Hình Đồ

Chương 297: Chương 297: Đạo Tử ra mưu (1)




Tiêu Hà nói rất tỉ mỉ, nghe như tất cả mọi thứ dường như là ngẫu nhiên.

Lưu Phì bởi vì không ai coi giữ, cho nên nhiễm phải thói nghiện cờ bạc. Sau đó nợ một món tiền lớn, thế là chạy đi Huyện Thích lẩn tránh.

Tiếp theo, y quen biết Khổng Hi.

Vừa đúng lúc gặp loạn Tam Điền, Lưu Phì liền đi theo Khổng Hi tạo phản...

Dường như không có điểm nào phải nghi ngờ, nhưng Lưu Khám lại cứ cảm thấy, tất cả chuyện này quá rõ ràng rành mạch, thường khiến hắn không thể không nghi ngờ.

Có hai điểm đáng nghi ngờ:

Thứ nhất, Lưu Quý tuy rằng không chơi bời lêu lổng như trước đây, nhưng vẫn là cầm đầu bọn lưu manh ở Huyện Bái. Bây giờ Lưu Quý là người nhà quan, ở Huyện Bái cũng coi như có chút địa vị. Mặc dù Lưu Phì không có ai quản giáo, Lưu Quý cũng không thể không có phát hiện gì với chuyện của Lưu Phì.

Theo Lưu Khám biết, người này mặc dù vô lại, nhưng cũng là một người có chí hướng.

Nếu không, tại sao hậu duệ của Hán Cao Tổ lại có thể sáng tác được những ca từ hào hùng như: “Đại phong khởi hề vân phi dương, an đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương” chứ. Tên này, ừ thì, háo sắc, ham rượu, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, nhưng có những chuyện, y lại nắm rất đúng mực.

Từ trước rượu Hoa điêu Tứ Thủy xuất hiện, Huyện Bái liền có quán cờ bạc.

Lưu Quý cũng có đi đánh bạc hai lần, nhưng trước này chưa từng nghe nói y thua nợ. Là do kĩ thuật đánh bạc của Lưu Quý cao minh?

Tuyệt đối không thể!

Cách giải thích duy nhất, là do Lưu Quý có khả năng khống chế bản thân, mới không đắm chìm trong đó.

Bên trong sòng bạc, từ trước đến nay mười đánh bạc chín lừa đảo. Lưu Phì có thể trong lúc Lưu Quý không phát hiện mà nợ một khoản đến nỗi khiến nó phải chạy trốn. Cũng không phải ngẫu nhiên, có người trong lúc hướng dẫn nó, đã lừa gạt, lén lút dạy dỗ nó.

Nếu không, Lưu Quý sao có thể không đứng ra ngăn cản?

Đây là thứ nhất.

Điểm thứ hai càng thú vị hơn... Lưu Phì không một xu dính túi, sau khi chạy đến Huyện Thích, làm sao có thể nhanh chóng cấu kết với phản tặc Khổng Hi đến thế?

Theo Tiêu Hà nói, lúc Lưu Phì chạy đến Huyện Thích, những Điền An, Điều Đô trong tam Điền đều đã bị chém đầu, chỉ còn giữ lại một tên Điền Phúc còn thoi thóp. Lúc đó Lưu Khám ở Bình Dương, đương nhiên cũng biết. Có một số bọn trộm cướp địa phương, giả mạo là nghĩa quân đi khắp nơi sinh sự. Quận Tứ Thủy và quận Đông Hải sau khi xuất binh, những chuyện này rất nhanh bị trấn áp. Những tên đạo tặc này bị quân quan nhanh chóng tiêu diệt.

Những tên còn lại, đều là những tên thổ phỉ.

Nhưng Lưu Phì sao lại có thể cấu kết với những tên thổ phỉ này?

Hai nghi vấn này, Lưu Khám nghĩ mãi mà không ra.

Thực ra, bây giờ Lưu Khám, không còn lo lắng và sợ hãi Lưu Quý như ngày mới đến thời đại này nữa.

Người luôn luôn trưởng thành.

Ban đầu Lưu Khám vô cùng xa lạ với thời đại này, còn lúc này, một người nổi tiếng thời hậu thế ai ai cũng biết lại xuất hiện trước mặt hắn. Người này, không chỉ là người nổi tiếng, mà còn là một đời đế vương đã khai sáng ra giang sơn Hán thất bốn trăm năm. Người đời sau, đối với Lưu Bang, khen cũng có mà chê cũng có, lưu truyền rất nhiều câu chuyện thần bí. Khởi nghĩa chém xà, con trai của Xích Long, những câu chuyện như vậy khiến Lưu Khám trong lòng sợ hãi.

Sau đó bây giờ Lưu Khám đã quen thuộc với thời đại này.

Từ hai bàn tay trắng, đến bây giờ đã được hưởng mười hai cấp dân tước, là quan quân trong tay mấy nghìn binh mã Đại Tần, phía sau còn có sự ủng hộ của Mông Điềm, Phù Tô, gia tài giàu có, ruộng tốt vạn khoảnh... Võ có Quán Anh, Chung Ly Muội, văn có Trần Bình, Khoái Triệt, đều là hào kiệt một phương. Bên trong có mấy vạn dân Lầu Thương, bên ngoài có Thục Trung Ba Mạn. Sự ủng hộ của gia tộc Nguyên Vũ, Trần Thị, thậm chí còn có giao hảo với Chủ soái Tần quân Nam Cương – Nhâm Hiêu.

