Hình Đồ

Chương 193: Chương 193: Diệu kế




Trong dòng chảy mênh mông của lịch sử, trận chiến đồi Bạch Thổ chỉ là một chiến dịch nhỏ căn bản không ghi chép trong lịch sử.

Thế nhưng, trên lịch sử phát triển lính đánh bộ, cũng là một sự kiện quan trọng. Bộ binh sử dụng trường đao và cung nỏ, dựa vào địa hình hiểm trở mấy lần đánh bại kỵ binh dân tộc Hung Nô, như vậy phải hai, ba trăm năm sau mới có loại chiến thuật này, nhưng hiện tại đã xuất hiện.

Nếu như nói, thời điểm Vĩnh Chính Nguyên Lưu Khám và Mông Điềm giao phong, loại chiến thuật này chỉ là hình thức sơ khai, như vậy trận chiến đồi Bạch Thổ, chiến thuật trường binh đã hoàn thiện. Dù sao, sử dụng đao thương thật chém giết và khái niệm luyện tập võ nghệ khác nhau một trời một vực.

Bắt đầu từ giờ hợi, tới cuối giờ Dậu, Lưu Khám lợi dụng địa hình hiểm trở kết hợp với chiến thuật trường binh, trải qua ba canh giờ ác chiến, hoàn toàn đánh tan quân Hung Nô. Ba nghìn quân Hung Nô, trên chiến trường bị giết hơn một phần ba, có mấy trăm tên bị bắt, những tên còn lại chạy toán loạn. Trước khi màn đêm buông xuống, thi thể chất đầy trên đồi Bạch Thổ, máu tươi nhuộm đất đen biến thành màu hồng.

Phụ trách quét dọn chiến trường là thanh niên trai tráng được điều động từ Phú Bình tới.

Một đống tằn thi, khiến vô số người không ngừng nôn mửa, thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.

Trên đồi Bạch Thổ, Lữ Thích Chi ngưỡng mộ nhìn tướng lĩnh ngồi hai bên sườn núi, đồng thời liên tục nhỏ giọng nói thầm.

Lão quán, không phải vì giết một Tả Cốt Đô Hầu, tới mức tin tức lan truyền khắp thế giới đấy chứ?

Còn gã Đồ Tử chết tiệt kia, giết người thì giết, ngươi còn xách theo mười mấy cái đầu người bên người, không sợ hù dọa người khác kinh hoàng sao? Quả thực là người điên!

Lúc này, hai đối tượng bị chửi bới kia, đang ngồi trong quân trướng chén qua chén lại.

Phàn Khoái cười đến mức đôi mắt biến thành một cái khe, lớn tiếng nói:

- Lão Quán, có thấy không, lão tử ngày hôm nay giết mười một giáp sĩ. Ngươi tính cho ta, muốn đổi thành quân công, ta có thể đạt được tước vị gì? Mười một giáp sĩ, đúng chuẩn mười một giáp sĩ.

Quán Anh không để ý, cười nhạt nói:

- Chỉ giết một chút tiểu lâu la cũng coi là bản lĩnh? Lão tử hôm nay một mũi tiễn bắn chết chủ tướng bọn chúng, ít nhất cũng đạt được hai quân công tước. Không như ngươi, cả ngày chém giết, tất thảy thu thập được mười tên Phu Trưởng, chỉ có một gã Bách Phu Trưởng, quân công sao có thể sánh bằng ta?

Dựa theo quy định quân đội Hung Nô, dưới Thiền Vu có bốn Tả Hiền Vương, mà dưới bốn Tả Hiền Vương, còn có Tả Hữu Đại Tướng, Tả Hữu Đại Đô Úy, Tả Hữu Đại Đương Hộ và hàng loạt Tả Hữu Cốt Đô Hầu. Cốt Đô Hầu, trên cơ bản tương đương với Tướng Quân trong chế độ triều Tần.

Khuôn mặt đen của Phàn Khoái vừa giật giật vài cái, trong lòng liền thầm mắng một tiếng: Vận khí cứt chó!

Lúc này, Lưu Khám và Nam Vinh Tú trấn án sĩ tốt xong, từ ngoài quân trướng đi tới.

Đám người Quán Anh lập tức đứng lên, chắp tay thi lễ đối với Lưu Khám.

Lưu Khám gật gật đầu, ngồi xuống vị trí chủ tướng:

- Trận đánh ngày hôm nay, chúng lấy ít đánh nhiều, đạt được đại thắng, toàn bộ các vị ra sức chém giết, Khám không có gì để bày tỏ, chỉ có kính các vị một chén rượu này, để tỏ lòng cảm kích. . .Các vị, mời cùng ta uống chén rượu này.

