Trong thành
Lâu Thương, lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Nhưng
khi Hạng Vũ dẫn người vọt tới chân thành Lâu Thương, thì phát hiện cửa
thành đã mở rộng, cầu treo cũng được thả xuống, trên tường thành không
có một bóng người.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Vũ chính là: có mai phục!
Y lập tức thét ra lệnh cho đám nhân mã ngừng lại, đứng trước cửa thành quan sát hồi lâu.
Phóng tầm mắt nhìn vào cửa thành Lâu Thường, thì toàn thành đã không có
bất kỳ ai nữa. Ngoại trừ những đống lửa bốc cháy hừng hực, lại không có
bất cứ động tĩnh gì. Nếu như trước đây, Hạng Vũ sẽ không chút do dự mang người vọt vào Lâu Thương. Nhưng sau khi liên tiếp chịu thua thiệt trước Lưu Khám, khiến y không thể không cẩn thận. Nói cách khác, trước đây
Hạng Vũ đã bị Thảo Mộc Giai Binh của Lưu Khámhành hạ.
Thời gian chừng một chén trà, rốt cục cũng đã xác nhận trong thành Lâu
Thương không có người. Hạng Vũ lúc này mới hạ lệnh tiến vào Lâu Thương
cứu hoả. . .
Thế nhưng, khi Hạng Vũ đứng ở trước đám cháy, y lại trợn mắt ngoác mồm,
đến nửa ngày cũng nói không ra lời. Trong thành Lâu Thương quả thực là
bị đốt, chẳng qua thứ bị thiêu cháy không phải là đồ quân nhu lương thảo trong kho lương, mà là những đống cỏ khô và củi khô ở điền trang. Cũng
không biết Lưu Khám làm sao có thể tìm được nhiều củi như vậy, đông một
đống, tây một bó, đâu đâu cũng có. Không chỉ có riêng điền trang của Lưu gia, mà còn có điền trang của Trần gia, điền trang của Lữ gia, tình
huống cũng giống nhau. Lửa cháy rừng rực, xông thẳng trời xanh.
Gã Lưu Khám này muốn diễn trò gì? ?
Hạng Vũ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: chẳng lẽ uy tín của Hạng mỗ kém
đến thế sao? Kém đến mức dù đã thề, cũng không thể khiến người ta tin
tưởng?
Y đương nhiên biết rõ tâm tư Lưu Khám, trong ba mươi sáu kế, có một kế
tên là kế ve sầu thoát xác. Lưu Khám sợ mình đổi ý truy kích nên mới
phải làm như thế! Nghĩ chắc bản liệt kê khi Lưu Khám trình báo lên trước khi rời đi, không phải không có điểm đáng ngờ. Nói không chừng, đã sớm
rút đi sạch sẽ rồi. . . Sở dĩ vẫn bất động, chính là đang đợi thời cơ,
dựng nên một màn này để hấp dẫn sự chú ý của mình, sau đó tùy thời bỏ
chạy, thần không biết quỷ không hay!
Mưu tính thật chu đáo. . .
Hạng Vũ có thể khẳng định, trong điền trang này, nếu có thể lẳng lặng
rút đi thì ở phía sau Lâu Thương nhất định tồn tại cửa sau.
- Thiếu tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn những bó củi đang cháy hừng hực, tướng sĩ quân Sở không nhịn được chạy tới hỏi dò:
- Đám cháy này rốt cuộc cứu hay là không cứu?
- Cứu đi, cứu đi!
Hạng Vũ thở dài nói:
- Một toà thành tốt như vậy, không nên vì một đợt hỏa hoạn này, mà lụi
tàn theo lửa. Truyền quân lệnh cho ta, Vương Ế dẫn binh mã bản bộ đi cứu hoả, những người còn lại theo ta bảo vệ nhà kho, kiểm kê lương thảo và
đồ quân nhu. Mặt khác, phái người hoả tốc đi tới Phù Cách thông báo cho
Đại tướng quân, nói Lâu Thương đã nằm trong tay chúng ta, Đại tướng quân tạm thời có thể lui về phía sau!
- Rõ.
Tướng sĩ quân Sở đồng loạt tuân mệnh.
Hạng Vũ thống lĩnh nhân mã bản bộ, đi tới nhà kho kiểm kê đồ quân nhu và lương thảo. Khi y nhìn thấy binh khí và khôi giáp chất thành từng hàng
trong thương khố, tâm tình y trở nên rất thoải mái.
- Mau chóng kiểm kê số lượng.
Ngay lập tức có đám Trường Sử, Tư Mã trong quân xông tới, bắt đầu tiến lên kiểm kê vật tư.
- Thiếu tướng quân, nơi này có một bản danh sách.
Một tên quan văn từ sương phòng trong nhà kho lấy ra một quyển danh
sách, vui mừng lớn tiếng kêu gào. Có bản danh sách này, công tác kiểm kê sẽ bớt đi nhiều thời gian. Phải biết, nếu như không có danh sách, nhất
định phải thống kê thành một vài quyển khác. Vật tư của Lâu Thương tích
lũy nhiều năm như vậy, bây giờ muốn chỉnh lý lại thì lượng công việc
phải làm sẽ rất lớn. Nếu không có thời gian hai tháng, sợ rằng khó có
thể kiểm kê xong. Hiện tại, chỉ cần dựa theo con số trên danh sách để
kiểm kê, là có thể cấp tốc thống kê, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hạng Vũ khẽ mỉm cười,
- Như này, ngươi cứ theo danh sách mà kiểm tra.