Những người tiếp xúc không phải là đại quan địa phương thì là hào kiệt đương đại.

Tiểu thương và sai dịch thô bỉ, học giả uyên thâm văn tài hơn người... Tầm mắt mở rộng, đương nhiên là góc độ nhìn thế giới này cũng không giống người bình thường.

Lưu Quý, chẳng qua là một tên vô lại!

Đối với Lưu Khám mà nói, sao lại có thể sợ hãi một tên vô lại? Chẳng những không sợ, ngược lại, chắc là Lưu Bang sợ hắn mới đúng.

Vì vậy, Lưu Khám mặc dù vẫn có lòng thù địch với Lưu Quý, nhưng đã không còn như ngày xưa mới đến Lầu Thương, vẫn có lòng muốn giết Lưu Quý. Đương nhiên rồi, Lưu Khám cũng không thể coi thường Lưu Quý. Đây thật sự là một nhân vật có thủ đoạn không giống người bình thường, nếu không cũng không thể lôi kéo nhiều người như vậy bên cạnh. Nghĩ một chút, Phàn Khoái đi theo Lưu Khám thăng quan phát tài, cũng không chịu dễ dàng bỏ Lưu Quý.

Điều này đã đủ nói rõ chỗ cao minh của Lưu Bang.

Lưu Khám trong thư phòng trầm tư không nói gì, một lát sau, tiếng bước chân vang lên, liền nhìn thấy Trần Bình, Khoái Triệt vội vã bước vào trong phòng.

Loáng một cái đã một năm không gặp, Trần Bình càng ngày càng gầy guộc.

Y đứng ở đó, cả người như chìm đắm trong mây mù, khiến người ta không thể nhìn thấu nội tâm y.

- Chủ công, gọi Đạo Tử có chuyện gì?

Cách xưng hô của Trần Bình với Lưu Khám, chính là từ sau khi Lưu Khám từ Bình Dương quay lại Lầu Thương mới bắt đầu thay đổi.

Với cách nói của Trần Bình, y là phụ tá của Lưu Khám. Lưu Khám là chủ, y là thần... Xưng hô như kiểu Đông chủ, rõ ràng là không thích hợp với Lưu Khám, nghe có vẻ giống như thương nhân. Duy chỉ có xưng hô là chủ công, mới là phù hợp nhất. Cũng không quản người khác suy nghĩ thế nào, ít nhất Trần Bình cũng xưng hô như vậy. Bởi vì y là nội thần, thường là núp sau người Lưu Khám, xưng hô lên cũng không có gì băn khoăn. Nhưng bọn người Khoái Triệt, lúc muốn xưng hô Lưu Khám là chủ công, cũng chỉ có thể ở nơi riêng tư không người. Nếu không, chắc chắn sẽ sinh chuyện.

- Đạo Tử, ngồi đi!

Lưu Khám khoát tay, tỏ ý bảo Trần Bình ngồi xuống.

Trần Bình cũng không khách khí, sau khi cúi người hành lễ, ngồi xuống ghế.

- Có biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?

Lưu Khám đứng lên, rót hai chén rượu, đưa đến tay của Trần Bình và Khoái Triệt.

Khoái Triệt không nói gì, bưng rượu, nhấp mép một hơi, sau đó trong mắt đem theo ý cười, lặng lẽ ở bên quan sát Trần Bình.

Trần Bình và Khoái Triệt đều là người mưu lược.

Nhưng hai người phụ trách hai phương hướng khác nhau.

Nhưng lúc Lưu Khám đột nhiên bảo y gọi Trần Bình đến, Khoái Triệt loáng thoáng đoán được một chút manh mối.

Trần Bình gật đầu:

- Biết!

Y ngừng lại một chút, sau đó nói:

- Chính là Đạo Tử gây nên.

Hà, thật là thẳng thắn....

Lưu Khám không nhịn được nở nụ cười:

- Ta nghĩ đi nghĩ lại, có thể tính toán mọi cách để tiêu diệt người của Lưu Quý, e là ngoài ra ra, chỉ có ngươi.

Lưu Khám đương nhiên không thể quên, trên đường từ Bắc Cương trở về, bởi vì chuyện của Phàn Khoái, nên hắn đã nảy ra ý định giết chết Lưu Bang. Lúc đó Trần Bình cũng có mặt, cho nên ủy thác cho Trần Bình, nghĩ cách lôi kéo Phàn Khoái ở lại. Muốn lôi kéo Phàn Khoái, đầu tiên phải trừ bỏ Lưu Bang. Đây cũng là điều mà hai người Lưu Khám và Trần Bình nghĩ... Thế nên, Lưu Khám liền giao chuyện này cho Trần Bình xử lý. Chỉ là sau khi từ Bắc Cương trở về, hắn nhanh chóng đi đến Ba Quận, sau đó lại xảy ra loạn Tam Điền, nếu như không phải trong lòng sinh nghi, Lưu Khám thậm chí đã quên mất chuyện này.

Trần Bình nói:

- Sau khi chủ công đi Ba quận, ta đã lén lút đi đến Huyện Bái, âm thầm quan sát tên Lưu Quý này.

- Vậy à, vậy kết quả thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.