Hình Đồ

Chương 176: Chương 176: Diễn võ (1)




Tuy rằng chỉ là hai mươi gậy, nhưng nếu như thật sự muốn dồn người ta vào chỗ chết thì hai mươi gậy ấy vẫn còn thừa.Tuy nhiên mục đích của Lưu Khám lại không phải là đánh chết Đồ Đồ, mà là mượn chuyện của Đồ Đồ để tạo uy tín cho bản thân trong binh mã bản bộ.

Bây giờ mục đích đã đạt được rồi, cũng đã có chuyển biến tốt. Lưu Khám không sợ Đồ Đồ báo thù, nếu như y không biết phải trái, lúc đó cứ coi như Mông Điềm cầu xin tha thứ, hắn cũng sẽ giết tên này. Chỉ có điều hiện tại… Vẫn phải nể mặt Triệu Bình. Nếu như chọc giận Triệu Bình, sau này có thể sẽ nếm mùi đau khổ. Dù gì cũng là thượng quan, là nhân vật quyền lực thứ hai trong Vĩnh Chính Nguyên. Lưu Khám dù có bản lĩnh đến mấy, cũng không gánh nổi rắp tâm mưu kế của người ta.

Vì thế, quan hành hình do Lý Thành đảm nhận. Hai mươi gậy, đánh đến nỗi Đồ Đồ rách da toác thịt, máu chảy đầm đìa. Nhưng Lưu Khám cũng biết rõ, đó chỉ là tổn thương bên ngoài chứ không làm cho Đồ Đồ tổn thương gân cốt. Kết thúc, hắn lấy ra một bình nhỏ đưa cho Lý Thành.

Đây là thuốc bột được chế từ một loại thảo dược mà bọn Thẩm Thực đã phát hiện ra khi đi ngao du ở Nam Cương, rắc lên vết thương có thể cầm máu và giúp vết thương lành lại nhanh chóng, lại có tác dụng mạnh đối với vết thương ngoài, rất phổ biến ở các dân tộc miền núi Nam Cương. Nhưng do loại thảo dược này chỉ mọc ở chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ có người bản địa mới có thể tìm thấy. Thẩm Thực bọn họ cũng chỉ có thể mua lại một ít từ tay người bản địa.

Lưu Khám đã nhìn thấy loại thảo dược này, trông giống như củ tam thất Vân Nam ở hậu thế vậy.

Tuy nhiên hắn cũng không dám chắc chắn, cho nên không ban bố ra ngoài. Hai năm nay, tổng cộng đã mua được sáu lần thảo dược, mới chế ra được năm bình thuốc bột. Mấy lần dùng thử thấy công hiệu cũng được, lần này lúc Lưu Khám ra ngoài, nhân tiện đem theo hai bình đề phòng biến cố.

Đợi mọi việc xử lí xong xuôi, Lưu Khám mới có thời gian tiếp đãi Triệu Bình.

- Lưu quân hầu! Ngươi lần đầu đến Vĩnh Chính Nguyên, chắc cũng không hiểu rõ, người ở đây đa phần đều là xuất thân công tử, bình thường kiêu ngạo ngang tàng cũng đã quen, người nào người nấy đều tự cho mình là thiên hạ vô địch, ngạo mạn vô cùng. Vương Ly tướng quân… ha ha… Chắc ngươi cũng nghe Lý Thành nói qua rồi, y nén uất ức trong lòng, cũng chẳng buồn quản lí bọn họ. Ta không biết thượng tướng quân phái ngài đến đây là có ý gì, những nghĩ chắc hẳn cũng có ý giáo huấn bọn họ.

Ở chỗ Thượng Khanh ta cũng đã nghe nói chuyện của ngươi. Không cần biết là ngươi vận may tốt cũng được, hay là có thực học thực tài cũng được, đã đến chỗ này là biết ngươi có chỗ không bình thường. Nếu không thượng tướng quân sẽ không đặc biệt nhờ cậy phủ Thái úy chiêu mộ ngươi. Làm tốt lắm, giết chết uy phong của tên tiểu tử đó… Ha ha, thực ra cũng không coi là tính cách xấu xa lắm, chỉ là ở trong nhà xấc láo quen rồi, không biết trời cao đất dày.

Còn hai mươi ngày, ở đây sẽ có một lần diễn võ đón năm mới.

Đến lúc đó Thượng tướng quân sẽ đến trước quan sát, còn tặng cờ cho các ban chỉ huy chính danh… Ta đoán, bọn tiểu tử đó sẽ gây phiền phức cho ngươi.

