Hình Đồ

Chương 399: Chương 399: Hậu hắc. (1)




Buổi sáng, ánh nắng ban mai đã bắt đầu trãi khắp mặt đất.

Sau khi Lưu Khám đã vận động thân thể xong, xoay Xích Kỳ, đi vào võ đài điền trang.

Đây là một diễn võ trường diện tích không lớn lắm, mọi thứ đều được bố trí giống y như ở bên bờ sông Tứ Thủy trước kia. Phía đông thì dựng Thái cực thung giống như Thái cực đồ, là công cụ chuyên dùng để luyện tập Tam cung bộ.

Phía tây có một khoảng đất trống, đặt sẵn những dụng cụ bằng đá giống nhau. Tiếp theo phía sau võ đài là một con sông nhỏ, bên bờ bố trí một dãy mao trúc dài ngắn lớn nhỏ khác nhau. Ở chính giữa, đặt một loạt bia ngắm bằng mao trúc.

Cũng đừng xem thường những bia ngắm này, tất cả đều đã qua xử lý đặc biệt, mặc dù là cầm trong tay bảo kiếm chém sắt như chém bùn cũng chưa hẳn đã chém đứt dễ dàng. Loại bia ngắm hình người đã qua xử lý đặc biệt này có thể chống lại được năm trăm cân lực tác động từ bên ngoài, có thể dùng để rèn luyện sức lực.

Võ đài này cũng tốn hao không ít công sức mới dựng xong.

Mà nguyên nhân tạo ra võ đài này cũng bởi vì Lưu Cự và Lưu Tín, là hai cha con có sức phá hoại vô cùng lớn khi tập võ. Những dụng cụ thông thường căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của hai cha con này, phu nhân không thể làm gì khác hơn là hao tốn tâm tư dựng lên võ đài ở chỗ này.

Còn chưa vào tới võ đài, chợt nghe từ giữa võ đài truyền đến tiếng hét lớn cùng với tiếng vỗ đôm đốp.

Lưu Khám không khỏi có chút hiếu kỳ, đi vào võ đài xem thử. Chỉ thấy cánh tay của Lưu Cự, quơ một cây gậy bằng mao trúc to lớn nặng trịch, đang đánh mạnh vào bia ngắm hình người ở giữa võ đài. Nhìn cây gậy to lớn ở trong tay của y, khoảng chừng cả trăm cân, đập xuống nước, mỗi một lần đập, bọt nước văng khắp nơi. Một cái bia ngắm hình người bị đánh cho nát bấy, thân thể của Lưu Cự sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mồ hôi lẫn với bọt nước đã không còn phân biệt được nữa.

Lưu Khám nhìn trong chốc lát, mặt không khỏi biến sắc. Sức lực của Lưu Cự càng ngày càng phát ra mạnh mẽ, hơn nữa kỹ xảo cũng càng lúc càng thành thục.

Từ sau khi quay về Lâu Thương, Lưu Khám đã nghe nói chuyện giết chết đại tướng ở dưới thành Lâu Thương.

Vốn Lưu Khám cho rằng chuyện này cũng bình thường. Bởi vì sức lực của Lưu Cự rất kinh người. Do đó tướng giặc đâu phải là đối thủ của y? Nhưng hiện tại, Lưu Khám có phần khiếp sợ. Hắn có thể nhìn ra được, Lưu Cự đang học theo kỹ xảo của hắn.

Về sức lực, Lưu Khám vốn kém hơn Lưu Cự một bậc.

Hiện nay chiếm ưu thế duy nhất chính là kỹ xảo. Chỉ sợ sau một thời gian cũng không còn như thế nữa.

Tuổi thực của Lưu Cự, có lẽ đã hơn ba mươi. Theo lý mà nói, người đến tuổi này, sức khỏe về mọi mặt đều trở nên suy yếu. Nhưng mà bộ dạng của cái tên Lưu Cự này thế mà lại càng trở nên hung hãn và mạnh mẽ, thậm chí về mặt kỹ xảo, cũng tiến bộ rất nhanh. Đương nhiên, việc này cũng có liên quan tới sự nỗ lực của Lưu Cự…Hãy nhìn Lưu Cự mồ hôi như mưa, trong lòng của Lưu Khám cũng không tránh khỏi hoang mang.

Người khác không biết lai lịch của Lưu Cự, nhưng hắn thì lại biết rất rõ ràng.

Lưu Cự hiện tại đúng là mất trí nhớ, nhưng nếu như khôi phục ký ức, còn có thể giống như hiện giờ một lòng đi theo mình sao? Y, chính là người của Trương Lương a…Biết đâu lúc này mẫu thân còn, Lưu Cự không có hành động gì. Nhưng nếu mẫu thân không còn nữa, còn có ai có thể chế phục được y?

Không chỉ có Lưu Khám mới có sự lo sợ này, thật ra Khoái Triệt cũng đã từng đề cập với hắn vấn đề này.

Chỉ vì trước kia Lưu Khám không có thời gian, nhưng khi hắn thấy Lưu Cự càng ngày càng mạnh, trong lòng không khỏi nảy sinh bất an.

Bất an ở trong lòng nảy sinh cũng theo đó mà sinh ra sát ý.

Giết chết y?

