Màn đêm buông xuống, tướng cố thủ Thằng Trì nhận được tin tức: Quân
Tần xuất kích từ Hàm Cốc Quan đoạt lấy huyện thành của Huyện Thiểm.
Nghe xong tin này, tướng cố thủ Thằng Trì cảm thấy lo lắng, nhưng gã
ngẫm nghĩ, nay Quan Trung đang hỗn loạn, thế cục chưa rõ ràng, còn đâu
tinh lực mà chiếm đánh với bên ngoài? Đồ rằng đám quân Tần trong Huyện
Thiểm chỉ là một toán quân nhỏ đến đánh trộm mà thôi. Ta tuy xuất thân
từ Quan Trung nhưng nay đã là tướng lĩnh của quân Sở, nếu như để mặc cho bọn chúng cướp đoạt lấy Huyện Thiểm, nếu ở trên trách tội xuống há
chẳng phải ta cũng bị liên lụy hay sao? Hơn nữa quân Sở cũng đã tiến gần đến Huỳnh Dương, không lâu nữa là sẽ đến Lạc Dương. Nếu như ta không
hành động gì, tên Hạng Tịch đó là kẻ giết người không chớp mắt, đợi đến
lúc đó mất toi cái đầu lại càng không đáng.
Thôi thôi thôi,
ăn lộc của người thì phải tận tâm làm việc...Nay thân ta đã là tướng
nước Sở thì phải tận trung với Sở, giành lại Huyện Thiểm, đánh đuổi quân Tần, nhân cơ hội này có thể ngẩng cao đầu trước mặt tướng quân.
Tướng cố thủ Thằng Trì không dám chậm trễ, ngay trong đêm ấy điểm danh binh mã, phát binh tới Huyện Thiểm.
Từ Thằng Trì đến Huyện Thiểm cũng không quá xa, ước chừng trong khoảng
thời gian nửa đêm về sau, tướng cố thủ Thằng Trì thống lĩnh hai nghìn
quân binh tiến đến Huyện Thiểm, tới nới thì chỉ nhìn thấy cổng thành
đóng im ỉm, trên thành long kỳ bay phấp phới, đèn lồng sáng rực, đuốc
lửa cháy hừng hực, chiếu sáng cả một góc thành.
Một người văn sĩ đứng trên thành nói lớn:
- Ta là Ngự sử Lang trung của Đường Quốc, Lục Giả, phụng mệnh vua Đại
Tần trấn thủ Huyện Thiểm. Bọn tặc tử nhà người nếu dám bước lại gần một
bước, giết không tha.
Nói đoạn trên đầu thành xuất hiện từng
hàng cung tên soạt soạt hướng ra phía tai thành. Đao thương kiếm kích,
Phủ việt câu xoa trong ánh đuốc chói lên những tia sáng lạnh lẽo.
Đám quân Sở vùng Thằng Trì đột nhiên cảm thấy hốt hoảng! Trên thành ít
thì cũng phải có đến vài nghìn người, nhìn khí thế đó, ai ai cũng hừng
hực ý chí chiến đấu, sát khí đằng đằng...Bên mình chỉ có hai nghìn
người, không thể so bì được với binh mã của bọn họ. Trong điều kiện
chiến đấu với quân trận nghiêm ngặt của Đường quốc muốn giành lại được
Huyện Thiểm? Quả thật là còn khó hơn cả tìm đường lên trời.
Tướng nước Sở này cũng nhận ra ngay được tình thế, xem xét thấy quân
Đường không có ý muốn ra khỏi thành đánh trận, bèn không đợi đến câu thứ hai, lập tức thống lĩnh quân mã rời khỏi Huyện Thiểm. Nhưng gã cũng vẫn lo sợ quân Đường đuổi theo sau phục kích, bèn đích thân đoạn hậu áp
trận... Nhưng quân Đường trong Huyện Thiểm cũng không truy kích, mặc kệ
cho gã thống lĩnh binh mã rút lui. Lục Giả nhìn theo đoàn người ngựa
đang mất dạng dần trong bóng đêm, cười nhạt một cái, quay người bước
xuống thành.
