Hình Đồ

Chương 432: Chương 432: Cuộc chiến Lâu Thương (7-8)




Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, tuyệt không thể công kích Lâu Thương, bằng không sẽ đẩy Lưu Khám về quân doanh của đối phương. Vào lúc này, Lưu Khám quay sang trái hay qua sang phải, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển chiến cuộc. Vì lẽ đó, khi Chương Hàm tiến vào phía nam, tạo ra áp lực cho Sở quân. Mà Hạng Lương thậm chí không tiếc từ bỏ huyện Trần, đánh ngược lại về phía Tứ Thủy, một mặt dây dưa cùng Chương Hàm, một mặt phái ra sứ giả.

Không có biện pháp gì, dù cho có phải đáp ứng Lưu Khám, để hắn tự lập là vua, cũng nhất định phải nắm được Lâu Thương, tuyệt không thể giao cho Chương Hàm!

Đây là mệnh lệnh của Hạng Lương. Mà người chủ trì đàm phán cùng Lưu Khám, sẽ do Trần Anh đảm đương.

Nhìn Lưu Khám đang đến gần, trong lòng Trần Anh đột nhiên cảm thấy một tia áp lực.

- Quân hầu, có khoẻ hay không!

- Ha ha ha, Trần tiên sinh có khoẻ hay không . . .

Lưu Khám cười, phi thường tùy ý ngồi xuống dưới Hoàng La tán,

- Trần tiên sinh, mời ngồi. . . Hôm nay hoa lau của Tứ Hồng nở rộ, quả là thời tiết tốt để uống rượu ngắm hoa. Đáng tiếc, Lưu mỗ đến vội vàng, không thể mang rượu tới. Bằng không nhất định sẽ cùng tiên sinh, làm một trận túy lúy.

Hắn không phải quên mang, mà căn bản không dự định mang đi!

Người nào không biết, Lưu Khám dựa vào cất rượu để làm giàu? Nhưng hôm nay, lại khiến cho Trần Anh không có lựa chọn khác, ung dung tự tại như thế giới võ hiệp. Thế tới của Chương Hàm đang rất mạnh, mặc dù Hạng Lương xuất binh dây dưa, cũng chỉ có thể trì hoãn bước chân bọn họ. Thời gian dài, quả quyết quân Sở không có cách nào để ngăn trở Chương Hàm.

- Quân hầu thật có nhã hứng, vừa vặn, nơi này Anh có một bẫu u Tứ Thủy lão tửu mười năm, nguyện cùng Quân hầu nâng cốc.

- Tứ Thủy lão tửu?

Đột nhiên trong mắt Lưu Khám hiện ra vẻ mê man.

Hắn nhẹ giọng thở dài nói:

- Ta vốn thuộc về gia đình nghèo khó, nguyện vọng lớn nhất khi còn bé chính là gia tài bạc triệu, ruộng tốt trăm ngàn mẫu, để có được cuộc sống thoải mái giống như nhạc phụ ta vậy. Cũng không muốn. . . Nếu không có bệ hạ cùng Đại công tử, Khám làm sao được nở mặt như hôm nay. . . Chỉ tiếc. . .

"Người xưa cưỡi hạc đã cao bay

Lầu hạc còn suông với chốn này

Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn. . .

Nghìn năm mây bạc vẩn vơ bay. . .

Vàng gieo bến Hán, ngàn cây hửng

Xanh ngát châu Anh, lớp cỏ dầy

Hoàng hôn về đó quê đâu tá?

Khói sóng trên sông não dạ người.

(Hoàng Hạc lâu –thơ Thôi Hiệu - bản dịch của Ngô Tất Tố)

Lâu Thương, không có Hoàng Hạc lâu, cũng không có Anh Vũ Châu.

Chỉ là muốn nhắc tới Thủy hoàng đế, nhớ tới Phù Tô, nhớ tới Mông Điềm. . .

Lưu Khám lộ ra thương cảm vẻ.

