Chương 148-149: Âm mưu gia? Mạo hiểm gia?
Lộ trình từ Đàm thành đến Đông Môn Khuyết xem như không quá xa, ước chừng trên dưới ba trăm dặm.
Nếu như ra roi thúc ngựa, chắc chỉ cần khoảng một ngày rưỡi là có thể đến nơi. Nhưng bọn người Tần Mạn lại đi mất hơn bốn ngày.
So với hắn gấp rút lên đường, bọn họ lúc này đi chẳng khác gì đi du ngoạn. Không biết là Tần Mạn không tận lực , hay là do tiểu nữ nhi kia điều khiển, trên đường đi cứ dừng ngang dừng dọc. Mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không nhịn được mà phải hỏi vài câu, có đôi khi một mực không đi, có lúc lại đòi dừng lại để nghỉ ngơi.
Có lẽ nào. . .
Phong cảnh Ba Thục tuy đẹp, nhưng cảnh sắc ở quận Đông Hải này lại không được như vậy.
Theo Lưu Khám nhận xét, Tần Mạn cũng coi như là người có chút cơ trí, lại khôn khéo, nhưng nói thật thì hắn cũng chỉ lớn hơn tiểu cô nương kia một tuổi mà thôi. Lần đầu đi Ba Thục, trông thấy cái gì đều nghĩ là mới lạ, đi chậm cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao cũng không có chuyện gì, bản thân Lưu Khám cũng không nóng vội.
Thế nhưng trong mắt Lữ Thích Chi, tựa hồ cũng sắp xảy ra chuyện lớn gì đó!
- Tín, ngươi nhìn vị Mạn tiểu thư, có phải vừa lòng với Khám ca rồi phải không hả?
Vương Tín gãi gãi đầu, có chút mơ hồ hỏi:
- Như thế nào gọi là "vừa lòng Khám ca" ? Ngươi muốn nói đến chủ nhân sao? Chúng ta cũng không phải mỗi ngày đều nhìn hắn sao.
Thôi quên đi, quên đi, biết rõ đó chỉ là một tiểu tử ngốc, thế mà còn muốn cùng gã thảo luận chuyện tình nghiêm túc.
Lữ Thích Chi đành phất phất tay, tâm sự nặng nề nhìn về phía trước mặt. Hai ngày này, Mạn tiểu thư rất thích tìm Khám ca thảo luận thi phú gì gì đó.
" Không được, ta nên giám sát chặt chẽ một chút, chớ lại để cho Nhị tỷ chịu thiệt thòi. Vạn nhất vị Mạn tiểu thư này cùng Khám có tình cảm với nhau thật, Nhị tỷ phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ tới đây, Lữ Thích Chi ho khan một tiếng.
- Tín, ta ngâm xướng một khúc, ngươi có thể cùng hòa tấu được không?
Trên đường đi, xung quanh là cảnh vật hoang vu yên tĩnh. Trời xanh mây trắng, thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Vương Tín mạnh mẽ gật đầu, nói:
- Được được, ngươi hát đi. Ta phụ họa cùng.
Lữ Thích Chi hắng giọng một cái, há miệng cất lời hát .
"Thái thái quyển nhĩ,
Bất doanh khuynh khuông.
Ta ngã hoài nhân,
Chí bỉ chu hàng..
Trắc bỉ tồi ngôi,
Ngã mã khôi đồi,
Ngã cô chước bỉ kim lôi.
Duy dĩ bất vĩnh hồi (hoài)."
(Bài thơ: Quyển nhĩ 1, 2)
Ca khúc mà Lữ Thích Chi xướng lên là một bài trong 《 Kinh Thi - Chu Nam 》, tên là "Quyển nhỉ". Bài hát thể hiện nỗi hoài niệm của thê tử khi cách xa trượng phu, nữ tử đã thông qua hái rau quyển nhĩ vành tai để diễn tả nỗi nhớ của nàng đối với trượng phu.
Không thể phủ nhận giọng hát của Lữ Thích Chi đích thật rất hay, thanh âm trong trẻo, cùng giọng hát hơi trẻ thơ của Vương Tín phụ họa, càng thêm dễ nghe.
Lưu Khám ở phía trước nghe được rõ ràng. Lòng không khỏi nao nao.