Tựa như một vở kịch, tướng cố thủ Thằng Trì
chẳng dùng đến một binh một tướng nào, vừa đến Huyện Thiểm đã lập tức
rút lui. Đi đi về về cũng mất đến hết cả đêm.
Quân Sở ngựa
người đều mệt mỏi, tiến về Thằng Trì một cách khó nhọc. Vừa đi, tướng Sở vừa cảm thấy thật ngạc nhiên không ngờ được.
Nếu như là quân Tần đoạt lấy Huyện Thiểm thì cũng đành vậy!
Đằng này quân Đường tại sao lại xuất hiện ở Huyện Thiểm? Võ An Hầu Lưu
Bang chẳng phải là đã khiến cho Quan Trung điên đảo trời đất rồi hay
sao, quân Đường từ đâu mà tới? Nếu như quân Đường đến đây thì Võ An Hầu
hiện đang ở đâu?
Vì Hàm Cốc Quan bị phong tỏa, chỉ vào không
được ra. Tin tức của Lưu Bang bị đánh bại ở trong thành đều không bị
tiết lộ ra ngoài. Tướng cố thủ Thằng Trì không biết rằng chỉ trong vòng
có mấy ngày Quan Trung đã xảy ra những thay đổi kinh động trời đất, Lưu
Bang đã bị giết chết!
Khi trời sáng, Thằng Trì vẫn còn đang
bi bao phủ bởi mây mù. Đã gần giữa thu rồi, cũng là khoảng thời gian
sương mù dày đặc nhất. Trong vùng Thằng Trì có rất nhiều sông suối,
khiến cho sương mù của vùng này lại càng thêm dày đặc. Từ đằng xa có thể nhìn thấy bóng dáng của huyện thành Thằng Trì, nghe được thấy tiếng
nước chảy róc rách của Tây Hà. Quân Sở cũng nới nỏng cảnh giác, đứng
dưới thành Thằng Trì lớn tiếng gọi người ra mở cổng thành. Không ai chú ý đến long kỳ đang bay phấp phới trên đầu thành Đột nhiên từ trong thành
phát ra một tiếng tru dài.
Cổng thành mở toang, một đội thiết kị từ trong thành ùa ra chém giết, cầm đầu là một tên tướng, múa gươm
giương sáo, hét lớn:
- Hắc Kỳ quân, Lí Tất ta ở đây!
Hắc Kỳ quân? Lại là cái gì thế?
Quân Sở ở ngoài thành đều cảm thấy bất ngờ hoảng hốt. Tướng thủ thành
Thằng Trì thì lại càng hoang mang hơn, nhưng dù gì cũng xuất thân từ
quân Tần, đã từng tham gia nhiều cuộc đại chiến, nên gã ngay lập tức
phản ứng kịp thời, chỉ huy binh mã chiến đấu lại, nhưng quân Sở người
ngựa đều mệt mỏi rã rời, bị Hắc Kỳ quân chém giết mà không kịp trả đòn,
còn đâu tinh thần mà kháng cự.
Cùng lúc đó, đằng sau lại
truyền đến tiếng ngựa dồn dập từng hồi. Lạc Giáp thống lĩnh binh mã đánh úp từ đằng sau, hình thành thế gọng kìm, kẹp quân Sở vào giữa khiến cho bọn chúng bỏ chạy tứ tung toán loạn.
Tướng cố thủ Thằng Trì
và Lạc Giáp đánh giáp lá cà ba hồi hợp, Lạc Giáp mượn sức ngựa chiến
song đạp một sáo đánh gục đối phương rơi xuống đất.
Lưu Khám và Trương Lương đứng trên thành Thằng Trì nhìn xuống.
Trông thấy quân Sở dưới thành đang rối loạn một mớ, hai người bọn họ nở một nụ cười khoan khoái.
- Tướng cố thủ Thằng Trì này thật là biết phối hợp!
Lưu Khám nhẹ nhàng nói:
- Ta vốn chỉ định mượn chiến sự Huyện Thiểm để làm dao động lòng quân
của bọn chúng thôi; nhưng không ngờ hắn lại chạy đến cứu viện!
