Ba mươi dật hoàng kim…
Trường Thăng nhíu mày, trầm tư không nói.
Một lát sau, y cắn răng một cái:
- Được, quyết định như vậy đi!
Đại hán đứng lên:
- Như vậy, một tháng sau, ta đến đây lấy kiếm.
- Khách nhân, kiếm này, tên gọi là gì?
Đại hán bước chân đến cửa lại dừng lại, do dự một chút, về sau mới khẽ nói:
- Thanh Ngư, gọi là Thanh Ngư kiếm đi!
Trên kiếm đồ có vẽ một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ, giống như là
hình cá. Bên cạnh hình vẽ, còn ghi các loại yêu cầu, như là sức nặng,
nguyên liệu …v…v
Trường Thăng nhìn kiếm đồ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Kiếm kỳ quái… Thanh Ngư kiếm? thật sự là hình cũng như tên… ha ha , thật kỳ quái!
Bệnh của Lưu Khám cũng không coi là bệnh nặng.
Nằm trên giường hai ngày, là hắn có thể xuống đất hoạt động. Lúc này mới thoáng một cái, hắn liền lập tức bận công việc đến lu bù lên.
Cù Diễn chỉ là một thành nhỏ!
Có lẽ qua hai năm, tại đây sẽ trở thành một nơi phồn hoa, nhưng là hiện tại, đang có trăm việc phải làm.
Một trăm nghìn lưu dân, từng nhóm đã được an trí, trong đó có hơn bốn
mươi nghìn người, bị chuyển đến Ngũ Nguyên huyện, để mở rộng nhân khẩu.
Bốn mươi nghìn người, đối với Ngũ Nguyên thành mà nói, cũng không tính
là quá nhiều, nhưng đối với toàn bộ Tịnh Châu mà nói, chút người này căn bản không tính là cái gì. Nhưng tại Tịnh Châu, chỗ tốt lớn nhất chính
là không có quá nhiều lợi ích gút mắc. Đặc biệt, là sau khi Ô Thị bảo bị tiêu diệt, Lưu Khám là người hoạch ích lớn nhất Tịnh Châu. Ở Tịnh Châu
phổ biến quân điền và phủ binh chế, tương đối mà nói cũng là thoải mái
và thuận lợi nhất.
Còn đối với bốn mươi nghìn lưu dân này mà nói, chỉ cần bọn họ đến Tịnh
Châu, chẳng những có đất để dùng, còn có thể có trâu cày và nông cụ,
thành lập nên gia viên của mình. Tình cảm quê hương của bá tính Trung
Nguyên, không thể nghi ngờ là vô cùng mãnh liệt. Lúc nghe đến những điều tốt về di dân đến Tịnh Châu, người ghi danh liền nô nức, tấp nập… Trong đó còn có thật nhiều dân bản địa ở Cù Diễn, cũng vô cùng nguyện ý đi
Tịnh Châu, thành lập một gia viên mới.
Về phần quân điền chế và phủ binh chế, sẽ mang đến kết quả như thế nào?
Hết thảy, đến hết năm, có thể thấy rõ ràng…
Bởi vì giống như ôm tảng đá qua sông, cho nên Tiêu Hà vô cùng trọng thị
phổ biến tân pháp ở Tịnh Châu. Trong vòng một tháng, đi tới đi lui giữa
Cù Diễn và Tịnh Châu tới sáu lần, nói rõ với Tào Tham nhiều lần tầm quan trọng của tân pháp này. Thế cho nên mỗi lần Tào Tham thấy Tiêu Hà, thậm chí còn cảm thấy như muốn chạy trốn mất.
Ngược lại Lưu Khám cũng không chú ý tới việc này quá lâu.
Tân pháp đã chế định xuống, kế tiếp phải đợi xem Tịnh Châu có thành công hay không, nếu như thành công, như vậy năm sau có thể phổ biến cho toàn bộ Cửu Nguyên việc này. Nhưng đó là sự tình năm sau, hiện tại Lưu Khám
quan tâm một chuyện khác đó là mấy chục nghìn quân Tần sắp về nhà.
Thế cục Sơn Đông trở nên phức tạp, một chi nhân mã này của Thiệp Gian, muốn trở về thuận lợi, nhất định phải chuẩn bị thông lộ.
Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, lợi ích của chư hầu Sơn Đông dây dưa, rắc rối phức tạp.