Bài thơ này (Hoàng Hạc lâu) hẳn là sau khoảng tám trăm năm nữa mới được viết ra.

Trần Anh một nhíu mày, nhìn Lưu Khám đang cười cười mà buột miệng thành thơ, ngôn từ câu cú đối nêm có thể thuộc vào hạng nhất, tiếng ngâm đã dứt mà vẫn còn dư vị vô cùng, khiến cho tâm ta sinh ra phiền muộn.

- Thơ hay, thật sự là tuyệt phẩm.

Trần Anh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vỗ tay cười to nói:

- Không ngờ Quân hầu lại tài hoa như thế, lời vàng ý ngọc, xuất khẩu thành thơ, thật là may mắn của Anh đây, phải uống cạn một chén lớn!

Lời này cũng không phải a dua nịnh nọt, mà là xuất phát từ nội tâm.

Người hầu cận ở ngoài Hoàng La Tán, nâng một bẫu rượu đi lên phía trước. Trần Anh tiếp nhận, đứng dậy tự mình rót cho Lưu Khám một chén đầy, sau đó lại tự châm cho mình một chén khác, rồi uống một hơi cạn sạch.

- Ngày khác nếu như ta phú quý, chắc chắn sẽ dựng lên một ngôi lầu đặt tên là Hoàng Hạc lâu ở bên cạnh sông Tứ thủy này!

Trần Anh cười, ngón tay chỉ về phía con sông lớn đổi hướng chảy ở phía xa xa,

- Nói vậy nơi chỗ ngoặt của con sông, chính là Anh Vũ Châu như Quân hầu vừa nói rồi. Tên rất hay, quả nhiên tên rất hay.

Lưu Khám há to miệng, thầm nghĩ:

- Kẻ này cao hứng quá rồi!

Hoàng Hạc lâu, có lịch sử như vậy sao?

Hán Vũ đế sẽ xây Hoàng Hạc lâu như thế nào đây?

Tuy thế, bài thơ này lại làm cho Trần Anh cùng Lưu Khám trở nên thân mật hơn. Cũng khó trách, Trần Anh này vốn là văn nhân, ngâm thơ làm phú là việc y yêu thích nhất. Trong quân doanh, đa số là những người phàm phu tục tử. Bây giờ có thêm một Hàn Tín mới có thể bớt chút cô quạnh. Nhưng Hàn Tín ở Trần Anh trong mắt, vẫn không phải là văn nhân.

Đột ngột sinh ra tâm tri kỷ, cùng Lưu Khám uống liền ba chén.

Trần Anh đột nhiên nói rằng:

- Quân hầu có chí lớn, Anh bội phục vô cùng. Tuy vậy lúc này, lão Tần bỏ mình, Đại Sở đang hưng thịnh. Quân hầu một mình tử thủ Lâu Thương, nhưng đấy chỉ chống đỡ được nhất thời, ngài sẽ không chống cự được với một mãnh hổ nhất thế Viễn Đông. Hạng công đối với Quân hầu, rất là kính phục, nguyện để ngài trở thành Thượng trụ quốc.

Thượng trụ quốc, tương tự với tể tướng, là chức quan của nước Sở.

Lưu Khám nở nụ cười,

- Ta sinh làm người Tần, chết cũng làm quỷ nước Tần. Hạng công ưu ái, Khám chân thành ghi nhớ.

- Thực sự là quá đáng tiếc rồi!

Trần Anh nói:

- Kỳ thực, tình cảnh của Quân hầu, Hạng công ít nhiều gì cũng đã nghe nói. Lão Tần nay đã tàn lụi, bậc anh hùng như Quân hầu mà lại không cần, bại vong cũng là lẽ thường tình. Quân hầu nếu không muốn làm thần nước Sở, sao không tự lập làm Vương? Nghe nói, tổ tiên Quân hầu vốn là Lưu thị Đường vương. . . Hạng công nguyện ý trợ giúp Quân hầu một chút sức lực, hưng phục quốc gia Tây Đường, nhưng không biết ý Quân hầu như thế nào?