Mà Tần Man tức thì biến sắc, quay đầu trừng mắt với Lữ Thích Chi, làm cho Lữ Thích Chi sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt của cô nàng này thật sự là quá lợi hại rồi, lợi hại đến mức khiến cho tâm thần Lữ Thích Chi phải phát lạnh. Tuy nhiên ngay lập tức mặt Tần Man đỏ ửng lên, nàng cố gắng giữ thần sắc tự nhiên rồi lại nói chuyện cùng Lưu Khám một lúc nữa, mới giục ngựa trở về. Nhưng trước khi chia tay lại trừng mắt nhìn Lữ Thích Chi một cái.
Bất kể như thế nào, ca khúc mà Lữ Thích Chi hát lên chính xác có chút hiệu quả.
Trong một đoạn thời gian về sau, Tần Mạn cũng không chủ động tìm Lưu Khám nói chuyện nữa. Trong yên tĩnh, tốc độ di chuyển cũng tăng lên rất nhiều.
Đối với việc này, trong nội tâm Lữ Thích Chi, rất lấy làm đắc ý, cả ngày bắt đầu tính toán, lúc trở về Lâu Thương làm cách nào để được Nhị tỷ ban thưởng.
Chạng vạng tối ngày thứ năm, đoàn người Lưu Khám đã tới Cù Sơn.
Ánh tà dương, những ráng mây hồng, soi sáng khắp mặt đất.
Tần Mạn sai mọi người cùng với binh lính, dọc theo suối hạ trại để nghỉ ngơi. Đồng thời mang theo một đoàn binh lính tinh nhuệ, phóng ngựa như bay đi tới xung quanh, điều tra địa hình.
Lưu Khám không có tùy tùng, hắn ở yên trong doanh trướng không đi đâu cả, trên tay đang lật xem quyển sách 'Úy Liễu Tử' mà Đường Lệ lưu lại cho hắn. Tay không xem sách, đã biến thành một cái thói quen của hắn. Chỉ cần không có chuyện gì, hắn chỉ ngồi yên không để ý tới việc gì khác nữa.
Về phần việc vặt, đã có Lữ Thích Chi cùng Vương Tín quản lý, không cần hắn quan tâm. Đợi đến lúc ăn cơm tối, Tần Mạn đã dò xét địa hình trở về, nàng lại triệu tập thủ hạ và gia thần vào trong đại trướng thương nghị sự tình, cũng không có lộ diện.
Bất tri bất giác, ánh trăng đã treo trên đầu ngọn liễu.
Mấy ngày liền bôn ba, Lữ Thích Chi tựa ở cửa ra vào doanh trướng, thiu thiu ngủ. Vương Tín cũng đã gật gà gật gù, tuy nhiên Lưu Khám không ngủ, hắn cũng không vội ngủ. Tựa ở bên cạnh án thư, đầu đang suy nghĩ từng chuyện từng chuyện, nhìn về phía trên cảm giác phi thường thú vị. Lưu Khám buông quyển sách xuống, duỗi cái lưng mệt mỏi, cởi xuống áo khoác choàng lên người Lữ Thích Chi, sau đó nhẹ khẽ đẩy Vương Tín một cái nói:
- Tín, ngươi mệt rồi, ngủ đi.
- Chủ nhân ngài không nghỉ ngơi, Tín sao có thể ngủ.
- Thế thì theo ta đi ra ngoài đi một chút?
Trong lúc nói chuyện Lưu Khám đã cẩn thận cất quyển sách kia đi, rồi mang theo Vương Tín cất bước đi ra khỏi doanh trướng. Trong doanh trại có đốt một đống lửa, phần lớn mọi người đều ngủ rồi. Mấy tên vệ sĩ phụ trách gác đêm, cũng tựa vào cửa doanh trại mà ngủ gật. Đứng trong doanh trại, có thể cảm nhận được gió biển từ đằng xa đập vào mặt, mang theo một mùi tanh, khiến cho tinh thần Lưu Khám chấn động.
Lần trước ngửi được gió biển, chính là sự tình của kiếp trước. Nhoáng một cái hắn ở thời đại này đã sinh sống được vài năm rồi, Lưu Khám cơ hồ quên mất loại hương vị này. Quay đầu nhìn lại, thấy trong doanh trướng của Tần Mạn vẫn còn ánh sáng. Hắn không khỏi có chút tò mò dừng bước lại, quay người đi về phía đó.
