Ngày hôm sau Lưu Khám tỉnh lại, cũng không phát hiện tình huống dị thường gì.
Bạc Nữ cũng vẫn như trước, đem nước ấm tới cho hắn rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng. Lưu Khám ăn xong điểm tâm, lập tức lại lu bù công việc. Với hai
người Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi cùng đi, dọc theo bờ đông Hoàng Hà, thị
sát quanh Quảng Võ thành.
Hoàng Hà lúc này đã xuất hiện một thay đổi về tuyến đường nhỏ.
Ở thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, người Tần từ Thanh Đồng đứng dậy, ở bờ
phía đông xây dựng lên một bức trường thành. Nhưng tuyến đường thay đổi
theo Hà Thủy, đã biến đoạn trường thành này thành bờ Tây Hà Thủy. Nếu
như dựa theo cách nói của hậu thế, bờ tây Hà Thủy thuộc về Cam Túc. Lưu
Khám nhớ mang máng, ở bên trái có một đường hoàng kim, đất đai phì
nhiêu, đồng cỏ um tùm. Ở hậu thế được gọi là hành lang Hà Tây. Nhưng lúc này, hành lang Hà Tây vẫn còn là nơi hoang vu, chưa được khai khẩn. Ở
đây người Khương du mục làm chủ, cũng không phải là bộ tộc đặc biệt lớn, định cư ở hành lang Hà Tây.
Lưu Khám nhìn trên địa đồ, hình dáng hành lang Hà Tây vòng quanh, rồi
sau đó ở bên bờ sông, nhìn nước Hoàng Hà cuồn cuộn, trầm tư không nói.
- Lão Nhâm, trước mắt thế lực lớn nhất ở Hà Tây là chi nào?
Nhâm Ngao nhìn bản đồ trong tay Lưu Khám:
- Nếu nói là người có thế lực hùng hậu nhất, chỉ sợ chính là Nguyệt Thị
quốc. Khu vực họ khống chế từ Dương Sơn cho đến tận Lưu Sa, cách xa Ô
Tôn. Nếu Quân hầu muốn cướp lấy Hà Tây như đã nói… chỉ sợ không thể
tránh khỏi xung đột với Nguyệt Thị.
Lưu Khám cũng chỉ vừa hỏi như vậy, Nhâm Ngao đã lập tức nhận ra được ý đồ của hắn.
- Nếu như ta chỉ cần khu vực này thôi?
Lưu Khám chỉ vào hình hành lang Hà Tây, nhẹ giọng hỏi.
- Tại đây?
Nhâm Ngao cùng Lữ Thích Chi đều có chút không hiểu nhìn Lưu Khám:
- Quân hầu, đây chính là khu vực hoang vu, ta từng nghe một ít lưu dân
nói qua, vùng này bây giờ bị một số bộ lạc người Khương khống chế. Nhưng những bộ lạc người Khương này, phần lớn đều có quan hệ với Ô Tôn quốc,
nghe nói là nước phụ thuộc. Nếu như Quân hầu muốn lấy tại đây, cũng
không phải là không thể được… Chỉ là, làm không tốt sẽ phát sinh xung
đột với người Ô Tôn. Nói như vậy, chẳng phải là lại thêm một cừu địch?
Sẽ không ổn lắm?
Hành lang Hà Tây!
Nơi này là hành lang Hà Tây a…
Quan Trung cằn cỗi, cần dựa vào hành lang Hà Tây để nghênh đón sự phát triển cao nhất.
Ở kiếp trước của Lưu Khám, hành lang Hà Tây đã trở thành một khi cằn cỗi rớt lại phía sau, nhưng ở trước mắt, lại có vô số cơ hội.
Nhất định phải nắm giữ lấy hành lang Hà Tây này.
Trong lòng Lưu Khám nghĩ đến, không phải chỉ vì đất đai nơi này phì
nhiêu, là nơi vô chủ. Quan trọng hơn, hành lang này, là thông lộ chủ yếu thông giữa Tây Vực và Quan Trung. Hơn nữa, nếu có thể có được hành lang Hà Tây, có thể tùy thời tiến vào Lũng Tây, công kích Hàm Dương. Nhưng
chuyện với Ô Tôn, cũng không thể không suy nghĩ cẩn thận. Ít nhất trước
khi chưa tiêu diệt nước Nguyệt Thị, Lưu Khám cũng không dám dễ dàng trở
mặt cùng nước Ô Tôn.
Hắn suy nghĩ một chút:
- Lão Nhâm, ngươi nghĩ cách chọn hơn nghìn người, từ Sa Pha Đầu vượt qua Hà Thủy, dựa vào Hà Thủy mà xây dựng một tòa cứ điểm. Hành động không
nên quá lớn, nhưng có thể từ từ đẩy mạnh. Một mặt xây dựng cứ điểm dựa
vào Hà Thủy và trường thành, mặt khác âm thầm thu nạp du dân Khương
Nhung. Nhớ kỹ, đừng chọc giận người Nguyệt Thị và người Ô Tôn. Nếu cần
có thể nhượng bộ một chút, dù là ăn một chút thiệt thòi cũng không sao
cả. Quan trọng nhất là phải đứng vững ở Hà Tây.