- Toàn bộ nhờ Quân Hầu chỉ huy thỏa đáng khởi dậy tinh thần cho mọi người!

Đám người Quán Anh, Phàn Khoái cùng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thế nhưng vẻ tươi cười trên mặt Lưu Khám đột nhiên biến mất.

- Trận chiến này chúng ta tuy giành được toàn thắng, nhưng lúc này không thể lơ là. Tả Hiền Vương thống lĩnh mấy vạn nhân mã, dự tính hừng đông ngày kia sẽ đến, vì thế bắt đầu từ ngày mai, các bộ cần gia tăng công sự xây dựng, phải hoàn thành trước khi đại quân của Tả Hiền Vương tới.

- Tuân lệnh Quân Hầu!

Lưu Khám gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Các bộ lập chiến công, xin hãy mau chóng thông báo tới Lữ Thích Chi. Sau khi trở lại Phú Bình, ta sẽ sai người qua Nghĩa Cừ thông báo. . .Trận chiến này, chúng ta mặc dù thắng, thế nhưng tổn thất hơn một trăm người. Bởi vậy cũng biết, người Hung Nô không phải gà đất chó sành, phải cẩn thận mới được. Tú Quân Hầu, ngươi ngày mai phải đôn đốc dân phu gia tăng tiến độ, tốt nhất trước giờ ngọ ngày mai tu sửa hoàn thành phế tích tại đồi Bạch Thổ. Sau đó, dẫn dân phu qua Phú Bình trợ giúp đám Tư Mã xây dựng tường thành.

- Những người bị thương chuyuển về Phú Bình. . .Các vị, ta nói những lời này là muốn nói cho mọi người, hôm nay chiến sự chỉ bắt đầu, thử thách đối với chúng ta còn chưa kết thúc. Chúng ta phải dựa vào công sự ở đồi Bạch Thổ, để cầm chân đại quân Hung Nô trong ba ngày, rồi rút quân.

Sự vui sướng trong quân trướng, thoáng chốc không còn sót lại chút gì.

Ba ngày. . .

Quán Anh và Phàn Khoái nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia nặng trĩu. Ba ngày sau lui lại, có thể có bao nhiêu người sống sót rời khỏi đồi Bạch Thổ?

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa mọc lên, cổng vào đồi Bạch Thổ đã mọc lên ba tòa kinh quan.

Một đống tử thi xếp chồng chất thành đống, kẻ khác từ xa nhìn lại, thấy mà giật mình. Chỉ có điều, tất cả không ảnh hướng tới đám dân phu hoàn thành công việc. Ngược lại, bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh càn kích thích lòng hăng hái của đám dân phu.

Sau khi tới giờ ngọ, vách tường đổ nát sau cùng đã được bao cát bịt kín.

Lưu Khám đứng trên cổng thành đưa mắt nhìn về phía xa xa. Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, bầu trời xanh vạn dặm không mây. . .Vốn đây là khí trời rất tốt, thế nhưng đối với Lưu Khám mà nói, trong lòng vô cùng nặng nề. Trận chiến đầu tiên, hắn dựa vào địa hình hiểm trở giải quyết quân Hung Nô tiên phong không có phòng bị. Thế nhưng trận chiến thứ hai, trận chiến thứ ba có kết thế nào? Hắn thực sự không dám tưởng tượng.

- Lưu Quân Hầu, đám dân phu đã chỉnh sửa hoàn tất, có thể rút lui rồi!

Nam Vinh Tú bước tới cửa lầu thành, nhẹ giọng nói:

- Bằng không, đích thân ngài dẫn theo bọn họ bỏ chạy, vừa vặn có thể đốc thúc tại Phú Bình.

Lưu Khám không trả lời, chỉ thoáng liếc nhìn Nam Vinh Tú chỉ cao tới cằm hắn.

Đối với tâm tư của Nam Vinh Tú, Lưu Khám có thể suy đoán ra. Trong mắt Nam Vinh Tú, chặn chiến tại đồi Bạch Thổ này thực sự quá mức nguy hiểm.

- Tú Quân Hầu, nếu như ngươi thủ đồi Bạch Thổ, phải làm thế nào để ngăn chặn?

Nam Vinh Tú ngẩn người:

- Tử chiến!

- Tử chiến thế nào?