"Tiểu nha đầu này làm việc không quản thời gian, quả thật rất chăm chỉ. Sáng sớm ngày mai lại đi thăm dò địa hình, thế mà lúc này vẫn chưa chịu nghỉ ngơi."
Khi đang đi tới, Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trong chốc lát vừa rồi, hắn phảng phất như thấy một cái bóng đen, lóe lên bên trong doanh địa, rồi chợt biến mất.
- Tín, nhìn thấy không?
Vương tín gật đầu, nói:
- Ở phía trước doanh trướng của Mạn tiểu thư.
- Đi tìm Thích Chi, nhớ mang theo vũ khí!
Lưu Khám nói xong, sải bước đi đến doanh trướng của Tần Mạn. Vương Tín cũng không nói thêm cái gì, quay người chạy về.
Nhảy tới trước màn cửa doanh trướng, Lưu Khám định đi vào trong trướng của Tần Mạn. Trong doanh trướng dưới ánh lửa, Tần Mạn đang tập trung tinh thần nằm ở trên thư án, xem xét địa đồ. Ngẩng đầu, trông thấy Lưu Khám tiến đến, Tần Mạn không khỏi khẽ giật mình. Đôi má lúm đồng tiền bỗng nhiên đỏ bừng. Vừa muốn há miệng, đã thấy Lưu Khám đưa ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉ về một nơi chỗ hẻo lánh ở trong doanh trướng, đưa tay ý nói với Tần Mạn có ai đó đang đi đến.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Tần Mạn cũng biết tình huống không ổn. Chậm rãi đứng dậy, nâng chân lên, nhẹ đặt chân, đồng thời từ từ rút đoản kiếm ra, đi đến bên cạnh Lưu Khám, quay mặt về phía vải trướng, lưng tựa lưng Lưu Khám, tim hắn đột nhiên đập càng lúc càng nhanh.
"Nha đầu kia, quả nhiên cơ trí. Biết rõ cần phải yểm hộ phía sau ta, đích xác là một nhân vật lớn."
Lưu Khám hít sâu một hơi, đột nhiêntrong lúc đó cất bước tiến nhanh về phía trước hai bước, . Ttrong miệng phát ra một tiếng rống to giống như sét đánh, đồng thời một vòng ánh sáng màu xanh phát ra, xuyên qua trướng mấy da trâu, xung quanh doanh trướng. Chỉ chỉ nghe tê lạp một tiếng soạt lớn, lực trùng kích cự đại đánh vào mạnh mẽ, làm cho da trâu bền vững bị xé rách vỡ ra. Hắn tinh tường cảm nhận, giống như đụng phải cái gì đó, nhưng tuyệt không phải là người kia.
Trong nội tâm không khỏi khẽ run lên, người tới trình độ không kém nha. Ngay lúc đâm ra đột ngột, Lưu Khám đã lui về phía sau, phòng thủ. Cùng lúc đó da trâu bị xé rách, một cây côn Thanh Đồng nặng trịch đang tiến đến.
Cây côn Thanh Đồng kia có một đầu là hình chùy, trên đầu chùy còn có một cái lưỡi sắc bén dài chừng hai thước, đang đâm về phía Lưu Khám. Cũng may mắn là Lưu Khám kịp lui một bước, nếu không sẽ nguy hiểm gặp thật sự. Vũ khí trong tay Lưu Khám giống như có sinh mệnh riêng. Hô một cái liền quay lại, Lưu Khám hai tay nắm ở cán, hướng về phía bên ngoài bổ xuống một chiêu. Keng một tiếng, công Thanh Đồng kia tựa hộ bắt đầu bị sụp đổ, nhưng cũng không hề chấm dứt. Một bóng dáng khôi ngô tráng kiện giẫm chận tại chỗ vọt vào trong doanh trướng, côn Thanh Đồng chuyển động, một chiêu Hoành tảo Thiên Quân, cứ như thế mà nện ra.
- Dừng tay!
Trong tích tắc từ lúc côn Thanh Đồng kia xuất hiện. Lưu Khám đã cảm thấy quen mắt.
