Lúc chạng vàng tối, cuối cùng Lưu Bang cũng nhổ được ngụm khí bẩn ẩn chứa trong lòng.
Y trên binh xa trò chuyện vui vẻ, không có điểm nào giống như người vừa mới gặp thảm bại, thỉnh thoảng còn nói giỡn với hai người Chu Hà và Chu Bột.
Trương Lương theo phía sau nhìn bóng lưng Lưu Bang, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khó hiểu.
Có thể đắc ý, có thể thở phòm nhẹ nhõm. . .Đây chính là nguyên nhân chính khiến y trước kia chọn con đường theo Lưu Bang.
Đây chính là khí độ của chủ nhân, sẽ không vì thắng bại mà che mờ con
mắt. Đặc biệt, khi thấy Lưu Bang khôi phục tinh thần, mọi người cũng cảm thấy phấn chấn. Trương Lương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thúc
ngựa tiến lên, đi tới gần Lưu Bang.
Chu Hà và Chu Bột vừa thấy, liền vội vã thối lui sang một bên.
- Tử Phòng, khi chúng ta đến Hiểu Quan rồi, sẽ lập tức rời khỏi Quan Trung.
Trương Lương không khỏi ngẩn người:
- Vì sao không ở lại xem xét tình hình?
Lưu Bang cười lắc đầu:
- Tử Phòng, ngươi không biết Lưu gia tử kia. Đó là một là một kẻ cực kỳ ẩn nhẫn. . .Khi hắn bắt đầu hành động, sẽ không có bất cứ kẽ hở nào cho chúng ta. Mười năm trước, ta và Ung Xỉ bức bách hắn, muốn hắn buông bỏ
cơ nghiệp tại huyện Bái. Cũng không ngờ, chỉ trong một đêm, Ung Xỉ mất
mạng, Huyện Trưởng trở giáo, ta và những người khác rời khỏi huyện Bái,
mới kết giao với ngươi.
Thoáng chốc đã là chuyện tình chục năm trước rồi!
Trương Lương không khỏi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Tình cảnh năm đó, ngược lại Lương vẫn nhớ rõ.
Lưu Bang nói:
- Nếu như tiếp tục dừng lại Quan Trung, chờ kết quả mịt mờ, chẳng bằng lập tức rời khỏi Quan Trung, cố thủ Nam Dương.
Bằng không, nếu như chờ Lưu gia tử đuổi tới, chúng ta muốn rút, e là gặp khó khăn.
Mười vạn binh mã, tuy chỉ còn hơn một vạn. Nhưng, nếu cộng thêm binh mã sở thuộc của Ly Thương tại Hiểu Quan, ít nhất cũng phải trên hai vạn
người, chúng ta sẽ phục khởi tại quận Nam Dương. Ta biết Tử Phòng ngươi
có ý gây tai họa, muốn vu oan cho Lưu Khám. . .Không tác dụng đâu, Lưu
Khám há có thể như ngươi mong muốn?
Thà chúng ta cứ vách cái tiếng xấu trên lưng còn hơn.
Chí ít, khi chúng ta tiến nhập Quan Trung, vạch kế hoạch đánh Tần Nhị
Thế, đối với đám chư hầu tại Sơn Đông, cũng xem như một đại công.
Trương Lương trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy biện pháp tiên đạo này khó thành.
Không thể đặt chân vào Quan Trung thật đáng tiếc, thế nhưng có thể đứng vững gót chân tại đất Sở, cũng không phải lựa chọn tồi.
Mắt thấy trời sắp tối, Lưu Bang liền hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ.
Khi còn chác Hiểu Quan hơn trăm dặm, liền thấy một đạo nhân mã xuất hiện phía trước, ngăn cản lối đi của đám người Lưu Bang.
- Chính là Võ An Hầu ở phía trước?
Lưu Bang nhìn thật kỹ, liền thấy tướng lĩnh trấn thủ Hiểu Quan, Ly Thương.
Y không khỏi cảm thấy kỳ quái, điều khiến xe tiến lên phía trước:
- Ly Thương, ngươi không ở Hiểu Quan, tới đây làm gì?
Ly Thương ngẩn người, vộ vàng thúc ngựa chạy đến, chắp tay hành lễ nói:
- Võ An Hầu, không phải ngài truyền tin đến nói, tình hình tiền phương
rất khẩn cấp, mệnh quân sở bộ của ta đến trợ giúp sao? Trưa nay ta nhận
được tin tức, liền thống lĩnh quân bản bộ chạy tới, ngài lúc này. . .
