Sau khi Triệu Cao nhận được tin tức, nổi trận lôi đình, liên tiếp
điều binh khiển tướng, cho cháu trai mình là Triệu Ngải làm chủ soái,
huy động toàn bộ binh mã đại doanh Lam Điền, định tiêu diệt hoàn toàn
quân địch đột nhập Tần ở Vị Nam. Đồng thời, lão lại lập tức phát ra lệnh mộ binh bậc thứ năm, vét sạch thanh niên trai tráng Hữu Lư.
Trước đây, Doanh Hồ Hợi cũng đã phát lệnh tập trung binh mã bậc thứ tư,
mà nay lại trưng tập bậc thứ năm, có thể nói đó là chuyện chưa từng có
của nước Tần từ khi lập quốc đến nay.
Cần phải biết rằng,
điều này bao gồm cả Hữu Lư, hầu hết đều là quyền quý phú hào của lão
Tần, với cả một số gia thế địa phương có mấy chục năm thậm chí là có cả
trăm năm lịch sử.
Chiêu mộ binh lính Hữu Lư, đã động chạm đến quốc mạch Lão Tần. Nhất thời, tám vạn dặm Tần Xuyên tiếng oán than dậy
đất, rất nhiều sĩ thân hào tộc nhao nhao kháng nghị Hàm Dương, đồng thời tỏ vẻ sẽ không hưởng ứng chiêu binh.
Triệu Cao giận tím mặt, điều này rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của lão. Vì vậy, lão lại
đưa ra chiếu lệnh với Doanh Hồ Hợi, ra tay tàn sát đầu tiên chính là
những sĩ thân hào tộc bản địa Hàm Dương.
Đồ đao dầm máu giơ
lên, thì sẽ không còn giống như trước là chặt đứt những tiếng phản
kháng. Hành động này của Triệu Cao lại khiến cho sĩ thân Quan Trung phẫn nộ vô cùng. Không ít hào tộc tổ chức khởi binh, xảy ra xung đột kịch
liệt với Trung Úy quân trước đó đến trấn áp. Đám thân sĩ bên ngoài thành Hàm Dương liên kết với nhau, chống lại binh mã Hàm Dương....Đám địch
xâm nhập đất Tần này còn chưa tiêu diệt, Quan Trung lại loạn lên như
xoong cháo trước nay chưa từng có.
Triệu Cao chiêu mộ binh sĩ tầng thứ năm, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Trước đây liên tục chiêu binh, đã khiến bách tính Quan Trung không chịu nổi gánh nặng....vì thế, lão cũng chỉ có thể chiêu binh Hữu Lư, để tăng cường bảo vệ Quan Trung. Nhưng Triệu Cao lại quên mất rằng, phàm là
những người thuộc vào lần chiêu binh tầng thứ năm này hoặc là công tước
thế tập hoặc là thân sĩ hào tộc có uy tín lâu năm. Địa vị của những
người này ở Quan Trung thâm căn cố đế, cũng rất có uy vọng trong nhân
gian. Chọc giận những người này, đồng nghĩa với việc kích động điểm mấu
chốt của Lão Tần. Không chỉ có Hàm Dương nổi loạn, hỗn loạn ở Hàm Dương
nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, Triệu Ngải dẫn quân xuất binh, cũngxảy ra mấy lần kịch chiến với binh mã dưới trướng Lưu Bang.
Đại doanh Lam Điền từ sau khi Thương quân biến pháp thành lập nên, vẫn
luôn là cái gốc vũ lực của Lão Tần. Nhưng từ sau khi Doanh Hồ Hợi đăng
cơ, lơ là quản lí đại doanh Lam Điền. Làm Đế đã hơn ba năm lại chưa một
lần thị sát quân doanh. Lại thêm việc trọng thần triều đình kẻ thì chết, người thì bỏ đi, đại doanh Lam Điền đã không còn như trước. Khi Lý Tư
còn sống, còn có thể cố gắng chèo chống. Nhưng Chương Hàm dẫn quân xuất
quan, cũng mang đi mất cái tinh nhuệ của đại doanh Lam Điền.
Sau đó, đại doanh Lam Điền được xây dựng lại, Lý Tự lại rơi vào thiên lao.
Triệu Cao không hiểu binh sự, đệ đệ của lão là Triệu Thành, con rể Diêm Nhạc cũng không phải nhà cầm quân.
Chất lượng của đại doanh Lam Điền có thể nói là một trời một vực so với trước kia. Sau khi Đô Úy quân tiến vào chiếm giữ đại doanh Lam Điền,
lại càng lơ là việc huấn luyện.