- Hả?

Nam Vinh Tú bị Lưu Khám hỏi tới vấn đề nà vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, có chút không hiểu những lời này của hắn có ý tứ gì?

- Từng có người nói cho ta biết, tử chiến không phải đi tìm cái chết, mà là cầu cái sống trong con đường tuyệt mệnh. Hôm nay quân sĩ tại đồi Bạch Thổ, có thể nói là lực lượng chính trong trận chiến tại Phú Bình sắp tới. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta tuyệt không muốn liều chết với người Hung Nô. Nói thật, chết một người lão Tần nhân, mười người, trăm người Hung Nô đều không thể bù đắp. Ta vốn ở lại nơi này, là muốn mọi người tìm một con đường sống, không phải mang theo bọn họ đi tìm cái chết.

- Tú Quân Hầu, tại điểm này, ngươi so ra kém ta, đó chính là nguyên nhân đích thân ta ở lại nơi này đốc chiến. Ngươi thủ vệ Phú Bình nhiều năm, như vậy hiểu rõ bách tính địa phương hơn ta. Có một số chuyện tình, phải cần có ngươi đứng ra mới có thể giải quyết.

Chiến tranh, ngươi kém ta; nhưng về lòng dân, ta kém ngươi.

Ngươi và ta đều phải tự phát huy sở trường, nghĩ cách thay mấy nghìn bách tính Phú Bình tìm kiếm một con đường sống mới được, ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?

Nam Vinh Tú giật mình!

Sau khi trầm mặc một hồi, y gật đầu:

- Ý của Lưu Quân Hầu, Nam Vinh đã hiểu. Xin Quân Hầu yên tâm, Nam Vinh nhất định dốc hết sức mình, hiệp trợ Quân Hầu. Chỉ là, xin Quân Hầu bảo trọng. . .Lòng người, mạch dù Nam Vinh mạnh hơn Quân Hầu, nhưng Phú Bình lại càng cần Quân Hầu.

Lưu Khám mỉm cười:

- Yên tâm đi, ta trời sinh là mèo chín mạng, không chết được đâu!

Nam Vinh Tú trịnh trọng vung tay chào Lưu Khám theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người vội vã rời đi. . .

Đứng tại lầu thành, Lưu Khám nhìn theo bóng dáng đoàn người Nam Vinh Tú biến mất phía chân trờ, đột nhiên phát ra tiếng thở dài.

- Quân Hầu!

Phía sau có người hô hoán một tiếng.

Lưu Khám xoay người nhìn lại, liền thấy Phàn Khoái đang đi tới.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc:

- Đồ Tử, ngươi tìm ta có việc gì?

Nói thực, đối với gã Phàn Khoái này, Lưu Khám chung quy vaanc có chút khó chịu. Nguyên nhân thế nào, Lưu Khám cũng không rõ ràng lắm. Nói chung Phàn Khoái không phải người của hắn, trong lòng dù sao vẫn lo lắng. Chỉ có điều, bên ngoài Lưu Khám biểu hiện rất thân thiết, gọi bí danh của Phàn Khoái.

Phàn Khoái đi tới bên cạnh Lưu Khám, trầm mặc hồi lâu, rồi nói:

- Chỉ còn lại chúng ta!

- Ngươi sợ?

Sắc mặt Phàn Khoái đỏ bừng, lắc đầu nói:

- Có gì đáng sợ? Đại trượng phu da ngựa bọc thây, sống không uổng cuộc đời này, chỉ là có chút khó chịu giống như xương cá mắc tại cổ, không khạc ra không thoải mái.

- Ta xin rửa tai lắng nghe.

- Sự tình trước kia, không thể nói ai đúng ai sai. Ta biết Quân Hầu không thích Lưu đại ca, cũng biết trong lòng Quân Hầu rất căm hận Tiêu tiên sinh. . .

Lưu Khám xua tay, ngắt lời Phàn Khoái.

- Đồ Tử, ngươi sai rồi. Ta chưa bao giờ quá căm hận ai, chỉ là người nào đối phó với ta, ta tuyệt không nhân mà nương tay. Ngươi, Lưu Quý, Tiêu Hà. . .Bao gồm cả Hạ Hầu Anh, Chu Bột, Thẩm Thực Kỳ và ta mà nói, tại sự kiện trước kia có thể vẫn chưa cùng lúc xuất hiện.

Ta không thích Lưu Quý, không phải vì y và người khác liên thủ hãm hại ta, mà bởi vì đức hạnh của y.

