Hình Đồ

Chương 437: Chương 437: Cuộc chiến Lâu thương (13)




Lúc này quân Sở còn ý chí nữa sao?

Trần Anh hô gọi như thế nào, cũng không thể khiến quân Sở lay động. Người Sở là loại người dũng mãnh vô địch khi gặp được tình thế thuận lợi, nhưng khi lâm vào nghịch cảnh lại không hề có đấu chí, vào đúng lúc này bọn họ lộ ra tật xấu là điều không cần bàn cãi. Đối với tiếng quát của Trần Anh cũng thờ ơ không động lòng, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ hoang mang lo sợ, có người ngay cảbinh khí cũng cầm không nỗi.

Đám người Lưu Khám, Quán Anh cười ha ha.

Sắc mặt của Trần Anh đỏ lừ, hung tợn nhìn Lưu Khám.

Hắn đột nhiên giơ cao trường kiếm, thúc chiến mã dưới háng, lớn tiếng hô:

- Tần cẩu, ta và ngươi không thể cùng đường, thề không chết thì không thôi. Hôm nay cho dù phải chết trận ở chỗ này, ta cũng tuyệt không hối hận.

Lưu Khám cười lạnh, hai chân thúc mạnh khiến Xích Thố dưới háng ngửa mặt lên trời hống lên một tiếng, rồi nhanh như chớp giật, lao về phía quân địch.

Quán Anh và Lưu Khám tương giao đã nhiều năm, vì thế rất hiểu ý nghĩ của Lưu Khám. Y giơ cây đại kích lên cao, quát một tiếng nói chói tai:

- Lão Bi doanh, xung phong!

Kỵ quân Lâu thương đồng thanh reo hò, vung giáo dài, thúc ngựa cùng nhau xung kích. Trường giáo sắc bén, xuyên qua lồng ngực quân Sở, tiếng vang trầm nặng kèm theo tiếng kêu rên thê thảm của quân Sở, ở trong khe núi vang vọng liên tục. Bồng, bồng, tiếng đâm liên tục vang lên, cho dù trường giáo có cứng rắn hơn nữa cũng không chịu nổi loại lực đạo hung lực đạo này. Sau khi giết chết bốn năm người, rất nhiều trường giáo đã bị gãy.

Nhưng những kỵ quân này không chút kinh hoảng, nhanh chóng vứt bỏ trường giáo, rút trường đao sáng loáng từ bên hông ra. Loại trường đao này cũng do Thiết Lư Lâu thương chế tạo ra, dài khoảng bốn thước, lưỡi đao sắc bén, thích hợp cho việc chặt chém. Chuôi đao dùng vải thô quấn quanh, có thể phòng ngừa chuyện bị nhiễm máu tươi khiến tay trơn tuột. Tên gọi là Hoán Thủ Đao, cũng là nhóm binh khí đầu tiên Thiết Lư chế tạo, hôm nay đã xuất hiện trên chiến.

Lưỡi Hoán Thủ Đao lập lòe, đi qua nơi đâu, máu thịt văng tung tóe tới đó.

Còn Trần Anh và Lưu Khám đối mặt với nhau, Trần Anh không nói hai lời, ngồi trên ngựa cầm kiếm đâm tới.

Lưu Khám khẽ mỉm cười, xích kỳ trong tay xoay chuyển, chặn ngang trường kiếm,

- Quân sư nếu tự mình đưa tiễn, sao ngay cả một chén rượu cũng không cần, đi vội vã như vậy? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người khác lại nói Lưu Khám ta không hiểu lễ nghi. . . Theo ta đi Bành thành làm khách đi!

Nói xong, hai con ngựa phi nhanh, tay trái Lưu Khám thu xích kì lại, tay phải nhanh chóng vươn ra, tóm lấy đai lưng Trần Anh.

Một vai bị bóp mạnh, Trần Anh bống thé lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người bị nhấc bổng lên khỏi chiến mã. Lưu Khám xoay ngang người Trần Anh đặt lên trên lưng ngựa, tay trái giơ lên, dùng chuôi xích kỳ, đập vào đầu Trần Anh. Ngay lập tức, Trần Anh hôn mê bất tỉnh, không biết trời đất gì nữa.

Lưu Khám quay đầu ngựa.

- Lão Quán, trở về!

Quán Anh gật đầu, ra lệnh cho kỵ quân cấp tốc theo Lưu Khám rút về phía ngã rẽ tại Đường Hà.

Khoảng chừng hơn nửa giờ, Hạng Vũ mới dẫn kỵ binh chạy tới khe núi, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là tử thi. . .

- Quân sư ở đâu?

Hạng Vũ nắm lấy một tên binh sĩ may mắn sống sót , lớn tiếng hỏi dò.

- Quân sư, quân sư bị Tần cẩu bắt đi rồi!

- Vậy Tiêu Công Giác đâu?

-Tiêu Công Giác tướng quân. . . bị Lưu Cự chém chết. . .

- A nha nha!

Hạng Vũ ở trên ngựa tức giận đến mức phát điên liên tục hét hỏi,

- Binh mã đâu hết rồi? Quân lính của Tiêu Công Giác, đi tới nơi nào rồi?

- Thiếu tướng quân, Tần cẩu mai phục ở ngã rẽ tại Đường Hà, dẫn lửa đốt cỏ lau. Toàn quân bị thương vong nặng nề, sau đó lại bị tần Cẩu Tử liên tục chặn đường, hầu như toàn quân bị diệt. . . Chỉ còn lại mấy người chúng ta, những người khác không rõ sống chết ra sao!

Đầu Hạng Vũ ù ù một tiếng, suýt nữa ngã khỏi ngựa.

Đó là bảy, tám ngàn nhân mã đấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế mà chỉ còn lại đám tàn binh bại tướng trước mắt này sao? Chỉ có điều, trong lòng y cũng có chút đắc ý, tên Trần Anh kia cả ngày luôn nói phải thật thận trọng, thận trọng để giảm thiểu tổn thất, kết quả cũng hao binh tổn tướng? Hơn nữa ngay cả người cũng bị bắt đi, thử hỏi sau này còn có tư cách gì hung hăng giảng đạo trước mặt ta!

Cái ý nghĩ quái dị này nảy sinh khiến cho Hạng Vũ sợ hết hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.