Trong lúc vội vã xuất binh ứng chiến, làm sao chống cự được quân Sở lúc sĩ khí đương thịnh đây?
Lưu Bang cho Chu Cú Tiễn tiên phong, Chu Bột làm Tả quân, Trang Bất Thức làm Hữu quân....
Lệnh Phàn Khoái dẫn ba nghìn quân áp trận, phát động công kích mạnh mẽ
quân Tần từ xa đến. Lưu Bang tự dẫn một đội trung quân, để Hạ Hầu Anh
đốc chiến.
Đại chiến kéo dài liên tục từ sáng sớm đến tận
trưa, Chu Cú Tiễn, Chu Bột và cả Trang Bất Thức tất cả đều thân chinh ra trận, máu nhuộm chinh y.
Triệu Ngải có chút kháng cự không nổi, định rút lui.
Không ngờ lúc này, Phàn Khoái đột nhiên xuất hiện chém giết từ phía sau trận, quân Tần bị giết người ngã ngựa đổ, không còn cách nào hợp thành
trận hình được nữa.
Mười vạn đại quân, binh bại như núi đổ, từ Thương huyện lui về Hiểu quan, rồi lại từ Hiểu quan rút về Bá Thủy.
Trên suốt quá trình bại lui, quân Tần trọng thương chết thảm. Lúc rút
về đến Ba Thủy, Triệu Ngải kiểm kê người ngựa, mười vạn đại quân, giờ
không nổi năm vạn.
Bất đắc dĩ, Triệu Ngải phái người về Hàm Dương báo nguy trước, thỉnh cầu viện trợ.
Mặt khác, hắn dẫn quân vượt Bá Thủy, dựng trại trên Bá, đồng thời lấy
Bá Thủy làm lá chắn, mưu đồ ngăn cản đường tiến của Lưu Bang.
Hắn không phải là không muốn rút, mà là không còn cách rút lui thêm nữa.
Sau lưng hắn là Ly Sơn, phía tây là cung A Phòng.... nếu còn lui tiếp,
là Vị Thủy, Qua Vị Thủy, thì chính là thành Hàm Dương rồi.
Công văn báo nguy như tuyết bay tới thành Hàm Dương.
Triệu Cao đã sắp phát điên rồi!
Hàm Dương bên này thì sĩ thân hào tộc nổi loạn, đã khiến lão vò đầu bứt tai rồi. Vốn cho rằng, Triệu Ngải ít nhất cũng có thể ngăn cản được, ai ngờ vẻn vẹn chỉ có mười ngày, mười vạn quân sĩ đã hao tổn mất hơn
nửa...Vấn đề là, lão lại có thể triệu tập binh mã từ đâu đây?
Mà cùng lúc đó, Triệu Cao bắt đầu cảm giác được, một chút không tín nhiệm của Doanh Hồ Hợi.
Dù sao, Doanh Hồ Hợi đã qua mười sáu tuổi rồi, ba bốn năm hoa thiên tửu địa, vị thiếu niên cái gì cũng không biết ngày xưa, bắt đầu sinh ra
hoài nghi Triệu Cao.
Cái kiểu không tín nhiệm này, thậm chí còn đáng sợ hơn cả hơn mười vạn quân Sở xâm nhập đất Tần kia.
Triệu Cao biết rất rõ, cái khốc liệt chảy trong huyết mạch gia tộc
Doanh Thị kia, tuyệt đối không phải thứ lão có thể thừa nhận.
Đêm đã khuya rồi!
Triệu Cao vẫn chưa nghỉ ngơi....
Lão ngồi lặng sau thư án, xem đám công văn chất cao như núi trước mặt,
một thứ cảm giác bất lực nảy sinh. Nhắm mắt lại, Triệu Cao muốn bình ổn
những suy nghĩ hỗn loạn lại, đồng thời từ đó tìm kiếm một biện pháp tốt
để giải quyết vấn đề. Nhưng những ý nghĩ đó càng lúc càng hỗn loạn.
- Trung thừa, Hàm Dương lệnh cầu kiến!
Triệu Cao chậm rãi mở mắt ra, hừ lạnh một tiếng:
- Muộn thế này rồi, hắn ta đến đây làm cái gì....cho hắn ta vào!
Lão vốn không muốn gặp Diêm Nhạc, bởi vìxảy ra chuyện lớn như vậy, Diêm Nhạc trước sau vẫn chẳng có biểu hiện tài năng gì mà Triệu Cao chờ đợi.
Nhưng, lão lại không thể không gặp.
Nói không chừng Diêm Nhạc lại nghĩ ra cách gì hay, giúp lão vượt qua được cửa ải khó khăn này thì sao?