Nhìn dáng vẻ Trần Anh hẳn là đã điều tra hắn hết sức công phu.Người biết Lưu Khám là con cháu của Lưu Đường quốc cũng không nhiều, Trần Anh ngay cả cái này đều có thể điều tra ra, hiển nhiên đã đặt hắn ở vị trí đặc biệt quan trọng.

Phục quốc?

Lưu Khám nhìn qua rất kích động, lấy tay nắm lấy một cánh tay của Trần Anh, run giọng nói:

- Tiên sinh, Hạng công đã nói vậy?

- Anh sao dám lấy chuyện như vậy mà nói giỡn? Chỉ có điều. . .

- Chỉ có điều cái gì?

- Hạng công nói, chỉ cần Quân Hầu đồng ý lui quân rời khỏi Lâu Thương, Hạng công mới có thực lực trợ giúp Quân Hầu hành sự.

- Rút khỏi Lâu Thương. . .

Nghe vậy, Lưu Khám có chút do dự.

Trần Anh nói tiếp:

- Hạng công chính là người nhân hậu, yêu quý tài hoa của Quân hầu, mới cố có nói vậy. Theo ý ta, quân hầu cũng không muốn tên tiểu nhi Hàm Dương đắc thế, đúng không?

Ý tứ là nói: chúng ta thua, tiếp đến, Chương Hàm làm chính là trừng trị ngươi.

Lưu Khám dù sao cũng là người của Doanh Phù Tô, mặc dù bây giờ Phù tô đã chết rồi, nhưng là Tần vương trong thành Hàm Dương, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Câu nói này, tựa hồ bắn trúng tim đen của Lưu Khám. Ngón tay hắn gảy nhẹ nhàng lên mặt bàn, âm thanh cũng không lớn. Nhưng mỗi một tiếng vang lên, đều giống như búa tạ đập vào trong đầu Trần Anh, khiến cho y thấp thỏm. Tuy biết rõ, Lưu Khám là người huênh hoang, Trần Anh vẫn là lo lắng! Chẳng may, Hàn Tín nói không đúng, thì biết làm sao bây giờ?

Tuy ở bề ngoài nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Trần Anh lại nổi lên từng cơn sóng lớn. Vì để che giấu, y cố làm ra vẻ tiêu sái bưng chén rượu lên, chậm rãi thưởng thức rượu, chỉ là mùi vị của rượu này thực tại không thể nào nuốt nổi.

- Cũng được, muốn ta giao Lâu Thương, cũng được thôi!

Lưu Khám tựa hồ đã hạ quyết tâm, tảng đá lớn trong lòng Trần Anh lập tức được hạ xuống.

- Chỉ có điều, ta có mấy điều kiện.

- Xin Quân Hầu cứ nói!

-Lâu Thương, ta có thể giao cho các ngươi, thế nhưng không thể lập tức đưa cho các ngươi. Trong Lâu Thương, tuỳ tùng đồng ý cùng rời đi với ta, các ngươi tuyệt đối không được ngăn cản. Những người này tin ta, cho nên mới ở lại Lâu Thương cùng ta kề vai chiến đấu. Nếu như ta cứ như thế rời đi, chẳng phải là phụ lòng tin của bọn họ? Vì lẽ đó, nếu như có người muốn đi theo ta, các ngươi phải cho đi.

Trần Anh suy nghĩ một chút,

- Cái này, ta có thể thay Hạng công đáp ứng. Chỉ là không thể kéo dài. . . Trong vòng một tháng, Quân hầu nhất định phải giao Lâu Thương.

Lưu Khám gật gù,

- Thứ hai, Lâu Thương ta có thể nhường lại, nhưng ta cũng cần đất cắm dùi. Ta vốn là hậu duệ của Tây Đường Lưu vương, phiêu bạt hơn tám trăm tuổi, bây giờ cũng là lá rụng về cội. Ta muốn lấy quận Nhạn Môn, không biết có được không?