Sa Pha Đầu, là một cứ điểm ở bờ đông Hà Thủy. Khi còn ở hậu thế, nơi đây là vùng quân sự quan trọng của Tây bắc, nhưng trước mắt, vị trí chiến
lược này còn chưa hiện ra. Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi không biết tại sao
Lưu Khám lại coi trọng hành lang Hà Tây tư vậy, nhưng vẫn gật đầu.
- Quảng Võ thành từ khi nước Tần diệt Khuyển Nhung, công chiếm Nghĩa Cừ, đã khởi công xây dựng không ít kênh mương nước. Khu Nam Địa, đất đai
phì nhiêu, nhưng là nông canh, Tiểu Trư, ngươi ở lại Quảng Võ thành,
phải thu nạp hết lưu dân từ Quan Trung, Nghĩa Cừ đến vùng khai hoang.
Đặc biệt là thợ thủ công Nghĩa Cừ, cần phải thu nạp nhiều nhất. Nếu cần
tiền bạc, có thể tới chỗ Tiêu tiên sinh bên đó lĩnh. Ta muốn ở tại đây,
mở đồn điền luyện binh … Ừ, chờ ta sau khi trở về, sẽ phái người đưa tới bản vẽ, ngươi có thể tìm công tượng để thương nghị.
Lữ Thích Chi nghe vậy, không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở.
- Tỷ phu, ta không muốn đứng ở tại Quảng Võ… Ta muốn lĩnh binh chiến
đấu. Hơn nữa, xử lý chính vụ thế này rất phiền toái, mỗi lần ta làm một
việc, đều phải xem hình luật pháp quy đến nửa ngày… Ngô Thần chẳng phải
rất am hiểu cái này sao? Bằng không để cho Ngô Thần lại tới trấn thủ
Quảng Võ thành thì tốt rồi. Ta muốn đi cùng ngươi, đi chinh phạt thiên
hạ a.
Lữ Thích Chi cũng có học được vài chữ, nhưng hứng thú của y lại chính là luyện binh, chiến đấu, đối với với chính trị, hứng thú lại không lớn.
Chờ đợi ở Quảng Võ thành mới hơn một tháng, liền có chút không chịu nổi
rồi. Nghe Lưu Khám nói muốn y cắm rễ ở Quảng Võ, trong lòng không khỏi
sinh ra một tia mâu thuẫn.
Lưu Khám trừng mắt, tim Lữ Thích đập mạnh.
- Tiểu Trư, ngươi chớ xem thường Quảng Võ này. Sau này ta nếu đi qua
Quan Trung, Quảng Võ thành này của ngươi chẳng phải là tiên phong của
ta, càng là trụ sở hậu phương của ta. Ngươi muốn lĩnh binh chiến đấu?
Không vấn đề! Nhưng trước khi lĩnh binh chiến đấu, trước phải học cách
thống trị địa phương… Như vậy đi, chừng nào ngươi có thể làm cho nhân
khẩu tăng lên đến mười vạn , ta liền cho ngươi điều ra, cho ngươi đi
chinh phạt thiên hạ.
- Mười vạn?
Lữ Thích Chi lập tức nhăn mặt.
- Tỷ phu, ngươi cho rằng số nhân khẩu này từ heo mẹ sinh ra sao, một lần có thể sinh được mười người? Quảng Võ thành trải qua sự thống trị mấy
năm của đại công tử Phù Tô, hiện nay cũng không quá ba vạn người. Cho dù tất cả ba vạn người này là nữ nhân, biến thành mười vạn người chỉ sợ
cũng phải mất hai ba năm đó.
Nhâm Ngao ở bên cạnh, không nhịn được cười lớn.
Lưu Khám càng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vậy ngươi ở đây lai giống cho ta đi… Lúc nào sinh ra được một trăm nghìn người, thì lại nói cái khác.
Mặt Lữ Thích Chi càng nhăn hơn…
- Quân hầu, nói đến thu nạp nhân khẩu, ta thật ra cũng nghĩ tới một việc.
Nhâm Ngao đột nhiên mở miệng.
Lưu Khám khẽ giật mình:
- Chuyện gì?
- Hai mươi ngày trước, khi ta suất bộ đông tuần, ở đường thẳng phía tây Bắc Địa, phát hiện một khu hồ nước mặn rất lớn…
- Hồ nước mặn?
Lưu Khám nghe vậy, lập tức mở to hai mắt.
Cắm rễ ở quận Cửu Nguyên, thiếu thốn nhất là cái gì? Không phải là lương thảo, mà là muối!