Nhân lúc này mình còn nắm chắc là có thể giết được y, đem y giết chết…

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu, lập tức Lưu Khám cố hết sức lắc đầu. Không được, bỗng dưng không từ mà biệt, nếu thật sự tính mạng của Lưu Cự không còn, chỉ sợ mẫu thân là người thứ nhất không chịu nổi. Những năm gần đây, hắn hối hả ngược xuôi, không có một phút giây yên ổn chứ đừng nói ở dưới gối phu nhân tận hiếu. Ít nhiều gì cũng có Lưu Cự làm bạn với mẫu thân. Nếu như Lưu Cự xảy ra chuyện, chỉ sợ mẫu thân sẽ rất khổ sở.

- Đệ đệ?

Lưu Cự đang nện vào bia ngắm, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám.

Đó là một người thật thà chất phác hơi có phần ngốc nghếch, nhưng trời sinh có nhạy cảm sắc bén. Sát ý ở trong lòng của Lưu Khám, lập tức Lưu Cự cảm nhận được có một loại bất an. Đương nhiên y không xác định rõ lắm là điều gì uy hiếp y, chỉ là theo bản năng mà cảnh giác.

Xoay người nhìn lại, phát hiện là Lưu Khám.

Lưu Cự giống như nhẹ nhỏm cả người, cười hề hề, nói cộc lốc:

- Đệ đệ, đệ dậy thật sớm…Mẫu thân nói đệ trong khoảng thời gian này rất khổ cực, cũng có rất nhiều việc, cho nên không cho ta quấy rầy đệ. Đệ có mệt hay không? Hay là ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức làm đại sự.

- Đại ca, ta không có việc gì, mỗi ngày đại ca đều ở đây luyện võ sao?

- Phải, phải…

Lưu Cự liên tục gật đầu:

- Tín và đệ đều không có ở đây, ngoại trừ Anh và Chung Ly, không ai có thể đỡ nổi một gậy của ta. Mẫu thân không cho ta đả thương người, cho nên mới ở nơi này chơi đùa…Đệ đệ, lúc trước đệ dạy cho ta Tam cung bộ, ta đã luyện được rất nhuần nhuyễn rồi. Khi nào sẽ dạy cho ta trò chơi mới vậy? Lúc trước ta cùng với người khác giao đấu một trận, không đã ghiền chút nào.

Lưu Cự nói đánh nhau, chính là chuyện liên tiếp giết năm tên tướng dưới thành Lâu Thương.

Trong lòng Lưu Khám không khỏi khẽ động, cười nói:

- Ca ca, tính ra đã lâu chúng ta chưa có so chiêu với nhau, hay là cũng nhau luyện tập vậy?

- Tốt, tốt!

Lưu Cự giống như một đứa trẻ, gật đầu vỗ tay liên tục.

Nhưng y lại không biết, trong lúc y đồng ý, trong mắt của Lưu Khám hiện lên một tia sắc bén.

- Binh khí của đại ca đâu?

- Ồ, đệ chờ một chút a…

Lưu Cự không biết được tâm tư của Lưu Khám, xoay người nhấc lên Lang nha bổng ở bên sân. Lưu Khám cũng nâng Xích Kỳ, đứng vững vàng bên bờ sông.

- Đệ đệ, ta ra tay đây, đệ cẩn thận!

Lưu Cự cười ngây ngô một cái, rảo bước tiến lên hai bước, đột nhiên giẫm chân nhảy lên cao. Trong nháy mắt Lang nha bổng thẳng tắp hướng lên trời giơ lên, hoá thành hỏa thiêu thiên thức, theo thân hình hạ xuống dữ dội, mạnh mẽ đập về phía Lưu Khám. Đôi mắt Lưu Khám híp lại, thân hình đột nhiên xoay tròn, Xích Kỳ lập tức vẽ ra một vòng lửa chói lọi, đón lấy Lang nha bổng của Lưu Cự chém qua.

Kỳ - bổng chạm nhau, phát ra một tiếng choang.

Lưu Khám cảm thấy có một lực rất mạnh truyền đến, hắn cả kinh không khỏi vội vã lui về phía sau ba bốn bước, mới có thể hóa giải được lực lượng to lớn từ Lang nha bổng của Lưu Cự.

Hay thật, sức lực của y vậy mà lại lớn hơn rất nhiều so với trước kia…

Lưu Khám thầm kêu một tiếng không hay, thuận thế lui bước, thừa dịp đổi tay, cánh tay khẽ run rẩy.

Chỉ mới chốc lát mà đã làm cho cánh tay hắn tê dại. Mà Lưu Cự cũng lui ba bốn bước, trong mắt tỏa ánh sáng, mừng đến mức kêu to oa oa:

- Đệ đệ, thật có bản lĩnh, lại tiếp ta một chiêu nữa đi!

Xem ra, một hiệp vừa rồi, Lưu Khám và Lưu Cự bất phân thắng bại.

Nhưng Lưu Khám lại biết, vừa rồi hắn dùng kỹ xảo rốt cuộc mới có thể hóa giải được chiêu số của Lưu Cự. Nhưng còn Lưu Cự, chỉ là mạnh mẽ dùng sức lực của bản thân, cũng không có bất kỳ kỹ xảo gì đáng nói. Ngay từ lúc bắt đầu mà nói, với một hiệp vừa rồi Lưu Khám đã rơi vào thế hạ phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.