Lưu Bàng nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Y quay đầu nhìn Trương Lương, cũng thấy sắc mặt Trương Lương đã xám xịt.
- Xem ra, đã bị Võ An Hầu đoán trùng rồi!
Trương Lương nhẹ giọng nói một câu, sau đó lớn tiếng quát:
- Ly Thương, ngươi và Chu Bột lập tức xuất phát, trong đêm chạy về Hiểu Quan. Ta và Võ An Hầu đi phía sau.
Ly Thương không phải kẻ ngu, đầu tiên thấy sắc mặt đám người Lưu Bang
rất khó coi, tiếp đến nghe Trương Lương nói vậy, sao lại không biết
chính mình bị lừa. . .Nhất thời thẹn quá hóa giận, xoay người lên ngựa,
cùng Chu Bột lĩnh binh lên đường. Bốn nghìn quân Sở nhanh như chớp điện
rời đi.
- Võ An Hầu, hình như tình hình không ổn!
Lưu Bang cười khổ:
- Ta thực ra nghĩ tới mười năm trước, sau khi chúng ta bày mưu tìm Lưu
Khám thất bại, bộ dáng hoảng sợ giống như khuyển tang gia bỏ chạy. Thủ
đoạn này thực sự quá quen thuộc, mười năm trước, ta cũng bị gã Lưu Khám
kia rơi vào đường cùng.
Không sai, mười năm trước, người bày kế cho Lưu Khám chính là Đường Lệ.
Mười năm sau, Lưu Bang lại phải đối mặt với Đường Lệ thêm lần nữa. . .
Keng, Lưu Bang rút bảo kiếm ra.
Nhưng lúc này Chu Hà sợ hãi, vội vàng xông lên:
- Bái công, trăm triệu lần không thể!
Vậy mà Lưu Bang không để ý tới Chu Hà, dữ tợn nói:
- Tướng sĩ ba quân, hôm nay, phía trước ta có quân địch đứng đợi, sau
có truy binh. . .Muốn chạy khỏi Quan Trung, muốn giữ mạng sống, chỉ có
thể mở một đường máu. Lưu Quý nguyện cùng sống cùng chết với mọi người,
là nam nhi đại trượng phu, hãy theo ta phá tan Hiểu Quan.
- Phá Hiểu Quan, phá Hiểu Quan!
Sĩ khí trong nháy mắt được khôi phục trở lại.
Trương Lương và Chu Hà thấy bộ dáng này, cũng thở dài một hơi:
- Hóa ra, y rốt kiếm không phải muốn tự tử, mà muốn khơi dậy sĩ khí!
Kết quả là, binh mã quân Sở giẫm lên ánh chiều ta, phi nhanh về phía Hiểu Quan!
* * * * *
Vị Thủy cuồn cuộn chảy về phía đông.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống Vị Thủy, khiến sóng cả gợn lên lân quang màu đỏ, lộ ra dáng vẻ già nua.
Một đội thiết kỵ phi nhanh theo bờ Vị Thủy. Trên đại kỳ có thêu một chữ " Mông " rất lớn, dưới đại kỳ là một nam tử thanh niên, thần sắc nghiêm trang.
Bốn năm trôi qua, lại bước trên đại địa Quan Trung quen thuộc lần nữa, nhưng đã mất đi cuộc sống hạnh phúc trước kia.
- Nhị công tử, phía trước chính là huyện Mỹ dương!
Nam tử tráng kiện dùng roi ngựa chỉ về phía trước:
- Lập tức thông báo với Mỹ Dương Huyện lệnh, nói Mông gia đệ, phụng
mệnh tới Hàm Dương báo thù nhà, xin y mở đường, Mông gia đệ vô cùng cảm
kích. . . Truyền lệnh, đại quân vòng qua huyện Mỹ Dương mà đi, tối nay
phải đến Hàm Dương.
- Rõ!
Mông gia đệ?
Trong vòng tám trăm dặm tại Tần Xuyên, có thể có mấy người Mông gia?
Nam tử tráng kiện này, chính là con thứ của Mông Điềm - Mông Khắc, trước kia bảo hộ Doanh Quả chạy vào Tứ Xuyên lánh nạn.
