĩa, đồng thời cũng là
du hiệp nổi danh, tài bắn cung tinh tuyệt, kiếm pháp siêu quần. Phàm là
một số đại tộc sẽ luôn có nhân tài, đặc biệt là rất coi trọng việc bồi
dưỡng du hiệp. Thời loạn thế, du hiệp đã nhanh chóng cấu thành một đội
võ trang bảo vệ gia viên. Hiện nay dưới sự cai trị của Đại Tần cũng khá
bình yên.
Trần Đường ở trong nhà không có việc gì làm, vì vậy
Trần Nghĩa đã để gã ở lại hỗ trợ Lưu Khám. Người này rất khôn khéo, hơn
nữa làm việc cũng vô cùng kín đáo, tâm tư tỉ mỉ, là một nhân tài hiếm
có.
Thế nhưng ngay cả gã mà không tìm được tung tích của Lưu Quý, chẳng lẽ hắn ta là chuột thật sao?
Lưu Khám nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, lâm vào trầm tư.
Ngày hôm sau, Lưu Khám che chở Lữ Tu vội vàng về nhà. Lúc ra khỏi thành còn
cười đùa với Nhâm Ngao hai câu, Nhâm Ngao cũng hỉ hả nói đùa lại hai
câu, còn chỉ chỉ về phía Lữ Tu, làm lữ Tu mặt đỏ bừng lên. Xa trượng đi
ra khỏi thành trước, Lưu Khám đi sau cùng, bị Nhâm Ngao lén kéo sang một bên.
- A Khám huynh đệ, tối hôm qua Tiêu tiên sinh tìm ta, nhờ ta chuyển lời với ngươi.
- Nói cái gì?
Nhâm Ngao có vẻ ngượng ngùng, khẽ nói:
- Tiêu tiên sinh nói, Ung Xỉ đã chết, việc cũng đã kết thúc, hiện tại
Huyện chủ rất sợ hãi, mong ngươi khoan dung độ lượng. Hắn nói, ngươi có
thể tiếp tục việc làm ăn của ngươi, đừng tiếp tục đấu đá nữa.
Lưu Khám cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nói cho hắn, chỉ cần châu quan đốt đèn, bách tính sao cần phóng
hỏa chứ? Nếu như lần này là ta không may mà nói, hắn sẽ đứng ra nói như
vậy không? Người kính ta ta một thước, ta kính người một trượng! Tiêu
tiên sinh tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng. Người nào làm chuyện gì,
sẽ phải gánh chịu hậu quả. Ung Xỉ là Ung Xỉ, không liên quan tới ta.
Nhâm Ngao thở dài:
- Ta chỉ biết vậy thôi, nhưng nếu ngươi đã quyết định rồi, ta sẽ chuyển
lời lại với Tiêu tiên sinh. A Khám huynh đệ. Chuyện này ta không nói
đúng sai, chỉ muốn ngươi biết chừng mực, đừng làm gì quá lên.
Lưu Khám cười cười, gật đầu biểu thị đã hiểu, chắp tay cáo từ Nhâm Ngao, sải bước lên xe ngựa.
Nhìn bóng lưng Lưu Khám đi rồi, Nhâm Ngao bất đắc dĩ bất đắc dĩ.
Trong môn phòng, Tào Tham đi ra.
- Ngươi nghe hết rồi?
Nhâm Ngao cười nói:
- Ta đã sớm nói A Khám quyết không thoái nhượng đâu. Loại chuyện này đổi lại là ta, sợ là cũng sẽ giống như hắn thôi.
Tào Tham trầm mặc một lát rồi nói:
- Tiêu đại ca nhận xét người này không sai. Chỉ tiếc, bị tường thành huyên Bái nhốt vào trong rồi.
- Mặc kệ, chỉ cần không dính dáng đến chúng ta là được.
Nhâm Ngao cười nói ha hả, nhưng trong tiếng cười toát lên vẻ bất đắc dĩ, đi vào trong môn phòng.
Mà Lý Đồng đêm qua cũng tự dưng mất tích, tra xét toàn bộ huyện Bái cũng
không thấy bóng dáng đâu, điều này làm cho Lý Phóng càng thêm sợ hãi. Y
thậm chí mong muốn Lý Đồng đã chết.
Chết không đối chứng, chí ít
cũng có thể nói xong là qua. Nhưng đây là người thì tìm không thấy, chết cũng chẳng thấy xác, muốn phát công văn đi bắt cũng khó. Bắt được hắn
thì sao nào? Ngộ nhỡ hắn bóc trần việc này ra ngoài, cho dù không chết,
thì con đường làm quan của y sợ là cũng hết rồi.
Lý Phóng cũng chỉ biết âm thầm mà chịu đựng, trong bụng nghẹn khuất cơn tức mà cũng không có ai để phát tiết.
Mà Tiêu Hà lúc nhận được câu trả lời của Lưu Khám, cũng chỉ lắc đầu cười
khổ. Tiêu Hà lúc này đã không còn hứng thú đối với đại thế thiên hạ nữa. Với cuộc sống lâu dài mang theo tình cảm quê hương này ở huyện Bái
khiến y muốn làm một cái gì đó cho huyện Bái. Lưu Khám tạo phúc cho
huyện Bái, y không phải không thấy, bằng không cũng sẽ không vào ngày
hôm đó cảnh báo Lưu Khám.