- Diễn võ?

Lưu Khám ngẩn người, không nhịn được hỏi:

- Bình hầu, lúc nào quyết chiến với quân Hung Nô?

Triệu Bình lắc lắc đầu cười:

- Cái này ngươi không cần hỏi, Thượng tướng quân tự có sự sắp xếp. Lúc nào nên đánh, tự nhiên sẽ đánh… Nhưng các bộ đều cần chăm chỉ luyện tập võ nghệ. Đợi khi thời cơ chín muồi, tự nhiên sẽ phải dùng. Vĩnh Chính Nguyên liên hệ vận chuyển lương thực đến hai vùng Thượng Quận và Bắc Địa. Một khi đại chiến nổ ra, tất cả các ngươi đều phải ra trận. Cho nên, cần chuẩn bị kĩ càng một chút, sẽ không phải là chuyện xấu.

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Đây cũng là sự khác biệt của người Trung Quốc với một số nước ngoài khác. Lúc ghi chép lại lịch sử, người Trung Quốc thích dùng lối hành văn quanh co giàu ngụ ý, trọng mưu, trọng lược… Đương nhiên, điều này có liên quan đến văn hóa Trung Quốc. Còn người nước ngoài ghi chép lại lịch sử sẽ sử dụng cách miêu tả hết sức tường tận, trọng thuật, trọng chi tiết.

Cho nên ở kiếp sau, khi Lưu Khám tìm đọc sử sách, thường không tìm thấy miêu tả cụ thể vể một trận đại chiến nào đó. Bút mực hầu như đều đặt vào mưu lược và toàn cục, chứ không hề ghi chép tường tận các chi tiết. Với người Trung Quốc mà nói, sách lược binh pháp là một loại tồn tại gần như là chính cống, có thể ngầm hiểu, nhưng lại không thể truyền lại bằng ngôn ngữ… Còn đối với quá trình cụ thể thì cần phải tự đi lĩnh hội và lý giải. Còn người châu Âu thì lại miêu tả tường tận về trận chiến tranh. Ví dụ như trận chiến như thế nào, ra quân ra sao… đều được ghi chép vô cùng rõ ràng. Như vậy hậu thế có thể hiểu được trận Macedonia như thế nào thế nào, bộ binh La Mã kết trận tác chiến ra sao. Nhưng người Trung Quốc lại chỉ có thể dựa vào số tư liệu ít ỏi để đưa ra những phán đoán mơ hồ.

Mười trận Tôn Tẫn cũng được, mà binh hình mười sáu bài cũng xong… Rất nhiều trận pháp cổ chính là nhận thức mơ hồ, làm cho người hậu thế không có cách nào hiểu tường tận được. Đối với trận Mông Điềm đánh quân Hung Nô cũng vậy, Lưu Khám cũng không hề có một ấn tượng nào . Chỉ là nhớ mang máng trong lịch sử có nói, Mông Điềm đánh tan quân Hung Nô, chiếm được ba nghìn dặm đất. Rốt cục là đánh bại như thế nào, dùng cách nào để đánh bại? Còn về tình hình cụ thể của quân Hung Nô lúc đó, Lưu Khám không hề có chút nhận thức nào. Thế cho nên khi hắn đích thân rơi vào cảnh giới kì lạ này, không biết phải hành động từ đâu, cũng không biết nên tham dự vào như thế nào.

Nghe Triệu Bình nói xong, Lưu Khám chỉ còn biết cười gượng trong lòng.

- Khám xin khắc ghi lời của Bình hầu.

Triệu Bình nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc lúc đi đến cổng lều trại, y liền dừng bước.

- Lưu quân hầu!

- Tiểu tướng có mặt!

- Trong khi diễn võ, ta đoán ngươi rất có thể sẽ chạm trán với Mông Tật… Ngươi đừng thấy Mông Tật người nhỏ bé, thật ra dụng binh giao chiến không hề tồi. Tên này vào đại doanh Lam Điền từ lúc mười hai tuổi, năm năm sau mới có được tư cách dẫn binh, thật đánh hung hãn hơn cả mấy lần trượng.

Thật ra, những tên trong Vĩnh Chính Nguyên này, đa số đều đã nhìn thấy máu, đã có chút kinh nghiệm, ngươi không thể xem thường.