Lần này y dẫn theo Ba Mạn xuất binh đến Hán Trung, trong tay cầm theo
chiếu lệnh của Doanh Quả, cộng thêm danh tiếng Mông gia đệ, có thể nói
trên đường đi không gặp bất cứ trắc trở gì. Từ sáng sớm xuất kích, chỉ
trong một ngày, liền vượt qua Vị Thủy, ghé qua huyện Quắc và huyện Hòa
Mi, thẳng đến Hàm Dương.
Quan viên huyện Quắc và huyện Mi, xem như không thấy binh mã của Mông Khắc.
Thứ nhất, chính là hoảng sợ bởi đại thế của binh mã ba Thục, hai mươi
vạn đại quân tiến nhập Quan Trung, đối với binh lực Quan Trung trống
rỗng mà nói, có lực uy hiếp cực lớn. Thứ hai, tuy Mông Điềm chết đã biến thành đống xương khô, nhưng danh tiếng của Mông gia tại Quan Trung vẫn
vang dội không giảm. Ai cũng biết, Mông Điềm chết rất mờ ám; cũng biết,
đại công tử Phù Tô chết càng thêm cổ quái.
Cho nên, quan viên các huyện đều phái người thông báo với Mông Khắc: Chỉ âần binh mã Ba
Thục không vào thành, bọn họ tuyệt đối không công kích Mông Khắc.
Nói cách khác, Mông Khắc hành quân từ Trần Thương đến Hàm Dương vô cùng thuận lợi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là không được chiếm
lĩnh quận, huyện!
Những quan viên này tựa hồ rất rõ ràng tình hình Quan Trung hiện nay.
Trước đó có người Sở nhập quan, hôm nay lại có Mông gia đệ muốn báo thù rửa hận. . .Só mệnh Doanh Tần thực sự sắp tận rồi. Muốn đi đâu, cần
phải chuẩn bị thật tốt. So với người Sở mà nói, quan viên và bách tính
Quan Trung càng có thể chấp nhận Mông gia đệ và binh mã Ba Thục. Dù sao, Ba Thục và Quan Trung có quan hệ rất tốt, mà Mông gia đệ càng đệ lại
càng dễ được chấp nhận.
Mông gia tiến nhập Hàm Dương, lấy danh nghĩa phụ tá Doanh Tần?
Người Quan Trung cam tâm tình nguyện
Mông gia tiến nhập Hàm Dương, tự lập làm Vương?
Cũng không phải không thể chấp nhận. . .
Dù sao, trong lòng quan viên các nơi đều có suy tính nho nhỏ. Lúc này
trong cảnh đại loạn trước nay chưa từng có, cần phải bảo vệ bản thân và
thu được lợi ích? Tất cả đều có lựa chọn của riêng mình rồi! Người có
gan thì đi theo Mông Khắc; người không có gan, ở bên đứng xem. Thế nhưng không ai, trong thời gian này, dưới tình hình này, lại lựa chọn chặn
đánh binh mã Ba Thục? Như vậy chẳng khác gì bọ ngựa đá xe, tự tìm đường
chết.
Mà trong lòng Mông Khắc nóng như lửa đốt.
Chờ đợi hơn bốn năm, ẩn nấp hơn bốn năm. . .
Hôm nay, Lưu Khám tại Bắc cương dựng lên nước Đường, vừa hợp thiên
mệnh, vây cánh đã đủ. Mà ca ca của mình - Mông Tật đã trở thành tướng
lĩnh, thống lĩnh binh mã một phương, đứng vững gót chân. Tuy rất rõ ràng quan hệ giữa Ba Thục và nước Đường, thế nhưng Mông Khắc khó tránh khỏi
lo nghĩ. Nếu không thể thu hoạch được công trạng, làm sao có thể đứng
vững gót chân tại nước Đường? Vậy sao có thể chiếu theo di mệnh của tổ
tiên Mông gia?
Đối với người tâm cao khí ngạo như Mông Khắc, hiển nhiên không thể chấp nhận.
Chiếm lĩnh Hàm Dương, đánh tan quân Sở, đây mới ứng với việc chủ đạo của Mông Khắc!
Y thống lĩnh ba vạn binh mã, cấp tốc hành quân. Sau khi đi qua huyện Mỹ Dương, tiếp tục tiến lên, rốt cuộc trước giờ tuất đi qua Phế Khâu!
