Đối với sự tình hỗn loạn ở Quan Trung, Lưu Khám đã không rảnh để
bận tâm nữa rồi. Sau khi nhận được tin Lưu Bang qua đời, tảng đá lớn đặt ở trong lòng hắn đột nhiên biến mất không còn tăm tích. Mặc kệ nhân phẩm của Lưu Bang như thế nào thì cũng không thể phủ nhận năng lực
của y. Có thể ở trong loạn thế tự quật khởi lập nên một triều đại,
riêng chuyện đó cũng đã chứng minh năng lực của Lưu Bang rồi. Mấy lần
gặp phải thất bạn thảm hại là mấy lần quật khởi làm nên những kỳ tích …
Ngươi có thể nói, Lưu Bang là một con gián đánh mãi cũng không chết, nhưng cũng phải cảm phục sự kiên nhẫn của y.
Người chết rồi, ân ân oán oán năm xưa cũng theo gió đi xa. Nói chung,
một ngọn núi lớn cuối cùng cũng đã được san bằng. Cái gọi là
số mệnh, cũng đang lặng lẽ từ bên trong xảy ra biến hóa đến nghiêng
trời lệch đất. Lưu Khám biết được chuyện cần làm, chính là mau chóng giải quyết hỗn loạn, xóa bỏ cái cảnh chinh chiến không ngừng nghỉ này.
Lưu Bang chết rồi, nhưng Hạng Vũ vẫn còn tồn tại
và vẫn là một tòa núi lớn, chắn ngang trước mặt hắn, bất cứ lúc nào
cũng có thể mang đến cho hắn uy hiếp to lớn.
Đêm đó, Lưu Khám vừa mới đến Hàm Dương, đã mang theo Lục Giả và Thúc Tôn Thông tới thiên lao của Hàm Dương.
Hàm Dương có hai toà đại lao, trong đó Thiên lao được thủ vệ nghiêm
mật nhất. Nó không giống lao ngục phổ thông, được dựng trên mặt đất,
mà giấu sâu ở trong lòng đất cách Hàm Dương cung mười ba dặm về phía
tây. Trên mặt đất, có một toà từ đường cao hơn ba trượng, tên là Tổ Long từ. Kiến trúc tương tự với từ đường bình thường, đại trạch màu xám
đen tường cao hào sâu, lộ ra một cỗ khí tức âm u khủng bố, khiến cho
người ta phải kính sợ tránh xa.
Đây là Tổ Long tự do Thủy
hoàng đế kiến lập lúc còn đang tại vị, do Từ Thị dựa trên âm dương
ngũ hành thiết kế ra. Bởi lúc xây dựng, Từ Thị đã biết công dụng
của Tổ Long từ, vì lẽ đó gã đã bỏ hết tâm tư, cũng không dám động tay động chân chút nào. Ở dưới Tổ Long từ chính là Thiên Lao, nên
có người gọi là Trấn yêu từ. Hàm nghĩa chính là, Tổ Long trấn áp
hết mọi chư hầu yêu nghiệt trong thiên hạ, vĩnh viễn không vươn mình
lên được.
Vì lẽ đó người bị giam vào Thiên Lao, nếu không
phải là hạng đại phú đại quý, mà là người bình thường thì đừng
hòng tiến vào. Từ khi Trấn yêu từ xây dựng tới nay, trước sau chỉ giam giữ các bậc quyền quý của sáu nước hoặc là phản thần của nước Tần. Tóm lại một câu, không phải là đại nhân vật, thì đừng hòng bị
giam vào đây. Chỉ là đã tiến vào đây, thì đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đi ra ngoài.
Đối với Tổ Long từ, Thủy hoàng đế cảm
thấy vô cùng hài lòng. Tiêu hao ngàn vạn quan tiền, vận dụng vô số
nhân lực, chu vi dưới lòng đất của Tổ Long khoảng hai mươi trượng
vuông có thừa, mới miễn cưỡng xem như đạt được yêu cầu của Doanh
Chính. Hơn nữa, hoàn cảnh trong thiên lao ngược lại cũng không tính là
quá kém.
Lưu Khám tiến vào Tổ Long từ, dọc theo hành lang
tiến xuống, chỉ thấy từng gian lao thất, được trang trí không tầm
thường chút nào.
Quan lại trông coi Tổ Long từ còn ở một bên giới thiệu:
- Gian phòng từng giam giữ Tề Vương Điền Kiến, còn lao thất này thì khiến Sở vương mất mạng…
Lưu Khám vừa đi, vừa gật đầu.
- Đại Vương, phía trước chính là người mà ngài muốn gặp.
Còn một người khác, bị giam áp ở tầng thứ hai, người xem..