Đã nhìn thấy rõ ràng người tới, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc. Hô to một tiếng. Đồng thời vũ khí trong tay đã hoành không ngăn cản, lại tung ra một chiêu vượt qua khe hỡ, phá giải hoàn toàn một kích của đối phương. Lưu Khám trong miệng vội vàng hô:
- Muội huynh đệ, là ta. . . Ta là Lưu Khám. . . Mau dừng tay.
Người tới, thực sự là Chung Ly Muội. Y lúc này cũng đã nhìn rõ Lưu Khám, lòng không khỏi nao nao, vội lui một bước thu hồi Thanh Đồng côn, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào kèm theo là một tiếng động lớn, đồng thời tiếng binh khí va chạm cũng nổ ra. Lưu Khám một tay giữ lấy Tần Mạn kéo đến sau lưng,
- Đừng ồn ào!
Tần Mạn tâm thần bất ổn, có chút lo lắng định ra ngoài quan sát. Chỉ là sau khi nghe Lưu Khám nói, lập tức lại bình tĩnh trở lại.
- Muội huynh đệ, bên ngoài là người của ngươi?
- Thương Lênh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Ta vì cái gì không thể ở chỗ này? Ta không phải đã nói với ngươi, ta cùng Ba Thục Tần gia đến đây dò xét Đông Môn khuyết, hôm nay mới đến nơi đây. Mặc kệ giữa chúng ta có cái gì hiểu lầm, trước tiên ngươi hãy ra lệnh mọi người dừng lại có được không?
Nếu không lỡ có ai bị thương, sợ rằng sẽ rất khó ăn nói đấy.
Mới trôi qua mấy ngày, mà Chung Ly Muội nhìn như già đi rất nhiều, trong mắt đầy tơ máu. Y cảnh giác đánh giá Lưu Khám, do dự một chút,
- Thương Lệnh, thật là hôm nay các ngươi mới đến chứ?
- Nói nhảm, không phát hiện chúng ta còn mang theo mấy tiểu Du Bình, đi cực chậm đấy sao. Nếu không phải nàng, ta sớm đã đến.
Tần Mạn trừng mắt, sử dụng chuôi kiếm hung hăng chọc Lưu Khám một phát, hất hảm hỏi:
- Ngươi vừa mới nói ai là tiểu Du Bình?
Chung Ly Muội nhẹ gật đầu, sải bước đi ra bên ngoài doanh trướng. Lưu Khám một tay che chở cho Tần Mạn, cùng Chung Ly Muội đồng thời đi ra ngoài. Lúc này, trong doanh địa đã vô cùng hỗn loạn, mười mấy thanh niên cường tráng ăn mặc theo phong cách của Chung Ly Muội, đang cùng quân hộ tống của Tần Mạn dây dưa cùng một chỗ. Đao thương va chạm cực kỳ náo nhiệt nhưng cũng rất kinh khủng.
- Ba khương đồ phụ, toàn bộ dừng tay!
Tần Mạn lên tiếng đầu tiên, nàng dùng khẩu âm cùng tiếng địa phương ở đất Ba Thục hô lớn, phát ra mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, Chung Ly Muội cũng hô lên:
- Người Đàm Y lô, dừng tay, dừng tay, chỉ là hiểu lầm, mọi người không nên đánh nhau nữa!
Đang khi nói chuyện, song phương rất nhanh đã chia tách ra. Song phương dùng quân trướng của Tần Mạn làm đường ranh giới, một trái một phải, chăm chú cảnh giác lẫn nhau.
Trong hai toán người đột nhiên chạy ra một người.
- Muội, chuyện gì xảy ra thế? Sao đột nhiên lại dừng tay?
Gia thần của Tần Mạn cũng tiến lên hỏi thăm:
- Mạn tiểu thư, những người này là ai, đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại xông tới. . . Nếu không có Tín thiếu gia cùng một số người phát hiện, chúng ta đã có thể đã bị tổn thất nặng.
- Là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!
Tần Mạn thấp giọng giải thích. Còn cái gọi là hiểu lầm kia, nàng cũng không rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên cái tên Thương Lệnh đáng giận kia đã nói là hiểu lầm, vậy thì cứ coi như là hiểu lầm đi. Cũng may song phương cũng không có xuất hiện thương vong, sự tình coi như đang ở trong phạm vi có thể khống chế. Người của Chung Ly Muội cũng có người nhận ra Lưu Khám, nhẹ giọng quay sang người bên cạnh giải thích một hai. Nhưng để có thể giải quyết triệt để vấn đề xem ra rất khó, trong ánh mắt của một số người vẫn ẩn chứa vài phần địch ý.