Trương Lương bèn nói:
- Đây là ý Trời ban tặng Thằng Trì cho Đại Vương!
Lưu Khám ha ha cười lớn nói:
- Tử Phòng tiên sinh không nên nói những lời như vậy! Ta biết lòng
huynh vì hàng phục ta mà ngôn từ đặc biệt cẩn thận... Ta không phải
thánh nhân, nhưng ra cũng biết rõ đạo lý. Tiên sinh nếu như đã có quyết
sách gì thì xin đừng ngại cứ nói với ta, không cần phải lo sợ ta sẽ
trách tội. Gần tiểu nhân mà xa rời hiền thần cũng chính là nguồn gốc lụi bại của nhị thế. Lưu Khám ta nguyện gần hiền thần mà xa rời tiểu nhân.
Sau này nếu như ta có điều gì không đúng, tiên sinh cứ việc chỉ giáo...
không cần phải nhìn trước ngó sau lo sợ ta trách tội.
Trong
lời lẽ của Trương Lương không tránh khỏi ý nịnh hót lấy lòng. Lưu Khám
cũng hiểu được nỗi lo lắng của y, nên trực tiếp bày tỏ. Gương mặt của
Trương Lương nóng lên ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì cảm thấy vô
cùng nhẹ nhõm...
Bởi vì Lưu Khám không ngại ngần gì mà nói thẳng như vậy chứng tỏ rằng Lưu Khám cũng rất coi trọng hắn.
Trương Lương chắp tay nói:
- Gần hiền thần mà xa rời tiểu nhân, những lời của Đại Vương quả thật quý như châu ngọc, Tử Phòng nguyện khắc cốt ghi tâm.
Chiến sự dưới thành đã gần đi vào hồi kết.
Lưu Khám và Trương Lương đi dưới thành, cùng bước lên một chiến xa.
- Tiên sinh, nay Thằng Trì đã nằm trong tay chúng ta, Huyện Thiểm do ta khống chế... Thế kiềng ba chân đã được hình thành, nhưng không biết Tử
Phòng tiên sinh có ý kiến gì cho giai đoạn sau?
Khái niệm thế kiềng ba chân ngày đó không giống như ý nghĩa của hậu thế sau này. Cổ
nhân ví kiềng đỉnh như giang sơn, tất lẽ sẽ có thuyết vấn đỉnh thiên hạ, kiềng đỉnh có ba chân thiếu một không được. Huyện Thiểm, Thằng Trì và
Hàm Cốc Quan tựa như ba chân của chiếc kiềng, ba chân đầy đủ thì kiềng
vững tựa Thái Sơn. Hay nói cách khác, sự chiếm đóng Thằng Trì và Huyện
Thiểm đã khiến cho Quan Trung có thế đứng vững vàng...
Trương Lương khẽ mỉm cười:
- Tiếp theo, Đại Vương sẽ đương đầu với sự tấn công mạnh mẽ của quân Sở Hạng. Đại Vương ắt hẳn phải điều động binh mã Quan Trung chốt đóng
ngoài Hàm Cốc Quan, một mặt là để kháng cự lại quân Sở Hạng, mặt khác là mang tính uy hiếp.
Y dừng lại một chút đoạn nói:
-
Quan trọng hơn nữa là hành động này của Đại Vương đối với bách tính Quan Trung mà nói không nghi ngờ gì chính là giúp đẩy lùi quân địch ra ngoài Hàm Cốc Quan. Cứ theo đà đó bách tính Quan Trung sẽ cảm thấy được an
ủi. Đợi sau khi đợt cày bừa vụ xuân, lại trưng tập đại quân xuất kích,
lại có thể bình định Tam Xuyên Lạc Dương, đợi thời cơ chín muồi rồi, đại vương sẽ...
Trương Lương thì thầm bên tai Lưu Khám mấy câu, Lưu Khám liên tục gật đầu.
Nhưng chợt Trương Lương nghiêm mặt nói:
- Nhưng Đại vương muốn ổn định thiên hạ, còn cần phải sớm nên quyết
đoán. Cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất có họa lớn.
Lưu Khám sau khi nghe xong, lại nhíu mày, trầm mặc!