- Hà công, ngươi cùng Lục tiên sinh đi xuống trước đi, ta ở đây cùng lão hữu nói chuyện một chút rồi sẽ xuống sau.
Thúc Tôn Thông và Lục Giả khom người tuân mệnh, theo ngục tốt đi xuống.
Lưu Khám thì lại đứng ở ngoài cửa một gian tù thất, nhẹ giọng nói:
- Mở cửa ra đi!
Cửa lớn của lao thất dùng gang để chế tạo, nặng đến hơn hai trăm cân. Một khi khóa kín, từ bên trong đừng hòng làm nó lay động được nửa
phần, chỉ từ bên ngoài mới có thể mở ra. Ngục tốt vội vàng tiến lên, mở cánh cửa ra. Lưu Khám cất bước đi vào, thân binh canh giữ ở ngoài
cửa.
Trong nhà tù đèn đuốc rất sáng. Một tráng hán ngồi ở bên trong, Lưu Khám đi vào, y cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả con
mắt cũng không hề mở.
Lưu Khám cũng không để ý, ngồi xuống chỗ đối diện với tráng hán.
Hắn trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói:
- Lưu Quý chết rồi!
Thân thể tráng hán run lên, hai tay không tự chủ, nắm chặt nắm đấm.
- Lư Quán đã đồng ý đầu hàng… Chẳng qua ta vẫn chưa nghĩ ra được nên xử trí hắn như thế nào. Đám bạn già ngày xưa ở huyện Huyện Bái là Hạ
Hầu Anh cũng chết rồi, Chu Bột đã bị ta hạ lệnh ngũ mã phân thây, phơi
xác hắn ngoài thành Hàm Dương. Chu Hà cũng đã bị bắt, ta giao cho
đường huynh hắn xử trí rồi.
Đường huynh của Chu Hà, chính là Chu Xương.
Ý tứ ẩn trong lời này của Lưu Khám cũng là nói cho đối phương biết:
- Tập đoàn Lưu Bang, đã bị ta phá hủy triệt để! Ngươi hẳn là cảm
thấy kỳ quái, vì sao ta đối xử với Chu Bột độc ác như vậy, đúng
không? Lão Đường chết rồi… Chết ở trong tay Chu Bột. Nếu ta không giết
Chu Bột, lão Đường làm sao có thể nhắm mắt đây? Đồ Tử, nhớ năm đó,
chúng ta ở Huyện Bái, là địch cũng tốt, làm hữu cũng được… Ta chỉ muốn
nói cho ngươi biết, ta thực không đành lòng lại phải giết người!
- Đường vương, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Tráng hán, chính là Phàn Khoái.
Sau khi bị bắt ở Bá thượng, Phàn Khoái đã bị nhốt vào thiên lao,
không thể cùng ngoại giới tiếp xúc. Mà Lưu Khám, đến lúc này cũng mới
bớt chút thời gian, trò chuyện với Phàn Khoái.
- Uy hiếp?
Lưu Khám không khỏi nở nụ cười,
- Đồ tử, ngươi cho rằng ngươi có cái gì đáng giá để ta uy hiếp ngươi
sao? Luận về vũ dũng, ngươi không sánh được với ta, luận về trí mưu
cũng cách biệt rất nhiều. Đừng nói ta không thèm để ý, cho dù là Lưu
Quý, cũng quan tâm ngươi lắm sao? Ha ha, ta nghe nói lúc ngươi còn ở bên người Lưu Quý, cũng chỉ làm hộ vệ cho hắn. Cuộc chiến ở Dĩnh
Xuyên, Trần quận hay Nam Dương, ngươi đều ở một bên quan sát. Cho tới
cuộc chiến ở Võ Quan, người chẳng qua cũng chỉ là một tên tướng vô năng. Ngươi dựa vào sức lực hơn ngườivà máu nóng nhất thời,
đánh hạ Võ Quan, cũng không được coi là bản lĩnh. Nếu là ta trấn giữ
Võ Quan, chỉ cần tám trăm người cũng đủ để ngăn cản mười vạn đại
quân của bọn ngươi ở quan ngoại… Ha ha, Đồ tử, ngươi nói cho ta biết, ngươi ngoại trừ một thân man lực, bị người lợi dụng, có gì đáng giá
để ta phải uy hiếp?
Lời này của Lưu Khám, đúng là rất chanh chua, chói tai vô cùng.
Từ sau khi Phàn Khoái bị bắt, tựa hồ tâm như tiều tụy, bị giam nhiều
ngày trong Thiên Lao cũng không làm loạn, cũng không kêu gào,
giống như một lão tăng nhập định, cả ngày chờ chết. Y đã đoán được
Lưu Bang sẽ thất bại, nhưng không đoán được Lưu Bang sẽ chết… Dù sao
cùng Lưu Bang tương giao nhiều năm, y biết rõ tính tình của Lưu Bang.