- Thương Lệnh, thật có lỗi, chúng ta. . . Tóm lại chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, chúng ta đi trước.
Chung Ly Muội chắp tay muốn cáo từ. Nhưng đây là lúc nào Lưu Khám sao có thể để y rời đi dễ dàng được. Hắn đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể lôi kéo Chung Ly Muội. Đang tưởng rằng muốn được như thế thì còn phải phí chút ít thời gian, thật không nghĩ cơ hội tới nhanh như vậy!
- Muội huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Lưu Khám nắm lấy cánh tay giữ Chung Ly Muội lại
- Nếu như thuận tiện, không ngại nói cho ta biết được không? Nói không chừng chúng ta cũng có khả năng giúp đỡ ngươi đấy!
- Việc này. . .
Chung Ly Muội nhất thời do dự, Tần Mạn lại mất hứng.
- Đại trượng phu nhanh nhẹn một tí đi, sao cứ ấp a ấp úng thế nhỉ. Chúng ta vô duyên vô cớ bị các ngươi tập kích, cũng không có truy cứu, ngươi muốn nói thì nói đi, nếu như không muốn thì bỏ đi.
Tiểu nha đầu miệng lưỡi lúc nào cũng sắc bén. Giọng điệu khi nói chuyện còn mang theo khẩu âm của đất Ba Thục.
Chung Ly muội lập tức nổi giận,
- Có cái gì mà không dám nói? Nếu không phải quân Tần các ngươi công kích Y Lô chúng ta, ta sao lại phải công kích nơi các ngươi trú quân?
- Quân Tần tập kích Y Lô hương?
Lưu Khám cùng Tần Mạn nhìn nhau, đồng thời lắc đầu,
- Điều này sao có thể!
- Sao lại không có khả năng?
Trên mặt Chung Ly Muội, toát ra vẻ phẫn nộ,
- Quê nhà ta chết hơn hai mươi miệng ăn, còn bị các ngươi cướp đi mười một đứa bé. . . Những điều này đều là các hương thân phụ lão tận mắt nhìn thấy. Ta sao có thể có thể ăn nói bừa bãi? Không tin, ngươi hỏi bọn hắn, có phải như vậy hay không.
Giết người, còn cướp đi mười một đứa bé?
Vẻ mặt Lưu Khám hiện lên sự mờ mịt khó hiểu,
- Nước Tần pháp luật và kỷ luật đều nghiêm khắc, tuy quận Đông Hải mới được thành lập, nhưng cũng không thể xuất hiện những chuyện như thế này.
Chung Ly muội nói:
- Có thể vấn đề ở chỗ này. Nhưng nó thực sự đã xảy ra!
- Muội huynh đệ. Chúng ta tiến vào trong trướng rồi nói chuyện. Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, nói không dễ nghe nhưng nếu thật là do quân Tần gây nên, bằng vào mấy chục người các ngươi, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Ngươi giải thích kỹ càng chuyện này cho ta nghe một lần, nói không chừng có thể giúp đỡ ngươi một chút.
- Cái này. . .
Chung Ly Muội do dự một lát, rồi đi thương lượng với người của y, sau đó quay trở lại,
- Được, chúng ta vào trướng rồi nói chuyện.
- Toàn bộ mọi người quay trở về trướng đi!
Sau khi Lưu Khám quay trở vào, Tần Mạn lớn tiếng ra lệnh cho mọi người. Quân lính của Tần gia nhao nhao lui trở về lều trại, chỉ để lại người Đàm Y Lô.
Như thế, đã biểu hiện đầy đủ thành ý, trong lòng Chung Ly muội cũng được thả lỏng, phẩy tay ra hiệu người của mình hạ binh khí xuống.
Y theo Lưu Khám, Tần Mạn vào trong quân trướng, ở cửa ra vào, ngoài bốn vị gia thần thân tín do Tần Mạn bố trí ra chỉ còn lại Vương Tín cùng Lữ Thích Chi canh chừng.