Trần Anh ngẩn người!

Y thực sự đoán được điều kiện này của Lưu Khám. Chỉ có điều Trần Anh nghĩ, Lưu Khám nên chọn vùng Tam Tần, Ba Thục, thậm chí Tề Lỗ để lập nước, chứ không nghĩ tới, Lưu Khám lại vô cùng cương quyết, bỏ qua cơ nghiệp ở Tứ Thủy quận, trực tiếp đi phương Bắc phát triển. . .

- Quận Nhạn Môn, là do Triệu vương cai quản.

Trần Anh này cũng không từ chối, quận Nhạn Môn dưới sự quản lý của nước Triệu cũ, bây giờ do Triệu Vương Vũ quản lý toàn bộ, chuyện này e là Hạng Lương cũng không quyết được. .

- Việc này ta biết, cho nên ta nói như vậy, chính là muốn Hạng công biết được, ngày khác ta mưu sinh ở Nhạn Môn, y không được phép nhúng tay vào.

- Cái này. . . Không thành vấn đề!

Trần Anh thầm nghĩ, Nhạn Môn là vùng đất băng hàn không trọng yếu, nếu như cho ngươi lấy đi, thì cũng để cậu tự quản. Đương nhiên, ngươi sẽ khai chiến với Vũ Thần, như vậy sẽ không có vấn đề. Ta để các ngươi đánh tới mức lưỡng bại câu thương, khi đó càng dễ thu thập hơn. Chắc là Hạng công, cũng sẽ không từ chối việc này.

Tiếp theo, Lưu Khám lại nói đông nói tây một hồi đưa ra một đống điều kiện, còn Trần Anh cũng không bỏ qua việc cò kè mặc cả, thật là một phen đấu khẩu sắc bén như đao kiếm.

Chỉ có điều song phương đều giữ chừng mực, thấy gần đủ rồi, liền vỗ tay minh ước, xem như là đạt thành hiệp nghị.

Vào giữa trưa, Lưu Khám leo lên khinh xa, cùng Lưu Cự chậm rãi đi. Tướng phụ trách bảo vệ Trần Anh tên là Tiêu Công Giác. Y đi tới bên người Trần Anh, thấp giọng nói:

- Quân sư, cẩu Tần chỉ có hai người, không bằng chúng ta. . .Chỉ cần giết cất Tần cẩu, Lâu Thương sẽ như rắn mất đầu, tự sụp đổ.

Trần Anh thực sự cũng suy nghĩ như thế, nhìn Tiêu Công Giác một chút,

- Ngươi đi hỏi quân tốt dưới trướng, xem bọn họ có gan giết chết hai người hay không? Hơn nữa, Quảng Vũ Quân thân kinh trăm trận, tuyệt đối không phải không là người không có mưu trí, sao dám đơn thân độc mà đến đây, ai biết chúng có quỷ kế gì hay không? Chúng ta giết chết được thì không nói làm gì, như không giết được hắn, chẳng phải là sai lầm, bỏ lỡ đại sự sao?

Lời Trần Anh còn chưa dứt, chợt nghe được tiếng kèn lệnh truyền đến.

Bên trong đám cỏ lau trắng toát, đột nhiên xuất hiện cờ hiệu của quân Lâu Thương. Đại tướng dẫn đầu chính là Đồ Đồ. Y thống lĩnh binh mã, tụ hợp với huynh đệ Lưu Khám, cấp tốc chạy về phía Lâu Thương.

Khuôn mặt Tiêu Công Giác trắng bệch, âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không tùy tiện hành động. Thế nhưng Trần Anh thoáng chốc lại có bộ dáng giống như say rượu, con mắt híp thành một cái khe, nhìn đại kỳ quân Lâu Thương càng ngày càng đi xa.

Sau hồi lâu, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu như Lưu Khám không chết, chỉ sợ sớm muộn sẽ trở thành họa lớn đối với Hạng công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.