Tần Trung Nguyên năm thứ mười bốn, Cái Nhiếp người Du Thứ, không thành, chính là đi.
Trong “Đường Thư – Cao Tổ bản kỷ”: Cái gọi là Tần Trung Nguyên, là sau
khi Lưu Khám đăng cơ, liền đưa ra quyết định đầu tiên. Hắn cải biên lịch năm không theo của hậu thế, thống nhất gọi là “Trung Nguyên”. Dùng thời điểm hắn xuyên việt tới thời đại này là Nguyên Niên trong lịch, rồi
tính theo cách đó, thiết lập hệ thống lịch năm.
Công lịch ở
hậu thế nguồn gốc từ phương Tây, nghe nói là khởi đầu từ năm chúa Giêxu
sinh ra. Trong lòng Lưu Khám một mực cảm thấy không thoải mái, chuyện
nhà mình, tại sao phải đuổi theo người khác, lấy theo năm công lịch của
phương tây… Khi Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, chúa Giêxu còn chưa
sinh ra, Trung Nguyên có nhiều Thánh nhân như vậy, tại sao phải đi học
một thần côn của phương Tây? Cho nên, sau khi hắn lên ngôi, việc làm thứ nhất chính là thiết lập hệ thống lịch năm.
Nhưng, trong bộ “Đường Thư”, đối với một đoạn câu chuyện Cái Nhiếp ám sát, sử gia đã chọn bút pháp của Xuân Thu, sơ lược.
Trường sóc mang theo một luồng gió sắc bén từ trên trời giáng xuống.
Đột nhiên xảy ra ám sát, khiến cho rất nhiều người bất ngờ không kịp
trở tay. Nhưng Chung Ly Muội là người phản ứng trước hết, gạt tay tránh
thoát một cây trường sóc, nghiêng thân liền chắn trước người Lưu Khám.
Đại sóc vung lên, chỉ nghe keng một tiếng, đánh bật trường sóc ra.
Nhưng người tới không vì vậy mà bị bất kỳ ảnh hưởng nào, hai sóc giao
kích trong khoảnh khắc, y đột nhiên buông tay, từ trên người túm ra một
thanh đồng kiếm màu xanh, lúc hai chân rơi xuống đất, giống như dẫm vào
lò xo, bật lên, một vòng ánh sáng màu xanh đâm thẳng mà đến.
Tốc độ quá là nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Chung Ly Muội la lên một tiếng kinh hãi, lui về sau vài bước, đột nhiên thu hồi đại sóc, trở tay quét ngang. Keng một tiếng, kiếm sóc giao
kích. Trường sóc trong tay Chung Ly Muội lập tức biến thành hai mảnh.
Người nọ nhún thân đánh tới, Chung Ly Muội không thể không nghiêng người tránh. Nhưng cái nghiêng người đồng thời cũng lộ ra người đằng sau.
Người tới căn bản không để ý đến Chung Ly Muội, lao thẳng về phía Lưu
Khám.
Sắc mặt Lưu Khám trong khoảnh khắc nhìn thấy người nọ
xuất hiện, liền trở nên ngưng trọng. Đối với người này, hắn không lạ lẫm chút nào. Chính là thiên hạ đệ nhất kiếm khách – Thanh Ngư Cái Nhiếp.
Lưu Khám cũng hiểu rõ vì sao Cái Nhiếp lại đến đây!
Sau khi đánh chiếm Ngũ Nguyên thành, giết cả nhà Ô Thị Khỏa, Lưu Khám
từng phái người đi tìm Cái Nhiếp. Thứ nhất, Cái Nhiếp là lão sư của Ly
Khâu; thứ hai, hắn cũng không hy vọng sinh ra hiểu lầm quá lớn đối với
Cái Nhiếp. Dù sao, bị một người như vậy nhìn chằm chằm, tuyệt không phải là chuyện tốt lành gì.