Nhưng nếu như để một người ngoài khống
chế được huyện Bái, Tiêu Hà lại không thể nào chấp nhận được. Nhưng hiện tại Lưu Khám không chịu buông tay, nói rõ là muốn đại khai sát giới. Mà Lý Phóng bởi bị bắt phải nhược điểm, đành âm thầm chịu dựng, không dám
đắc tội Lưu Khám lần nữa. Cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa, Lưu Khám chắc
chắn sẽ trở thành chủ của huyện Bái.
Chuyện tốt? Chuyện xấu? Tiêu Hà nói không rõ. Trong tâm tư nghĩ, ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện.
Nhưng tình hình hương thổ này quá rối rắm thật sự là Tiêu Hà khó mà chấp nhận được sự thật này. Cho nên Tiêu Hà mất cả một ngày ngơ ngẩn, xử lý xong
công vụ thì về nhà.
Chỗ ở của Tiêu Hà cũng không quá rộng rãi,
tường đất cao hơn người, một tòa nhà đất chia làm hai gian. Gian chính
có nội ngoại đường, gian phụ thì nhỏ hơn, là nơi mà hàng ngày Tiêu Hà
đọc sách, suy ngẫm các vấn đề. Vừa vào nhà, thê tử đi ra đón.
Tiêu Hà vừa thành thân một năm, lấy một nữ tử bản địa, là Nhâm Hiêu chủ trì
hôn sự. Thê tử họ Vương, tên Lư, nhỏ hơn Tiêu Hà một tuổi, tuy rằng
không xinh nhưng lại hiểu biết lễ nghĩa, hiền thục thiện lương.
- Hạ Hầu ở trong phòng chờ tướng công nửa ngày rồi
Hạ Hầu, chính là Hạ Hầu Anh, làm việc cùng với Tiêu Hà tại công thự, cũng
coi như là người quen, vì vậy thỉnh thoảng cũng có qua lại.
Tiêu Hà chau mày, trong lòng âm thầm cười khổ. Lúc này Hạ Hầu Anh tìm đến y, mục đích vô cùng rõ ràng rồi.
Cố tình không gặp ư? Nhưng đều là làm việc cùng một nơi, ngẩng đầu không
gặp cúi đầu gặp, nếu làm hắn ta giận, sau này cũng khó mà qua lại được.
Thế nhưng gặp....
- Lư, nàng hãy trông chừng tại cửa, có chuyện gì gọi ta.
Tiêu Hà nói xong đi đến thư phòng. Vương Lư đi ra ngồi ở bậc thang may vá y phục cho Tiêu Hà.
- Hạ Hầu, ngươi tìm ta có việc gì?
Đi vào thư phòng, Tiêu Hà hỏi thẳng.
Hạ Hầu Anh vội vàng đứng dậy quỳ xuống, khóc rống nói:
- Tiêu tiên sinh, xin ngài hãy nghĩ cách cứu cứu Lưu Quý đại ca ba. . .nếu không đại ca chết mất.
- Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
- Lưu Quý đại ca từ ngày hôm qua trong thành gặp chuyện không may đến bây giờ vẫn cũng không có tin tức. Ngày hôm nay ta phát hiện chung quanh
nhà của ta cũng có người theo dõi. Không chỉ ta, mà nhà của Đồ tử cũng
vậy. Hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Đồ Tử đâu, ta lo lắng hắn đã gặp
nguy hiểm rồi.
- Ngươi đừng vội, đừng nóng vội!
Tiêu Hà nâng Hạ Hầu Anh dậy:
- Nếu như Đồ tử và Lưu Quý ở cùng nhau, nói vậy Lưu Quý sẽ không gặp
chuyện không may. Chỉ là, chỉ là chuyện này ta cũng bất lực. Ai kêu Lưu
Quý làm vậy? Hiện tại người ta đã hạ quyết tâm muốn thu thập hắn rồi.
Không phải là ta chưa từng khuyên Lưu Khám, nhưng người ta không động
lòng. Cũng khó trách, đổi lại là người khác, gặp phải chuyện này cũng
khó mà bỏ qua được.
Hạ Hầu Anh không chịu đứng lên, liên tục dập đầu với Tiêu Hà.
- Tiêu tiên sinh, toàn bộ huyện Bái này cũng chỉ có ngài mới cứu được Lưu Quý đại ca. Ta làm huynh đệ, không cần nói Lưu Quý đại ca làm đúng hay
là sai, chỉ khẩn cầu ngài cứu ca ca ta. Nếu như ngài không chịu ra tay
cứu giúp, sau này huyện Bái sẽ bị người ngoài làm chủ đấy.
Một câu nói này đã làm Tiêu Hà giật mình. Y nhìn Hạ Hầu Anh, hà đột nhiên thở dài:
- Hạ Hầu Anh, là ai dạy ngươi nói như vậy?
- Cái này...
Hạ Hầu Anh ngẩn ra, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Là đại tẩu, cô ấy nói Tiêu tiên sinh nhất định có biện pháp.
- Là Lữ tiểu thư sao?
Tiêu Hà nhắm mắt lại, cười khổ trầm ngâm không nói. Sau một lát, y khẽ nói:
- Hạ Hầu Anh, ngươi đứng lên trước đi....Chuyện này, để ta suy nghĩ