Mượn Trần Dư và Trương Nhĩ mà nói, hai người đó vốn là quan hệ sư đồ,
vẫn là đồng bọn hợp tác thân mật. Nhưng bởi vì bị vây ở Cự Lộc, hai
người đã sinh ra khoảng cách. Trương Nhĩ cho rằng, Trần Dư chậm chạp
không chịu xuất binh cứu viện Cự Lộc, là ngồi nhìn mặc kệ, đẩy y vào chỗ chết.
Nhưng Trần Dư lại rất oan uổng!
Mấy lần y phái binh về Cự Lộc cứu viện, nếu không phải là bị Thiệp Gian
ngăn cản thì chính là bị Vương Ly đánh tan, làm sao có thể nói là ngồi
nhìn mặc kệ?
- Quân hầu, nói toạc ra là hai người này đã xuất hiện phân kỳ.
Lục Giả cười nói:
- Đánh một trận xong ở Cự Lộc, thế lực của Trương Nhĩ tổn hại lớn, đã
không có cách nào đánh đồng với trần Dư. Hơn nữa nhìn quân Sở của hắn
thế lớn, cho nên liền sinh ra trong đầu ý niệm dựa sát vào quân Sở;
nhưng Trần Dư đâu, tuy bị Vương Ly đánh bại mấy lần, nhưng về căn bản
cũng không tổn thất.
Trần Dư cầm trong tay hai quận Quảng Dương, Hằng Sơn, trong tay cũng có
chục nghìn đại quân, như thế nào lại chịu đầu hàng quân Sở?
Nhưng hai người hắn đã sinh ra khoảng cách, cũng là một chuyện tốt. Giả
nguyện đi tới huyện Trác, vì Thiệp tướng quân mà thuyết phục một đường
để trở về nhà.
Trước kia, Lưu Khám vốn cho rằng mưu sĩ này, chính là dựa vào trêu đùa miệng lưỡi mà sống.
Thế nhưng sau khi đã trải qua các sự kiện liên tiếp, hắn đã vô cùng
thanh tỉnh nhận thức được, đó chính là chỗ lợi hại của mưu sĩ. Đó không
chỉ là trêu đùa mồm mép, mà còn phải thông hiểu tình hình, hiểu được
lòng đối phương, biết sở thích của họ, sau mưu mới động. Chỉ nhìn cách
Khoái Triệt thuyết phục Vương Ly, còn có trước kia Lục Giả thuyết phục
Chương Hàm… Rất nhiều chuyện, Lưu Khám thấy khó xử, lại được Khoái, Lục
giải quyết dễ dàng.
Hôm nay, hắn nghe Lục Giả muốn đi Trác huyện thuyết phục Trần Dư, không khỏi nổi lên tò mò.
- Lục tiên sinh, ngươi chuẩn bị nói như thế nào để thuyết phục Trần Dư?
Lục Giả cười nói:
- Trần Dư không muốn đầu hàng Sở, vậy cũng chớ hàng Sở nữa. Giả tin
tưởng, hiện nay Trần Dư cũng đang do dự, chỉ cần cho y thêm một mồi lửa, nhất định có thể làm cho y định ra tâm tư.
- Hả?
- Quân hầu, hẳn quên Trần Dư chính là người Triệu?
- Ngươi nói là…
- Người Sở có thế tìm Sở vương, chẳng lẽ người Triệu lại không lập được Triệu vương hay sao?
Cao minh… Thật sự là cao minh!
Nếu Trần Dư lập thành Triệu Vương, sao có thể đành phải khuất phục người Sở? Đương nhiên, triệu vương này cũng không thể chi lưu ở Vũ Thần, phải là vương thất thực sự của nước Triệu. Nếu như Trần Dư lập được Triệu
vương, chẳng khác nào từ trên thân quân Sở, hoàn toàn tách ra.
Kết quả của nó, chính là giống như hiện tại, tam tề Điền Vinh!
Lưu Khám lập tức đồng ý thỉnh cầu của Lục Giả, sau khi chuẩn bị một số
tiền lớn hậu lễ, Lục Giả mang theo hy vọng của Lưu Khám, lên đường tiến
về huyện Trác.
Nhưng mà, ngay sau mấy ngày Lục Giả khởi hành đã xảy ra một sự kiện lớn, các quốc gia ở Sơn Đông, nổi lên sóng to gió lớn!