Trước kia Mông Tật tác chiến tấn công, dũng mãnh vô song; Mông Khắc lại giỏi xem xét thời thế, nhận định tình hình, thường đứng giữa chỉ huy, ra lệnh dựa vào sự thay đổi của tình hình chiến đấu. Bộ đội sở thuộc của Mông Tật, đa phần lấy quân kị mã làm chủ, tiếp thu rất nhiều đặc điểm trong phương pháp chiến đấu của người Hung Nô. Như khi đối đầu với địch, đương nhiên phải cẩn thận. Lưu Khám nghe cảm thấy có chút choáng váng.

Nhưng ngay tức khắc hắn dường như đã hiểu được ý của Triệu Bình. Lúc diễn võ, nếu thật sự chạm trán với Mông Tật, xem ra Triệu Bình hay Mông Điềm đều hi vọng hắn sẽ dạy cho Mông Tật một bài học.

Vẫn thật xem trọng ta!

Lưu Khám không khỏi gượng cười trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính, nói:

- Đa tạ Bình hầu chỉ bảo!

Xong rồi, Triệu Bình đi rồi!

Tâm trạng của Lưu Khám có chút nặng nề. Hắn ngồi một mình trong lều trại, rầu rĩ không vui. Triệu Bình đã nói hắn có khả năng sẽ trạm chán Mông Tật, vậy dự tính một trăm phần trăm là sẽ chạm trán. Muốn đánh thắng Mông Tật, dạy cho y một bài học… e là không phải chuyện dễ dàng.

Mặc dù nói Triệu Bình nhắc nhở hắn đủ điều, nhưng vấn đề ở chỗ, cách đánh trận của người Hung Nô, Lưu Khám không hề có chút kiến thức nào cả. Cứ coi như có người nói cho hắn biết, Mông Tật sẽ dùng cách của người Hung Nô, dùng quân kị mã xung kích quân ta. Thế nhưng người Hung Nô, cuối cùng là đánh như thế nào?

Đêm đó, Vĩnh Chính Nguyên yên tĩnh không một tiếng động.

Thế nhưng Lưu Khám lại trằn trọc không ngủ được, nửa đêm bật dậy, ngồi ngẩn người trong lều trại. Chiếc trướng trong lều lúc này khẽ rung động. Chỉ thấy Lý Thành và Trần Đạo Tử, hai người sánh vai cùng bước vào.

Lý Thành nói:

- Đạo Tử. Thấy ta đoán thế nào? Quân hầu chắc chắn là không ngủ được.

Trần Đạo Tử không nhịn được nở nụ cười, cùng với Lý Thành tiến lên phía trước hành lễ, sau đó hỏi:

- Quân hầu, đêm đã khuya, sao còn chưa đi nghỉ?

Lưu Khám gượng cười:

- Các ngươi không phải đã đoán ra rồi sao, cần gì phải hỏi ta?

- Nhưng là lo lắng thời gian diễn võ…

Lưu Khám gật gật đầu:

- Ta vừa mới có uy danh, rèn sắt còn phải tranh thủ lúc nóng, việc gì cũng phải tranh thủ cho kịp thời cơ. Mặc dù ta chưa từng phục vụ trong quân đội, nhưng cũng biết trong quân đội phải dùng thực lực để nói. Nếu như quân của ta thất bại trong lần diễn võ, sau này đừng mơ ngẩng đầu trước mặt người khác. Cho nên ta phải thắng, hơn nữa phải thắng oanh liệt, thắng sao cho những tên công tử kia tâm phục khẩu phục… Ôi Thành Tư Mã đừng trách, không phải ta nói ngươi, mà là nói bọn Mông Tật.

Lý Thành cười nói:

- Tổ tiên Thành gia chúng tôi sau khi phạt Sở thất bại, sớm đã không còn là công tử gì nữa rồi, có thể theo quân phục vụ đã là bệ hạ ân sủng và Thượng tướng quân chiếu cố rồi. Quân hầu đừng lo chuyện của tôi, tôi đã phụng mệnh trợ giúp quân hầu, đương nhiên cũng hi vọng quân hầu có thể giành thắng lợi.

- Nhưng làm thế nào để giành thắng lợi?

Lưu Khám nói:

- Bình hầu mặc dù có nói với ta, Mông Tật sẽ dùng kị quân để tấn công đội của ta, lại tinh thông cách chiến đấu của người người Hung Nô. Nhưng ta nói thật, ta chưa từng nhìn thấy cách tác chiến của người Hung Nô, chỉ biết bọn họ nổi tiếng cưỡi ngựa bắn tên. Cách thức cụ thể thì ta không rõ lắm.

Trần Đạo Tử không nén được nụ cười.