- Nhị công tử, phía trước có sứ giả Đường Vương chặn đường.
Mông Khắc nghe vậy, vội vàng dừng ngựa, cho mời sử giả tới.
- Vương Hấp, tại sao là ngươi?
Thấy rõ người rồi, Mông Khắc nhất thời giận dữ: Ngươi vốn là người Ba
Thục ta, vì sao lại giương cờ hiệu Đường Vương ngăn cản lối đi?
Vương Hấp tiến lên phía trước vái chào:
- Nhị công tử, Đường Vương đã tới Hàm Dương.
- Hả?
Mông Khắc nghe vậy trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lưu Khám tiến nhập Quan Trung rồi? Vì sao trước đây, ta không nhận được chút tin tức nào?
- Đêm qua, quân Sở đánh lén đại doanh Phách Thượng, chỉ có điều đã bị Đường Vương thống lĩnh quân đội đánh tan.
Đường quân sư dẫn theo nhân mã bản bộ, đánh úp Hiểu Quân, dự định cắt
đứt đường lui của quân Sở. Đường Vương sai ta đến đây thông báo, xin nhị công tử chia quân làm hai đường, một bộ tới Hiểu Quan trợ giúp, bộ khác đóng quân ở Đỗ Bưu. . .Mong nhị công tử mau chóng quyết định!
Sắc mặt Mông Khắc, thoáng chốc biến đổi bất định.
Y trầm ngâm một hồi, la lớn:
- Ba Chu!
- Có mạt tướng!
Một hán tử bốn mươi tuổi, vóc dáng lực lưỡng, cử chỉ trầm ổn, đánh xe mà đến.
- Đường Vương đã đến Hàm Dương, ngươi và ta lúc này chia làm hai đường. Ngươi thống lĩnh binh mã bản bộ, đi tới Đỗ Bưu đóng quân; ta tự mình
thống lĩnh kỵ quân, đi tới Hiểu Quan trợ giúp Đường quân sư. Mặt khác,
lập tức phái người thông báo với Mạn tiểu thư, nói Đường Vương đã đến
Hàm Dương, mời nàng cấp tốc hành quân.
Ba Chu vốn tên là Tần Chu, trước kia là gia tướng của Tần Thanh, sau theo Ba Mạn, đổi họ là Ba.
Ba Mạn có bốn gia tướng, Ba Chu là một trong số đó. Đồng thời, Ba Chu
cũng là người tiếp với Lưu Khám nhiều nhất, có quan hệ mật thiết nhất.
Ba Chu ngẩn người:
- Đường Vương đã đến Hàm Dương? Vì sao không có chút tin tức nào?
Mông Khắc cười khổ nói:
- Đại Vương dùng một đội kỵ binh đánh lén, trước kia tại Phú Bình cũng
như vậy. . .Có lẽ, Đại Vương cũng dùng khinh kỵ nhập quan, cho nên thần
không biết quỷ không hay. Ngươi lập tức đi trước trợ giúp, giúp Đại
Vương ổn đại tình hình Quan Trung, ta dẫn người tới tiếp viện cho Đường
quân sư!
Ba Chu gật đầu:
- Mạt tướng chúc nhị công tử, kỳ khai đắc thắng!
Y biết rõ tâm tư của Mông Khắc: Loại đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo
này, nếu không lập được công lao, e là không có tâm tư đi gặp Đường
Vương.
Hơn nữa, nếu như Đường Vương thống lĩnh khinh binh xuất kích, Mông Khắc thống lĩnh đại quân đến, khó tránh khỏi bị nghi kỵ.
Chẳng bằng chính mình ra mặt. . .Dù sao Ba Chu cũng là người của Ba
Mạn, mà Ba Mạn có quan hệ rất tốt với Lưu Khám. . .Nhất định Ba Chu ra
mặt là thích hợp nhất.
Tâm tư Mông Khắc rất tỉ mỉ, lúc này Ba Chu lập tức đồng ý.
Mà ngay khi Ba Chu dẫn bi tới Đỗ Bưu, một đội binh mã khoảng chừng ba
vạn người, dưới sự thống lĩnh của Lữ Thích Chi và Quý Bố dọc theo bờ
Kính Thủy, đi qua Hồ Khẩu, trong đêm trăng sáng cấp tốc chạy về Hàm
Dương. . .