Đây chính là kẻ điển hình cho loại người thà mất hết chứ không
chịu chết, không nghĩ tới chỉ vì một lần thất bại, đã chết ở Quan
Trung.
Nghe thấy Lưu Khám nói thế, Phàn Khoái cảm thấy cơn giận bùng cháy.
- Lưu Khám, ngươi đừng vội làm nhục ta, tuy Phàn Lão Tử không còn gì khác, nhưng cũng là đường đường Tứ đẳng công sĩ.
Công sĩ, là tước vị của Phàn Khoái.
Ý y là: ta dù không còn gì nữa, nhưng vẫn là một vị Công sĩ tước.
Sau khi Lưu Khám nghe xong lời này, lại nở nụ cười,
- Đồ Tử, ngươi là công sĩ tước thì sao?
- Đó là Phàn Lão Tử lấy mạng chém giết để đổi về… Nhớ năm đó, Phàn Lão Tử ở Hà Nam…
Lúc ở dưới trướng Lưu Quý, Phàn Khoái thường xuyên không được trọng
dụng, trận chiến năm đó ở Hà Nam chẳng qua chỉ là để y giải quyết
nỗi buồn bực trong lòng mà thôi. Nhưng, chiến tích năm đó, cũng vì
theo Lưu Khám chinh chiến mới đổi lấy được. Nói cách khác, không có Lưu Khám, Phàn đồ tử cũng chính là bạch thân.
Lưu Khám nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của Phàn Khoái, không nói một lời.
Mà Phàn Khoái thì lại cúi đầu, cũng không nói câu nào nữa…
Hồi lâu, Lưu Khám đột nhiên đứng dậy,
- Đồ Tử, đi theo ta để chứng minh ngươi không phải tên rác rưởi… Nghĩ thông suốt hãy nói cho ta biết. Sống uất ức cả đời, haay là dốc hết tất cả làm một vố lớn, quang tông diệu tổ, đều do ngươi tự mình lựa
chọn. Ta sẽ không giết ngươi, dù sao đã từng là đồng đội, ta không
muốn giết ngươi. Ngươi đồng ý lưu lại, thì hãy nói một tiếng, nếu
không muốn ta sẽ để cho ngươi đi, bảo trọng!
Hắn xoay người đi ra khỏi lao thất, cũng không để ý đến cảm xúc của Phàn Khoái chút nào.
Cho đến ngày hôm nay, Lưu Khám và Phàn Khoái đã không thuộc về cùng
một tầng lớp nữa rồi. Một người là tù nhân, một kẻ là Đường vương
cao quý, trong tay nắm Bắc Cương, Quan Trung và Ba Thục, gộp lại cũng quá mười quận, làm sao có thể đứng ngang hàng? Nói ra, lựa chọn như
thế nào, là chuyện của Phàn Khoái. Là địch cũng tốt, làm bạn cũng
được, tất cả đều dựa vào một ý nghĩ của Phàn Khoái. Mà Lưu Khám
cũng sẽ không bao giờ đưa mắt lưu lại ở trên người y nữa.
Phàn Khoái ngây dại ngồi ở trong nhà tù, nhìn theo Lưu Khám rời đi.
Cửa lớn phòng giam cũng không đóng lại tựa hồ chứng minh cho lời
nói của Lưu Khám: lựa chọn như thế nào, tất cả đều do y quyết đoán.
Sau khi đi ra khỏi tù thất, Lưu Khám trực tiếp đi xuống tầng thứ ba của Thiên Lao.
Trấn yêu từ tổng cộng có ba tầng. Mặt đất một tầng, lòng đất hai tầng.
Giữa mỗi một tầng đều bị cách trở bởi một cái cửa sắt nặng đến hơn
ngàn cân. Thủ vệ dưới lòng đất vô cùng sâm nghiêm, nhưng cho dù có
thoát ra được đây thì trên mặt đất vẫn còn có binh mã đóng giữ,
chạy đằng trời.
Tầng thứ ba, tổng cộng chỉ có mười hai gian,
nhưng phần lớn đều trống rỗng, không có người ở. Ở thời kì Thủy hoàng
đế, nơi này dùng để giam giữ tôn thất, quan to của các nước khác. Đó là những người được Thủy hoàng đế coi là tai họa cho đời sau, vì lẽ đó thủ vệ càng thêm nghiêm mật, có trăm tên Thiết Ưng duệ sĩ canh giữ. Chẳng qua, hiện nay thì Thiết Ưng duệ sĩ đã trở thành chuyện
của khứ, Lưu Khám chỉ phái trú hai mươi người trấn giữ ở đây. Mà mục
đích, chính là để tạm giam một người: Trương Lương!