- Quân hầu nếu như vì chuyện này mà lo lắng thì thật không cần.

Thành Tư Mã mặc dù chưa cầm quân, nhưng ông nội hắn - Lý Tín tướng quân đã từng giao chiến nhiều lần với quân Hung Nô, còn dẫn quân bình định Yến Quốc, thiết nghĩ đối với việc này cũng có ít nhiều hiểu biết. Quân hầu sao không đem việc nghi hoặc trong lòng nói với Thành Tư Mã, y nhất định có thể cho ngài câu trả lời hài lòng, cần gì phải mất ngủ?

Đúng thế! Mông Tật hắn là con nhà tướng, Lý Thành không phải cũng là con nhà tướng hay sao? Hơn nữa, luận về chiến công, Mông Điềm chưa chắc đã có nhiều chiến tích lớn lao như Lý Tín. Nếu không phải vì phạt Sở thất bại, chỉ e bây giờ chức tước còn cao hơn Mông gia nữa. Phải biết rằng, lúc đầu Thủy hoàng đế bắt đầu muốn dẹp Sở, trong tay chỉ có hai người được chọn lựa, một là Vương Tiễn, một là Lý Tín.

Nói một cách tương đối, phụ thân của Mông Điềm – Mông Võ, phụ thân của Vương Bí – Vương Ly, đều chỉ có thể luồn cúi chức phó tướng.

Nghĩ đến đây, Lưu Khám vội bật dậy, đi chân trần đến lều trại trung ương, hành lễ với Lý Thành:

- Xin Thành Tư Mã dạy cho ta.

Lý Thành trong lòng rất thoải mái!

Y ngay lập tức cười, lấy trong lòng ra một cuộn thư tín, trải lên trên án thư.

- Đây chính là cách dụng binh tâm đắc của gia tổ tôi năm đó… Gia tổ đã từng ở Vân Trung, trong thư những lần giao chiến với quân Hung Nô, cách chiến đấu của quân Hung Nô, đều được ghi lại tỉ mỉ. Đáng tiếc phụ thân tôi không thích kị chiến, mà tôi lại vì lí do sức khỏe nên cũng không có cách nào kế thừa cơ nghiệp gia tổ. Tuy nhiên, hồi Thành còn nhỏ có nghe gia tổ chỉ dạy, nguyện vì quân hầu giải thích nghi hoặc.

Lưu Khám không ngừng gật đầu, lệnh cho Lữ Thích Chi châm thêm hai cây đuốc mỡ trâu, nhưng ngọn lửa bập bùng bén về phía bức thư, chiếu cho lều trại sáng rực.

Trên thư án, Lý Thành dựa vào những ghi chép trong thư, giải thích tường tận cho Lưu Khám cách kị chiến của quân Hung Nô. Đồng thời vẽ ra nhiều bản vẽ để cho Lưu Khám tham khảo. Còn Lưu Khám lúc này giống hệt như một cậu học sinh hiếu học, chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng một số vấn đề chi tiết cũng nảy sinh thắc mắc, Lý Thành lại dốc hết khả năng đưa ra lời giải đáp.

Không biết tự bao giờ, phía đông trời đã hửng sáng.

Ở cửa lều, Lữ Thích Chi đã đang ngủ, còn Trần Đạo Tử thì không ngừng ngủ gật. Trái lại, Lưu Khám và Lý Thành bận rộn cả đêm, tinh thần sung mãn, nét mặt hân hoan phấn khởi. Đợi sau khi giải thích hết tấm bản đồ cuối cùng, Lý Thành cười nói:

- Những điều Thành biết chính là đây, tuy nhiên cũng chỉ là nói suông trên giấy chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Hi vọng có thể giúp đỡ được quân hầu, hai mươi ngày sau, thắng lợi hoàn toàn trong trận diễn võ.

Lưu Khám nắm chặt lấy tay của Lý Thành:

- Nếu không có Thành Tư Mã, lần này chắc chắn ta sẽ thất bại. Xin yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán, chỉ là muốn thực hiện hoàn toàn còn cần thời gian, cần tìm tòi hơn nữa. Nếu có vấn đề khó khăn thì nhất định cần làm phiền Thành Tư Mã lần nữa.

Nói xong, Lưu Khám dùng sức vươn vai một cái, chậm rãi bước ra khỏi trại.

Sáng sớm đông, cơn gió lạnh luôn khiến tinh thần con người phấn chấn. Mặc dù một đêm chưa ngủ, nhưng Lưu Khám không hề cảm thấy mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.