Tại trong đại trướng, sau khi ngồi xuống, Chung Ly Muội kể tỉ mỉ chuyện vừa nãy lại một lần.
Hóa ra, hôm đó bọn họ từ huyện Đàm trở về nhà. Ba trăm dặm đường, đi bộ ít nhất cũng phải khoảng hai ngày mới đến nơi, hơn nữa cũng không có việc đại sự gì, cho nên cũng không dốc hết sức để đi, đến rạng sáng hôm nay mới về đến nhà. Ai có thể lường trước chữ ngờ, vừa về đến nhà xem xét. . . Gia viên đã thành một mảnh phế tích. Phòng xá sụp đổ, vách tường đổ nát trông thật lương.
Chung Ly muội nhìn thấy cảnh tượng này, y lập tức lật từng tấc đất để tìm xem còn ai sống sót hay không. Mãi cho đến giữa trưa, mới có thể tìm thấy một người sống sót.
Hỏi chuyện mới biết, thì ra vào lúc chạng vạng tối hôm qua, đột nhiên có một đám quân Tần xông đến, nói là bằng mọi giá cũng phải tìm một ít đồng nam đồng nữ, mang đi Lang Gia đài. Quân Tần này giống như hung thần ác sát, người Y lô hương tự nhiên sẽ không nguyện ý giao người, quân Tần cũng không nói hai lời, liền động thủ đoạt người. Người Y lô quyết ý liều chết ngăn cản, nhưng do quân Tần có binh khí nên đấu không lại. Sau khi chém chết mấy chục người, chúng cướp đi mười một trẻ nhỏ trong thôn, lúc gần rời đi, lại châm lửa, đốt đi Y Lô hương.
Chung Ly muội lập tức mang người đuổi theo, giống như thần sai quỷ khiến, xông vào trong doanh Tần gia tại Ba Thục.
Cũng khó trách, Tần gia sở dụng cờ xí, có phần giống với Hắc Long kỳ của quân Tần. Chẳng qua nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay điểm khác nhau. Cờ của Tần gia tuy cũng là màu đen, nhưng lại dùng hình vẽ của thần thú Kỳ Lân. Chỉ là do trong bóng đêm, từ phía xa không thể nào thấy rõ. Không thể phát hiện ra điểm khác nhau.
Lưu Khám ở một bên nghe được, có chút khó hiểu.
- Mạn tiểu thư, ngươi biết vì sao quân Tần làm như thế không?
Tần Mạn lắc đầu nói:
- Không thể nào là quân Tần được, quân Tần kỷ luật nghiêm minh. Theo ta được biết, quân Tần đóng tại Đông Hải Quận là do Lan Lăng cùng phó tướng Dương Nhất Tuyến chỉ huy, tọa trấn cả vùng biển Đông Hải, Lang Gia, Tiết quận và Tứ Thủy quận. Quận trưởng Hổ Phù của bốn quận căn bản không có khả năng điều động quần đội. Trừ việc đó ra, hoạt động ở trên đất Tần, đều là quân Tần mới, chứ không phải là những quân Tần kỳ cựu!
- Quân Tần mới?
- Chính là do người của sáu nước tạo thành. . . Ngươi cũng rất tinh tường, trước khi Bệ hạ quét sạch sáu nước, binh lính quy hàng Tần ước chừng cũng không quá 60 vạn. Hiện tại, quân đóng ở Quan Trung mười vạn, các quận lân cận khoảng 30 vạn. Chinh phạt Bách Việt lại phải triệu tập thêm hai mươi vạn quân, nếu không bổ sung lính mới, làm sao có thể cam đoan đước sự an toàn cho các nơi? Thế mới gọi là quân Tần mới, đi tới Lang Gia sao. . . Lang Gia? Chẳng lẽ là bọn hắn gây nên?
Lưu Khám cùng Chung Ly Muội liền vội vàng hỏi:
- Ai? Ai gây nên?
- Lang Gia đài, chuẩn bị đi Bồng Lai đảo tìm tiên nhân.
- Từ Thị?
Lưu Khám khẽ giật mình,
- Y không phải đã sớm ra biển sao? Tại sao còn chưa lên đường?