Thế nhưng mà phái người đi tìm hiểu,
mới biết được mấy ngày trước khi Lưu Khám công chiếm thành Ngũ Nguyên
thì đã khởi hành, áp tải một số lượng hàng hóa tiến về phía Hung Nô rồi…
Lúc này mọi người cũng không có quan niệm mạnh mẽ về quốc gia dân tộc.
Trên thực tế, đối với người sinh sống tại Yến Triệu mà nói, Hồ Lỗ cùng
chư hầu không khác gì nhau. Cái Nhiếp khâm phục Lưu Khám, không phải vì
Lưu Khám chống cự Hồ Lỗ, mà là vì xúc động chí khí của Lưu Khám vũ dũng
hơn người dùng mấy trăm người mà ngăn trở được mười vạn đại quân Hung
Nô.
Theo Cái Nhiếp thấy, thời điểm Lưu Khám khó khăn nhất, Ô Thị Khỏa đã giúp đỡ hắn. Đó chính là ân cứu mạng.
Mà sau khi Lưu Khám đến Hà Nam, chiếm gia nghiệp của Ô Thị Khỏa, lại
giết cả nhà Ô Thị Khỏa, cái này chính là lấy oán trả ơn, chính là việc
làm của bọn tiểu nhân. Đặc biệt sau khi Ô Ứng Nguyên bị Hung Nô giết,
hận ý của Cái Nhiếp đối với Lưu Khám lại càng thêm mãnh liệt. Nếu Lưu
Khám không cướp đi tài phú của Ô Thị bảo, Ô Ứng Nguyên sao phải tới cầu
viện Mạo Đốn, cuối cùng rơi vào cái chết không toàn thây.
Nhưng Cái Nhiếp cũng hiểu rõ, lúc này Lưu Khám không phải là Lưu Khám
đang gặp rủi ro ở Ô Thị bảo mấy năm trước. Võ lực của Lưu Khám mạnh mẽ,
là cuộc đời Cái Nhiếp hiếm thấy. Bên cạnh hắn muốn binh có binh, muốn
tướng có tướng, cũng là chư hầu một phương. Nếu muốn ám sát Lưu Khám,
nhất định phải kiên nhẫn mới được. Nhất định phải một kích giết chết,
nếu không mơ tưởng có lần sau. Vì thế, Cái Nhiếp một mực chờ đợi, đợi
đến một thời cơ y cho là thích hợp. Theo Lưu Khám đi tuần Hà Nam, tiến
về Mã Ấp nghênh đón quân Tần, Cái Nhiếp lập tức cảm thấy được, đây là cơ hôi thích hợp nhất. Sau khi Lưu Khám tiếp nhận quân Tần, nhất định sẽ ở trong tâm tình hài lòng đắc chí, cảnh giác đối với xung quanh, tất
nhiên cũng sẽ giảm đi. Đến lúc đó, y có thể ra tay ám sát.
Cái Nhiếp đến Mã Ấp, lẫn vào trong quân doanh. Nếu như ngày thường, với
sự khống chế của Chung Ly Muội đối với bộ khúc, Cái Nhiếp cũng không dễ
trà trộn vào. Nhưng may thay, khi bẩy mươi nghìn quân Tần duệ sĩ tiến
tới Mã Ấp, tiếp nhận tổ hợp lại. Toàn bộ Mã Ấp trong thời gian ngắn lâm
vào trạng thái hỗn loạn, Cái Nhiếp thần không biết quỷ không hay lẫn vào trong đó.
Có câu nói, cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Cái Nhiếp với Lưu Khám không coi là cừu nhân, nhưng ý muốn giết chết
Lưu Khám của Cái Nhiếp lại không có chút dao động nào. Ông dùng Thanh
Ngư kiếm mới chế tạo, bức lui Chung Ly Muội, cất bước đánh tới Lưu Khám. Nhưng không nghĩ ông vừa bức lui Chung Ly Muội, bên người Lưu Khám lại
xuất hiện Đồ Đồ, luận võ nghệ, Đồ Đồ không so được với Chung Ly Muội,
nhưng ở dưới trướng Lưu Khám cũng là một tay rất giỏi.