Nói thật, thời gian ta vừa tới, thậm chí khi chúng ta liên thủ lần đầu, và thời điểm tại Vương Lăng trợ giúp trận huyết chiến Kinh Man, ta có ấn tượng không tồi đối với Lưu Quý. Sau đó ta đi làm ăn chuyện của ta, các ngươi cũng có chuyện của các ngươi, hai người trong lúc đó, khó tránh khỏi phát sinh xung đột. Đồ Tử, ngươi cũng biết cuộc đời ta bộ phục nhất người nào? Ta bội phục nhất, chính là đại trượng phu oai hùng trong thiên hạ.

Lưu Quý. . .Ha ha, ta từ trước đến giờ không rõ các ngươi kính phục y ở điểm gì, hơn nữa ta cũng không muốn biết. Hiện nay ta ở Lâu Thương, các ngươi ở huyện Bái, hai người trong lúc này rất khó có tiếp tục cùng xuất hiện. Ta chỉ có một câu: Người không đụng tới ta, ta không đụng tới người!

Phàn Khoái không biết nên nói thế nào cho phải!

Đại quân Dân Tộc Hung Nô khoảng vào giờ tuất, đến bên ngoài cửa đồi Bạch Thổ.

Tả Hiền Vương Loan Đề Đồ Kỳ hiển nhiên nhận được tin tức Bồ Nô đại bại, sau khi tới đồi Bạch Thổ cũng không lập tức phát động tấn công.

Y đầu tiên sai người phá hủy toàn bộ tòa kinh quan chặn lối vào, đốt toàn bộ đống thi thể.

Đối với người Hung Nô mà nói, không có tục lệ thổ táng, mà đốt cháy thi thể người chết, linh hồn người chết mới có thể mat mẻ.

Sau đó, y ra lệnh cho đại quân tới gần sông Hoàng Hà, hạ trại trong đáy cốc.

Doanh địa mấy vạn nhân mã, có thể nói là che trời lấp đất. Lưu Khám dẫn theo hai người Phàn Khoái và Quán Anh leo lên lầu thành, đưa mắt nhìn người Hung Nô dưới chân núi.

- Phù. . .

Lữ Thích Chi không kiềm chế được hít sâu một ngụm khí lạnh:

- Nhiều người Hung Nô như vậy, chúng ta sao có thể ngăn cản được?

Lưu Khám quay đầu trừng mắt liếc nhìn y:

- Tiểu Trư, ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ phán ngươi tội danh làm dao động lòng quân, lập tức xử trảm ngươi.

Lữ Thích Chi le lưỡi, không dám nói thêm gì nữa.

Quán Anh vỗ vỗ đầu y:

- Quân Hầu, Tiểu Trư không nên nói lời này, thế nhưng nếu như bọn chúng thực sự muốn công kích, e là khó ngăn cản được ba ngày.

Lưu Khám không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn người Hung Nô hạ trại.

Phải nói, Tả Hiền Vương này thực sự có chút bản lĩnh, thiết lập doanh trại rất có kết cấu. Dựa vào trận thế người Hung Nô để nhìn nhận, chính là dự định hừng đông sẽ phát động cường công đối với đồi Bạch Thổ. Năm vạn người. . .Bên cạnh chính mình lại chỉ có năm trăm sĩ tốt.

Trong lòng Lưu Khám cũng không biết nên làm thế nào.

Đại quân Hung Nô cường công, chỉ dựa vào đồi Bạch Thổ được tu sửa qua loa, thực sự có thể chống đối lại đại quân Hung Nô sao?

Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn trời cao.

Lại thấy tầng mây rất nồng đậm, che khuất trăng sáng. Quân kỳ Lão Bi Doanh buông xuống, lúc này hắn đột nhiên giật mình, quân kỳ nối tiếp nhau tung bay phấp phới, lướt qua mặt Lưu Khám. Ha ha, thực sự là nguyệt hung tinh nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên.

Khoan đã!

Trong đầu Lưu Khám đột nhiên lóe lên tia sáng thần kỳ.

Hắn vịn tay vào lỗ châu mai, nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát doanh trại người Hung Nô trong khe sâu, trên mặt đột nhiên nhếch lên tia cười kỳ dị.

- Vì sao Quân Hầu cười?

- Khà khà, không có gì, ta chỉ nghĩ tới một chuyện cổ mà thôi.

Lưu Khám nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm trơn truột, lại nói:

- La tiên sinh, cần phải cảm tạ tiên sinh một phen mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.