Tần Mạn dường như có chút do dự. Một lát sau mới khẽ thở dài một hơi nói:
- Bệ hạ hôm nay bị đạo Thần Tiên mê hoặc, muốn tìm thuốc trường sanh bất lão. Từ Thị vốn là một đạo sĩ nổi danh ở đất Tề Lỗ, nghe nói ở đảo Bồng Lai có Tiên Nhân, nên muốn đến đó xin thuốc trường sanh bất lão. Muốn tìm tới đảo Bồng Lai, cần phải dâng cho Tiên Nhân ba nghìn đồng nam, ba nghìn đồng nữ coi như là lễ vật cúng bái thiên địa. . . Gia tổ một mực không đồng ý cách làm của y, thậm chí còn dâng tấu khuyên ngăn Bệ hạ, nhưng chỉ như đá chìm đáy biển. Bên cạnh bệ hạ hiện giờ có tiểu nhân quấy phá. Cho dù là gia tổ cũng không có biện pháp nào khuyên bảo bệ hạ. Chỉ có điều nhắc tới cũng kỳ quái, từ năm trước tới giờ, Từ Thị ba lượt muốn ra biển, nhưng đều bị sóng gió cuốn về Lang Gia đài.
Ba ngàn đồng nam đồng nữ, tử thương vô số. . . Chắc vì vậy mà Từ Thị lại lần nữa khắp nơi tìm kiếm những đứa trẻ có tuổi tác phù hợp. Ba lần rời bến, đều không thể thành công? Sự kiện này so với những tư liệu được lịch sử lưu lại thật sự có chút khác biệt. Đối với người có tên là Từ Thị. Đời sau được gọi là Từ Phúc, Lưu Khám cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng mà những đồng nam đồng nữ bị hắn ta mang đi. Rốt cuộc vận mệnh của bọn chúng sẽ thành như thế nào? Lưu Khám cũng không rõ ràng lắm. Có lời đồn nói, ba ngàn đồng nam đồng nữ, bị Từ Phúc để cho chúng tự sanh tự diệt.
Có người nói, Từ Phúc là một mạo hiểm gia.
Có người lại nói, Từ Phúc là một âm mưu gia. . .
Dù sao các giả thuyết đưa ra rất rối rắm, lộn xộn không có cơ sở rõ ràng. Thậm chí, nguyên nhân khiến y làm chuyện này? Cũng không ai biết. Trên đời này, có lẽ thật sự có Thần Tiên, nhưng không phải phàm tục tục tử nào cũng có thể nhìn thấy. Từ Phúc ra biển mục đích thật sự là gi, đúng là cầu thuốc trường sanh bất lão sao? Chỉ sợ cũng chưa chắc, cuối cùng là vì cái gì chứ?
Lúc trước Lưu Khám nghe nói việc này lúc đang ở huyện Bái, cách nơi đây khá xa, căn bản không thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, hắn đã chứng kiến bộ dạng lúc Chung Ly Muội nhắc tới quân Tần, gã nghiến răng nghiến lợi, dường như mới nhìn thoáng một cái, đã minh bạch chuyện gì xảy ra.
Từ Phúc khơi mào sự căm ghét của dân chúng sáu nước ở vùng Quan Đông đối với quân Tần. Thử nghĩ một chút sẽ rõ ngay, ai nguyện ý nhà tan cửa nát, trơ mắt nhìn nhi nữ nhà mình, bị bắt mang ra biển, đi tìm Tiên đạo mờ mịt gì gì đó? Thế nhưng mà Thủy hoàng đế ban chiếu chỉ, ai dám không nghe theo! Cừu hận cùng phẫn nộ, cuối cùng cũng chỉ có thể tích đè sâu xuống tận đáy lòng. Chờ ngày bạo phát, chính quyền nước Tần lúc đó, lập tức sẽ bị lung lay dữ dội.
Có lẽ là như thế. Lưu Khám cũng không có thể xác định. Nhưng trong đầu của hắn, loáng thoáng có một cái ý niệm. Không thể để cho Từ Phúc thành công, không thể để cho gã thành công!
Hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, nói khẽ:
- Muội huynh đệ, ta cùng người của ngươi cùng nhau đi tìm bọn quân sĩ nước Tần. Nếu có khả năng, ta giúp ngươi đoạt lại những đứa trẻ kia.
Chung Ly Muội cùng Tần Mạn được nghe, không khỏi ngẩn cả người!