Thúc Tôn Thông và Lục Giả đang nói chuyện với Trương Lương, nhìn qua bầu không khí có vẻ cũng khá là hòa hợp.
Trương Lương bị bắt ở Nghiêu Lĩnh, lúc đó gã đã bị trúng tên được
mang về Hàm Dương, lập tức bị giam vào tầng thứ ba của Tổ Long từ.
Sau khi được ngự y điều trị, vết thương đã không đáng ngại.
Tuy nơi này không được nhìn ánh mặt trời, nhưng trong những ngày
này Trương Lương cũng cảm thấy thoải mái. Ăn uống tự nhiên không cần
lo lắng, có yêu cầu gì, đa số đã cũng được thỏa mãn. Ngoại trừ không
thể ra khỏi tầng ba Thiên lao, thì nói chung cũng coi như không tệ.
Sở dĩ sắp xếp như vậy, cũng là do Lưu Cự khẩn cầu.
Lúc trước Lưu Cự đã cùng Lưu Khám trao đổi một phen, đưa ra một yêu
cầu cho Lưu Khám: nếu như tương lai, Lưu Khám bắt được Trương Lương, xin đừng hại tính mạng hắn.
Lưu Khám tự nhiên đồng ý.
Một mặt là huynh đệ tương giao nhờ vả, mặt khác, hắn đối với người
được lịch sử gọi là Mưu thánh Trương Tử Phòng, cũng có một tia ảo
tưởng.
Hôm nay dưới trướng Lưu Khám nhân tài đông đúc.
Văn có Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt, Lục Giả tài trí cao tuyệt, võ
tướng thì có Quán Anh, Chung Ly Muội, họ là những người có thể
một mình chống đỡ cả một phương, tài năng bất tục.
Thế nhưng, từ khi Công Thúc Liêu qua đời, bên người Lưu Khám ít đi một người có thể vì hắn mà mưu tính toàn cục.
Trần Bình cũng xem như là một người tài, nhưng bây giờ hắn ta lại
đang ở tái ngoại, phụ trách mưu tính toàn bộ thế cuộc ở tái ngoại cho
Lưu Khám, trong lúc nhất thời không thể điều động về.
Nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có Trương Lương, có thể đảm đương trọng trách.
Nhưng làm thế nào để thuyết phục Trương Lương đây?
Lưu Khám cũng không chắc chắn. Nhưng hắn cũng biết, Trương Lương là một người thông minh, tuy mang thâm cừu đại hận hận với người Tần,
nhưng quả thật gã có chân tài thực học. Chỉ nhìn gã trong khoảng thời gian ngắn trợ giúp Lưu Bang nhanh chóng giành được ba quận, tài năng
như thế tuyệt không thể khinh thường.
Nhìn cuộc đời chìm nổi của Lưu Bang, sẽ phát hiện một chuyện rất thú vị.
Lúc Trương Lương ở bên cạnh đứng vững ở Tứ Thủy quận dễ như ăn cháo,
trong tay tay nắm đến bốn huyện, cũng coi như hào kiệt một phương
nhưng Trương Lương vừa đi, Lưu Bang lập tức bị Lưu Khám lừa lấy Huyện
Bái. Sau đó, bỏ mạng Lang Gia Đông Hải, phải núp dưới trướng Hạng
Lương, không chút đắc chí nào.
Sau khi Trương Lương trở lại bên cạnh y, lại nhanh chóng quật khởi, thậm chí đánh vào Quan Trung…
Cho tới lúc bại trận ở Quan Trung, nói toạc ra không phải mưu tính
của Trương Lương có vấn đề, chỉ là xuất hiện một việc bất ngờ. Nếu
lúc đó Lưu Khám không thể vượt qua ngàn dặm tập kích bất ngờ, hoặc
là sau khi phát hiện tình hình ở Bá Thượng, không thể quyết đoán
xuất kích, thì Lưu Bang rất có thể đánh tan quân Tần, thu được thắng
lợi.
Nói toạc ra, Trương Lương ở Quan Trung thất bại, không phải bại do người, mà là do ông trời không có mắt.
Nếu như nói trắng ra thì Trương Lương cũng không phải bại dưới tay
Lưu Khám, mà là bại dưới tay Công Thúc Liêu đã qua đời.
Vì lẽ đó, khi Lưu Khám đi vào gian lao thất, trong lòng không khỏi có
chút thấp thỏm. Cũng không biết, mình liệu có thể thuyết phục Trương
Lương đầu hàng không đây?