Trong lòng, đột nhiên phát sinh một tia cô quạnh: Lưu lão Bi cũng là
người đáng tin, biết tình thế của Sở quân ta bây giờ rất nguy cấp, nên
mới để lại bản danh sách, đây cũng có thể xem là một phần tình ý. Chỉ
tiếc, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, nhớ tới chuyện
này trong lòng quả thực có chút hoài niệm!
zen nào:
Chiến đấu ở bên dưới thành Lâu Thương hơn một tháng, đối với Hạng Vũ mà
nói, không thể nghi ngờ là trải nghiệm suốt đời khó quên. Ngay khi Hạng
Vũ tưởng chừng cánh cửa lớn đã rộng mở, thì Lưu Khám đã dùng nhiều
phương thức giáo dục hắn một phen. Điều này cũng khiến Hạng Vũ nhận thức được đạo lý ngoài trời có trời, người cao còn có người cao hơn. Mặc kệ
là Lưu Khám tung hoàng ngang dọc, hay là Trần Anh miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, và tài điều binh của Hàn Tín, đều làm cho Hạng Vũ đạt được
rất nhiều thu hoạch. Chí ít, hiện tại y đã học được cách suy nghĩ, chính là ở một số thời điểm cũng cần phải thỏa hiệp.
Bây giờ, Lưu Khám đi rồi, khiến cho Hạng Vũ phát sinh một cổ cảm giác cô quạnh.
Không biết, sau này còn có thể gặp lại Lưu Khám nữa hay không? Hồi tưởng lại hình ảnh mấy ngày hôm nay, ngược lại cũng thấy thú vị.
Kỳ thực, trong đám người Tần, tựa hồ cũng có người kì lạ.
Nghĩ tới đây, Hạng Vũ không nhịn được phải nở nụ cười.
Ánh mắt của y lại một lần nữa trở nên kiên định, tầm mắt nhìn về phương
xa, âm thầm nắm chặt tay, thề ở trong lòng, lần sau, ta chắc chắn sẽ
không lúng túng giống như lần này nữa. . .
- Quân sư đâu? Tại sao không thấy quân sư?
Hàn Tín thấy Long Thư thúc ngựa đi đến, xuống ngựa ở bên cạnh Hạng Vũ,
hiếu kỳ xem xét bốn phía. Tiếng nói của Long Thả oang oang, có lẽ cách
xa ba dặm đều có thể nghe thấy.
Lúc này, Hạng Vũ mới lấy lại tinh thần, lập tức phản ứng.
Đúng đấy, Trần Anh đi đâu rồi? Theo lý mà nói, sau khi chiếm được Lâu
Thương, Trần Anh phải là người đấu tiên xuất hiện mới đúng. Nhưng cho
tới tận lúc này, ngay cả bóng người hắn cũng không thấy.
- Ai biết quân sư đi đâu không?
Hạng Vũ vội vã hỏi dò, thế nhưng người ở chung quanh không có ai lên tiếng.
Sau hồi lâu, mới có một tên quan văn đi ra, lắp bắp nói:
- Trước khi ra khỏi doanh trại, thuộc hạ nhìn thấy Trần quân sư và Tiêu
Công Giác tướng quân đi cùng nhau, mang theo không ít nhân mã, xông về
phương Bắc. Nhưng vừa nãy bận rộn, nên thuộc hạ quên không báo cáo
chuyện này.
Đi về phương Bắc?
Trong lòng Hạng Vũ đột nhiên lo lắng.
- Quân sư sẽ không xin vào quân Tần chứ?
Long Thả không rõ đầu đuôi buột miệng nói một câu. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Hàn Tín vỗ một cái.
- Lão Long, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?
Hàn Tín cười cợt, nói với Hạng Vũ:
- Thiếu tướng quân đừng nghe lão Long nói hươu nói vượn, từ khi quân sư
gia nhậpở Hoài Hán, vẫn luôn tận tâm tận lực vì thiếu tướng quân mà mưu
tính. Trước kia, quân ta không chiếm ưu thế, quân sư không hề đi đầu
nhập quân Tần, bây giờ chúng ta đã đoạt được Lâu Thương, chiếm hết ưu
thế, quân sư càng không thể đi theo địch. Nghĩ đến chuyện này, khẳng
định là quân sư phát hiện điều gì đó. . .
Chỉ là, quân sư cho dù có việc, cũng nên phái người nói cho thiếu tướng
quân biết một chút. Y mang người bỏ đi không một tiếng động, sẽ khó
tránh khỏi người khác nghi ngờ. Thiếu tướng quân, ta thấy không có việc
gì lớn đâu, không cần quá lo lắng, chờ một lúc, có thể quân sư sẽ trở
lại.