Cái Nhiếp lại bị cản lại một lần nữa.
Mà Chung Ly Muội ở một bên cũng đổi một thanh thiết đao, động thân gia
nhập vào cuộc chiến. Y nhìn ra được, Đồ Đồ không phải là đối thủ của Cái Nhiếp. Chỉ hai ba hiệp, Đồ Đồ liền bộc lộ sự yếu thế. Chung Ly Muội một tay cầm thuẫn, một tay múa đao, cùng Đồ Đồ hợp đấu với Cái Nhiếp. Mà
Cái Nhiếp vừa thấy không giết được Lưu Khám, trong lòng giận dữ không
thôi. Tinh thần phấn chấn, Thanh Ngư kiếm trong tay ông biến ảo thành
vạn đạo kiếm khí, giăng khắp nơi, đánh chiến cùng Đồ Đồ và Chung Ly Muội ở một chỗ. Cùng lúc đó, thân binh bên người Lưu Khám cũng tuôn ra, vây
kín ba người ở giữa.
Cái Nhiếp liếc nhìn, chỉ thấy Lưu Khám
đang đứng bên ngoài chiến đoàn, đang rất bình thản trầm ổn quan sát cuộc chiến. Trên mặt hắn tựa hồ còn mang theo một tia vui vẻ kỳ quái. Nụ
cười này, trong mắt Cái Nhiếp không thể nghi ngờ là một nụ cười giễu
cợt. Ông dồn khí xuống đan điền, trong miệng rống to một tiếng, chiêu số từ Thanh Ngư kiếm càng phát ra lăng lệ ác liệt, cương mãnh…
Thanh Ngư kiếm này của Cái Nhiếp là đặc chế mà thành, cũng không truy cầu trình độ sắc bén mà chú trọng về trọng lượng.
Ông biết rõ, Xích kỳ trong tay Lưu Khám là sắc bén tới bậc nào, bảo
kiếm thông thường căn bản là không có cách nào chống lại được. Bảo kiếm
không dùng được, vậy đổi lại là kiếm nặng Vô phong. Thanh Ngư kiếm dài
bốn thước bảy tấc, hình như cá đang bơi, nhưng trọng lượng có khoảng năm mươi sáu cân.
Một thanh kiếm nặng như vậy, không kém chút
nào so với các loại vũ khí búa rìu hạng nặng. Mỗi lần Chung Ly Muội và
Đồ Đồ gặp trọng kiếm của Cái Nhiếp, cánh tay run lên, dần dần có chút
ngăn cản không nổi.
- Chung Ly, Đồ Đồ, các ngươi lui ra!
Lưu Khám đột nhiên mở miệng, Cái Nhiếp nghe vậy cũng lùi lại đằng sau,
Thanh Ngư kiếm đưa ngang trước người, cảnh giác nhìn Lưu Khám, không dám thư giãn.
Ông biết rõ, Lưu Khám đã muốn xuất thủ.
Thân sĩ hào cường Mã Ấp ra khỏi thành nghênh đón Lưu Khám đã sớm dẹp
sang một bên. Ở trên cổng thành, ba hàng xạ thủ vây Cái Nhiếp vào giữa,
chỉ cần Lưu Khám ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, Cái Nhiếp phải để
lại mạng sống.
Chung Ly Muội cùng Đồ Đồ lùi ra, cánh tay vẫn
không ngừng run. Đồ Đồ nhận ra Cái Nhiếp, thật cũng thấy thua không oan
uổng, nhưng Chung Ly Muội lại chưa từng gặp Cái Nhiếp, thậm chí trước đó còn chưa nghe nói tới tên của Cái Nhiếp.
- Chủ công, lão già này là ai mà hung mãnh như vậy?