Hình Đồ

Chương 138: Chương 138: Người tới từ Ba Thục.(1)




Đường Lệ nói như vậy thật đúng là không phải khoác lác. Tuy rằng thời gian Lưu Khám ở Lâu Thương không lâu lắm, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ khoảng nửa năm mà thôi. Nhưng nơi này trong thời gian nửa năm, do hắn dẫn dắt mà thay đổi, có lẽ rất nhiều người cả đời cũng không làm được việc này.

Người ở Lâu Thương sợ Lưu Khám, đồng thời cũng rất thích vị tài chủ ít tuổi nhưng gia tài bạc triệu hơn nữa tính tình hào sảng. Thủ đoạn cứng rắn, tính tình hào sảng cùng hợp vào một con người, hình thành một loại mị lực vô cùng kỳ lạ, hấp dẫn người xung quanh.

Hơn nữa Lưu Khám chọn vị trí bên cạnh cao cương, mơ hồ hình thành điền trang biệt viện ở Lâu Thương, đã quy hoạch hoàn thành, tùy thời có thể khởi công. Có người nói xây biệt viện sẽ tiêu tốn khoảng ba trăm dật hoàng kim, trong mắt người Lâu Đình, đây là một con số trên trời.

Cùng lúc đó, tổng thể thành lâu của Lâu Thương cũng sẽ cùng nhau khởi công. Không giống với lao dịch, người xây dựng Lâu Thương cũng không phải là bị cưỡng chế làm việc mà là căn cứ tình hình đều tự mình báo danh gia nhập. Hơn nữa, xây Lâu Thương cũng không phải là không trả công cho người làm. Công địa sẽ đảm bảo cho ăn bữa trưa, đồng thời đều căn cứ vào công việc đã làm, có thể được trả từ ba thăng đến một đấu kê thô. Điều này làm cho rất nhiều người động tâm.

Rất nhiều nhà sống trên sông nước, thậm chí một ít phụ nữ và trẻ em, người già yếu, đều mong đợi đến ngày này. Đặc biệt là những người tuổi cao, cho nên thân thể bất tiện mà không cách nào làm được việc của nhà nông, cũng hăng hái bừng bừng muốn gia nhập trong đó. Cho nên lúc Lưu Khám dùng lợi ích đem mọi người đặt cùng một chỗ, uy vọng ở Lâu Thương cũng dần tăng lên.

Trương Thương sinh sống ở nơi đây, đích thực là rất an toàn. Đương nhiên, phải có một điều kiện tiền đề đó chính là Lưu Khám phải đồng ý. Theo Đường Lệ thấy, khẳng định Lưu Khám sẽ không cự tuyệt. Mà trên thực tế, Lưu Khám cũng đích xác không có cự tuyệt, chỉ là trong lòng cười khổ. Trước đây có một Lưu Cự, giờ lại thêm một Trương Thương… Cứ như vậy về sau, chẳng bao lâu, nơi đây sợ sẽ phải đổi thành nơi thu nhận những đào phạm mất thôi. Hy vọng Doanh Tráng sớm một chút rời Đồng huyện. Chẳng may, lúc y chạy tới thị sát, nếu gặp phải Trương Thương, khi đó có tội cũng không thể nói rõ.

Lưu Khám đồng ý để Trương Thương ở lại, nhưng không quá đồng ý y cư ngụ tại quan thự.

- A Khám, Trương tiên sinh là danh sĩ, ngươi làm sao có thể để lão đi giữ kho lương đâu?

Nghe xong Lưu Khám sắp xếp, dù là Đường Lệ hay Trần Nghĩa, đều biểu hiện sự phẫn nộ.

Lưu Khám cũng nổi giận:

- Để lão ở lại quan thự ư? Lão Đường, ngươi có biết hay không, ở quan thự mỗi ngày ra ra vào vào bao nhiêu người? Có bao nhiêu quan viên từ Hàm Dương, Hoài Hán lui tới? khác không nói, nếu ta tạo ra được một đường vận lương an toàn từ Lâu Thương đi Hoài Hán, gần quận Tứ Thủy đồ quân nhu sẽ chuyển đi tới nối liền không dứt. Ngươi có dám chắc hay không, những quan viên lui tới đều không nhận ra tiên sinh? Được, nếu ngươi dám cam đoan, ta liền để lão ở lại. Nếu không may bị phát hiện, mọi người đều ôm nhau cùng chết. Ngươi suy xét cho kỹ đi.

Lưu Khám nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Đường Lệ ngây ngốc đứng ỏ đình thượng, hồi lâu không nói ra lời.

Khoái Triệt thở dài, đi lên vỗ vai Đường Lệ:

- Lão Đường, đông chủ an bài như vậy, tất cả đều là vì tốt cho tiên sinh. Bên kho lẫm, là do lão Chu trông coi. Tiên sinh ở nơi đó đóng giả Tiểu lại, căn bản sẽ không bị phát giác, thậm chí còn an toàn hơn so với ở trong dân gian. Ngươi ngẫm lại mà xem, quan viên áp tải đồ quân nhu sẽ ở quan thự. Không đợi bọn họ vào thành, đồ quân nhu sẽ được chúng ta tiếp nhận, hoàn tất kiểm kê liền trực tiếp nhập kho kiểm tra, như vậy ai có thể phát hiện ra tiên sinh? Những lời nói vừa rồi của ngươi, xác thực là có chút hơi quá.