Diêm Nhạc rất nhanh chóng đến thư phòng, trước tiên là hành lễ với Triệu Cao, sau đó đứng buông tay.
Giờ vẻn vẹn mới có mười ngày, Triệu Cao phát hiện, Diêm Nhạc gầy đi rất nhiều. Thịt mỡ trên người cũng giảm sút, trông cũng có vẻ thon thả hơn
không ít.
- Muộn thế này rồi, có chuyện gì không?
Diêm Nhạc định nói xong lại thôi, nét mặt có chút do dự.
Triệu Cao nhăn mày:
- Có gì, mau nói đi, cứ ấp úng mãi..... lúc này là lúc nào rồi, mà ngươi còn che dấu cái gì?
Diêm Nhạc nói khẽ:
- Vừa nãy ta mới nghe lão già Bách Lý nói, bệ hạ hôm nay nổi giận?
- Cái lão già Bách Lý kia, không ngờ lại lắm mồm thế!
Triệu Cao có chút không vui:
- Kì thực cũng không được coi là nổi giận, chỉ là thấy cục diện bây
giờ, bệ hạ có chút lo lắng, lúc hỏi ta ngữ khí nặng hơn chút, cũng không thể coi là gì được.
- Phụ thân, hài nhi có câu này, như mắc trong họng, không thể không nói ra.
Diêm Nhạc ngồi xuống, nói:
- Cục diện bây giờ đã bại hoại đến cực điểm rồi, tám trăm dặm Tần Xuyên lòng người không yên, đã không thể cứu vãn nữa rồi. Phụ thân là người
thông minh, sẽ biết nặng nhẹ trong chuyện này. Nếu thật sự thành bị phá, bệ hạ chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là thành tù nhân. Nhưng cha con chúng ta thì, lại khó giữ được mạng sống.
Đây cũng là quy tắc thông thường mà.....
Quân vương mất nước, về cơ bản sẽ không bị sát hại, cùng lắm cũng chỉ thành tù binh.
Đương nhiên, Quân vương mất nước dã tâm tràn đầy, xem chừng khó thoát
khỏi cái chết. Nhưng theo đức hạnh của Doanh Hồ Hợi thì, cơ hội sống sót là rất lớn.
Con mắt tam giác của Triệu Cao híp lại thành một đường nhỏ.
- Diêm Nhạc, vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?
Diêm Nhạc do dự một chút, khẽ nói:
- Phụ thân, đến lúc đó Doanh Hồ Hợi nhất định sẽ lôi cha con ta ra, để
cha con ta chịu tội, để xoa dịu sự phẫn nộ của bách tính Quan
Trung.....với việc đem chúng ta ra, chi bằng chúng ta....có câu là, kẻ
hạ thủ trước là kẻ mạnh!
Triệu Cao giật nảy mình cả người
lạnh toát, vừa định mở miệng quở trách, nhưng trong lòng khẽ dao động,
lời đến khóe miệng lại thu lại.
- Diêm Nhạc, ngươi lần này lại thu được bao nhiêu lợi lộc?
Diêm Nhạc trong lòng hồi hộp, có chút lúng túng nói:
- Phụ thân, vì sao lại hỏi vậy?
Triệu Cao cười lạnh nói:
- Cái loại ngốc nhà ngươi, lẽ nào ta còn không biết sao? Ngươi có khi
nào có thể nói ra những lời thế lại có kiến thức như vậy?
Được rồi, là ai liên lạc với ngươi vậy?
Diêm nhạc do dự một chút , nói khẽ:
-Là Võ An Hầu phái người liên lạc với hài nhi, cho nên....
- Được rồi, ta muốn biết, Võ An Hầu xử lí chúng ta thế nào?
Diêm Nhạc cười:
- Phụ thân nói khó nghe quá, sao có thể nói là xử lí được? Người của Võ An Hầu nói, chỉ cẩn chúng ta có thể giải quyết Doanh Hồ Hợi, mở cửa
thành Hàm Dương, tuy không chắc có thể phong quang như bây giờ, nhưng
cũng có thể đảm bảo phú quý cho cả gia đình chúng ta sau này. Phụ thân,
đây chính là cơ hội....
Thoát thân ra được từ cái cục diện
chết tiệt này, sau khi đợi thế cục ổn định, với năng lực của phụ thân,
phục khởi chỉ là chuyện sớm muộn.
Triệu Cao trầm mặc không nói .
Nhưng trong con mắt tam giác híp kia chốc chốc lại lóe lên tia sáng sắc bén, phơi bày tâm tư của lão.
Có lẽ, đây thật sự là một cơ hội?