Từ lúc Lưu Khám trốn khỏi Lâu Thương, từng mang theo rất nhiều muối,
nhưng đến bây giờ đã không còn thừa nhiều lắm. thậm chí hắn còn đang
chuẩn bị phái người về Thục quận bảo Ba Mạn từ Thục quận giải quyết vấn
đề muối kia. Lại thật không ngờ, ở Quảng Võ thành này lại phát hiện một
hồ nước mặn lớn?
- Ở vị trí nào?
Lưu Khám lập tức cho người mang tới bản đồ lớn hơn, mở trên xe ngựa, để Nhâm Ngao chỉ địa điểm.
Nhâm Ngao nhìn trên địa đồ một lát, liền chỉ vào một điểm:
- Ở ngay tại khu đất này… Ta nghe một số dân cư địa phương nói, ở vùng
này hồ nước mặn cũng không ít. Trong mấy ngày qua ta vẫn suy nghĩ, có
thể xây dựng ở chỗ này vài cái Diêm trì không đây?
Một khi có Diêm trì, tất nhiên sẽ kéo theo cả khu vực phát triển. Đây
giống như dây chuyền sản nghiệp ở hậu thế, có một loại sản phẩm đặc hữu, mà phát triển là nhiều loại thương phẩm bất đồng, do đó có thể đạt tới
một khu vực phồn vinh.
Diêm trì…
Lưu Khám đột nhiên nhớ tới, sở tại Quảng Võ thành, ở hậu thế chính là thuộc về khu vực Ninh Hạ…
Mà trong khu vực Ninh Hạ, đích thực là có một Diêm trì rất lớn… Chỉ là
không biết, chỗ Nhâm Ngao phát hiện ra hồ nước mặn này, có phải chính là hồ nước mặn ở Ninh Hạ hay không?
- Lão Nhâm, ngươi lập tức bắt tay vào khảo sát nơi này. Như vậy ta lập
tức phái người quay lại Cù Diễn, để Ngô Thần xuất phát ngay buổi tối,
cùng ngươi gặp ở Quảng Võ. Hồ nước mặn này, do hai người các ngươi liên
thủ hợp tác, mau chóng đưa ra một cái kế hoạch cụ thể… Ừ, một mình Ngô
Thần còn chưa đủ, còn phải có đầy đủ nhân lực đầu nhập… Dù sao, sau khi
các ngươi nắm rõ tình hình, phải mau chóng khống chế khu vực này, đừng
để người khác chiếm cứ.
- Vâng!
Nhâm Ngao chắp tay tuân mệnh.
Lưu Khám điều Ngô Thần tới, nói thật cũng là hành động bất đắc dĩ.
Hắn để Ngô Thần ở lại Cù Diễn huyện, tất nhiên là có mục đích khác. Tiêu Hà không thể một mình đảm nhiệm chức quận trưởng Cửu Nguyên, đợi sau
khi Cửu Nguyên phát triển, Lưu Khám muốn cho y thêm chút trách nhiệm
nữa. Như vậy, ứng cử viên tiếp nhận vị trí của Tiêu Hà, Lưu Khám liền
lựa chọn Ngô Thần để thay thế.
Một mặt, Ngô Thần tinh thông hình luật, từng là môn sinh của Lý Tư, giỏi về xử lý chính vụ. Còn mặt khác, Ngô Thần cũng đã đảm đương qua chức
huyện trưởng, có kinh nghiệm quản lý địa phương. Tuy thời gian không
lâu, nhưng thế cũng đủ rồi. Nhưng hiện tại, phát hiện hồ nước mặn, tương đương liên quan đến tây bắc, thậm chí sự phát triển tương lai của toàn
bộ Bắc Cương.
Lưu Khám nhất định phải phái ra một ứng viên đắc lợi, cũng chỉ có cách
để Ngô Thần tới. Dù sao, Nhâm Ngao ở mặt này, cũng không phải quá hiểu
biết.
Lữ Thích Chi đang ngồi một bên trầm tư suy nghĩ, làm thế nào để có thể phát triển lên được một trăm nghìn người.
Lưu Khám thở dài, vỗ vỗ vai y:
- Tiểu Trư, ngươi thật phải học tập lão Nhâm. Nếu như Diêm trì y phát
hiện này có thể xây dựng được lên, không ngoài một năm, ở Quảng Võ thành của ngươi, đừng nói là mười vạn, coi như là hai mươi vạn người cũng có
đấy.
- A?
Lữ Thích Chi tròn mắt nhìn:
- Diêm trì này, có tác dụng lớn như vậy?
Lưu Khám và Nhâm Ngao nhìn nhau, đều nở nụ cười,
- Tiểu Trư, đây chính là liên quan đến đại sự dân sinh, ngươi nhất định
phải phối hợp với lão Nhâm và lão Ngô, làm chuyện này thật tốt. Làm tốt
rồi, tương lai ta cho ngươi chấp chưởng một quân nhân mã.