Đường Lệ cùng Trần Nghĩa xấu hổ cúi đầu…

Đợi lúc Khoái Triệt rời đi, Trương Thương tiến lại, nhẹ giọng nói:

- Đường Lệ, Nghĩa… các ngươi hiện nay, trước tiên cần phải rõ ràng một việc. Thương lệnh đại nhân là thượng cấp của các ngươi. Như Lệ nói, hắn là chủ nhân của Lâu Thương. Trước đó Lệ tự quyết định, đại nhân có thể không để ở trong lòng. Thế nhưng, quyền uy của hắn, sẽ bị những hành vi này của ngươi mà phân tán. Mặc kệ trước đây, các ngươi vì nguyên nhân gì, tình bạn cũng tốt, danh lợi cũng được. nhưng hiện tại, các ngươi phải nhớ kỹ: đại nhân là quan viên triều đình, hắn là thượng cấp của các ngươi. Kể cả ngươi… Trần Nghĩa, cũng không thể dùng kiểu cách trước đây đối xử với hắn.

Hiện nay ta cũng đã tứ tuần, cũng coi như là kiến thức rộng rãi. Ta đã từng thấy rất nhiều người, từ đầu đều là bằng hữu tốt, nhưng phú quý rồi, lại không cách nào bỏ đi địa vị của mình, đến cuối cùng, mỗi người một ngả, thành người xa lạ. Thương lệnh đại nhân là một người có thủ đoạn, có hoài bão, ta thực sự không hy vọng các bước về sau trở mặt thành thù với hắn.

- Địa vị?

Đây là chuyện trước đó Đường Lệ chưa từng nghĩ qua. Trong mắt y, Lưu Khám rất xuất sắc, nhưng mặc kệ xuất sắc ra sao, đều là bằng hữu của y, là tiểu huynh đệ ngây ngô trước đây. Từng bước, từng bước đi lên, Lưu Khám thay đổi, Đường Lệ cũng thay đổi, chỉ là giai đoạn nà còn không có phát hiện ra.

Dù sao, hiện nay Đường Lệ cũng chỉ là một thanh niên vừa qua hai mươi tuổi. Tuy rằng có tiếng là học hành giỏi giang, nhưng bằng đó từng trải, chung quy cũng chưa suy nghĩ được sâu xa. Mặc dù so sánh với Khoái Triệt, so sánh với Trình Mạc, thậm chí cả Tào Tham cùng tuổi với y, vì nguyên do xuất phát điểm, nên trên một số sự tình, Đường Lệ cũng không nhìn thấu triệt. Thế nhưng Trương Thương đã nhìn ra, nhẹ nhàng chỉ điểm cho y một câu, sau đó đi ra đình thượng.

Bên ngoài, Trình Mạc đã sớm đợi lão, hai người sóng vai nhau, đi tới Cao Cương.

Mấy ngày này, Đường Lệ cũng thế, Lưu Khám cũng vậy, thậm chí cả Trần Nghĩa, đều biểu hiện vô cùng trầm mặc.

- A Khám, ta muốn đi ra ngoài một chút.

Sáng sớm hôm sau, Đường Lệ tìm Lưu Khám.

- Đi ra ngoài một chút? Chẳng lẽ là ngươi muốn…Ngày hôm qua ta nhất thời tức giận, ngươi cũng chớ để trong lòng, ta không trách ngươi.

Đường Lệ lắc đầu cười nói:

- Ta đương nhiên hiểu ngươi, không có trách ngươi, cũng biết ngươi tức giận không phải vì ta, mà bởi vì Nhâm đại nhân rời đi, tâm tình ngươi có chút không tốt. Ta muốn đi ra ngoài một chút cũng không phải vì chuyện hôm qua… Ta muốn đi ra ngoài học hỏi một phen. Sách, ta đọc quá nhiều rồi. Nhưng làm người, ta hiểu quá ít, so ra kém lão Khoái, lão Tào, thậm chí kém cả ngươi. Ta đã nói qua với Trần Nghĩa rồi, theo thương đội của y, cũng để gia tăng kiến thức, mở mang tầm mắt. Trước kia, lúc chúng ta còn ở Huyện Bái, a Kỳ đã nói với ta, y nói học vấn của ta thì được rồi, nhưng đối với việc lý giải sự thay đổi của lòng người, khả năng so ra còn kém y. Nhiều thì năm bảy năm, ít thì hai ba năm, ta nhất định sẽ trở về.

Lưu Khám trầm mặc không nói gì. Sau đó hắn tiến lên, ôm Đường Lệ một chút:

- Lão Đường, ngươi đã có suy nghĩ ấy, ta cũng không cản ngươi. Ngươi là người đọc sách, một mình đi ra ngoài, cần phải bảo trọng nhiều hơn. Cầm lấy lệnh phù của ta, tuy rằng không dùng được mấy, cũng có thể miễn được chút ít phiền phức.

Chuẩn bị một chút đi, ta cho người về Huyện Bái, gọi Vô Thương cùng Kỳ ca tới đây, chúng ta hội tụ rồi hãy đi. Nói chung là một câu: Bạn bè trong bốn bể, góc trời kể cũng gần. Lúc nào muốn về nhà, Lâu Thương chính là nhà của ngươi, ngươi là huynh trưởng của Lưu Khám ta.

Nếu là trước đây, lúc Lưu Khám làm thơ, khẳng định Đường Lệ sẽ chê hắn làm không đúng luật thơ. Nhưng lúc này đây, Đường Lệ không nói gì thêm.

Đến ngày tiếp theo, Lưu Khám luyện công xong, chuẩn bị đi làm đã thấy Tào Tham vội vã chạy tới, vừa thấy Lưu Khám liền nói:

- A Khám, lão Đường đi rồi!

- Đi?

Lưu Khám lập tức nổi giận:

- Không phải đã nói chờ Kỳ ca bọn họ tới sao? Ta vừa mới chuẩn bị phái người đến đó, y thế nào đã đi rồi? Y đi một mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.