Khu vực Hà Lạc, trong một ngày rơi vào tay nước Đường.
Cùng
ngày thành Lạc Dương bị công phá, năm mươi vạn đại quân Đường ùn ùn rời
khỏi Quan Trung, nhanh chóng chiếm lĩnh các nơi thuộc Hà Lạc.
Năm mươi vạn quân đối với Quan Trung mà nói, cơ hồ được ca tụng là đội
binh khuynh quốc. Lưu Khám đăng cơ không đến một tháng, hiên ngang phát
động quân sự đối với Quan Trung. Hà Lạc bị chiếm đóng, Chương Hàm, Đổng Ế tự vẫn bỏ mình, Hạ Đại Phu nước Sở - Trần Anh bị bắt làm tù binh.
Cùng lúc đó, Lữ Thích Chi đóng quân tại Tả Ấp Hà Đông xuất kích dọc theo bờ Thiếu Thủy, chiếm lĩnh Hà Nội.
Thái Thú quận Ba – Thẩm Thực Kỳ phụng mệnh ngược dòng Trường Giang,
công chiếm Di Lăng. Mười lăm vạn quân Đường đã trực tiếp uy hiếp đến
quận Trường Sa, làm phiên quân Ngô Nhuế đứng ngồi không yên.
Tin tức liên tiếp truyền đến khiến cho toàn thể nước Sở chấn động.
Nhưng điều này vẫn chưa đáng sợ nhất. Đầu tháng hai năm Đại Trị đầu
tiên, Nguyên chủ soái Thương đầu quân của Trương Sở trước kia – Lữ Thần, sau được phong làm Đại Tư Mã nước Sở đột nhiên bạo khởi tại quận Nam
Dương, quy hàng Đại Đường. Lữ Thần được phong làm Bình Nam Tướng Quân,
sau đó dẫn quân vượt sông tập hợp với Thẩm Thực Kỳ. Nguyên Quan úy Võ
Quan Lý Tất, Lạc Giáp, ngay tức khắc thống lĩnh binh mã tuôn ra Võ Quan, thuận thế công chiếm quận Trần, cướp lấy Toánh Xuyên.
Kể từ đó, trong một tháng ngắn ngủi, quận Trần, Toánh Xuyên và Hà Lạc đã kết nối lại với nhau.
Trong khi Hạng Võ chuẩn bị phản kích, Thừa Tướng nước Ngụy Chu Thị đóng quân tại Đại Lương mang theo Ngụy Vương hiến thành đầu hàng, tuyên bố
quy thuận nước Đường!
Tam Tề lại tiếp tục xuất hiện chiến sự, Đại tướng nước Tề Bành Việt vượt sông cứu viện, đánh tan quân đội của
Kình Bố tại Bình Nguyên Tân, chiếm lĩnh Lịch Thành.
Kình Bố thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ quận Giao Đông, lui binh trấn thủ Lâm Truy.
Sau đó, Tề Vương tuyên bố quy hàng nước Đường, Đường Võ An Quân Lý Tả
Xa thống lĩnh quân đội vượt sông tiếp nhận quân đội sở bộ thuộc Bành
Việt, thuận thế đóng quân tại Bình Nguyên Tân.
Tả Hộ Đại
Tướng Quân Chung Ly Muội đóng binh ở Hà Bắc, Tả Lĩnh Đại Tướng Quân Quán Anh đóng binh ở Bạch Mã Tân, chờ lệnh vượt sông.
Cuối tháng hai năm Đại Trị đầu tiên, Lưu Khám tuyên cáo thiên hạ, quyết định ngự giá thân chinh.
Để Thái Tử Lưu Tần ở lại Hàm Dương, mệnh lệnh Tiêu Hà phụ tá. Đường
Vương Lưu Cự, Thái Úy Trần Bình, Trung Úy Quý Bố và các văn võ đại thần
theo quân xuất chính. Ngày 1 tháng 3 từ Hàm Cốc Quan, tiến đến Lạc
Dương. Thoáng chốc, Hà Lạc gió nổi mây phun khiến cho người trong thiên
hạ không khỏi sợ hãi.
Người cao tuổi mơ hồ nhớ tới cục diện năm xưa Thủy Hoàng Đế quét sạch Quan Trung.
Đương nhiên lần này Lưu Khám xuất chinh không hề giống tình hình Thủy
Hoảng Đế hiên ngang thống nhất sáu nước trước kia. Khi Thủy Hoàng Đế
thống nhất sáu nước, dân chúng sáu nước coi lão Tần như lang sói, trong
lòng mỗi người đều tràn đầy sợ hãi. Còn Lưu Khám lúc này, bởi vì dân
chúng đã trải qua mười năm thống trị của lão Tần, cho nên phần nào đã
giảm bớt địch ý. Hơn nữa, từ khi Trần Thắng Ngô Quảng khởi sự tại xã Đại Trạch, dân chúng bị tổn thương sâu sắc, khiến cho dân chúng tại Hà Lạc
không lúc nào yên ổn.
Lưu Khám đến Lạc Dương, đồng thời còn mang theo 200 vạn thạch lương thảo, hóa giải nạn đói tại khu Hà Lạc.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên khi Lưu Khám vào Lạc Dương, dân
chúng Lạc Dương rối rít ra khỏi nhà, đứng hai bên đường vẫy tay chào
đón.
Một mặt, Lưu Khám mang đến lương thực, khiến bọn họ đạt được ước nguyện.
Mặt khác, sau khi Trương Lương tiếp nhận Lạc Dương, đã công khai tuyên
bố thân thế của Lưu Khám. Nói mẫu thân của Lưu Khám ngày xưa cũng là
người Lạc Dương. Theo mức độ nào đó, Lưu Khám chí ít cũng có một phần
huyết thống người Lạc Dương, dựa vào quan niệm quê cha đất tổ, dân chúng Lạc Dương liền tiếp nhận thân phận của Lưu Khám.
- Hạ Đại Phu, sau khi chia tay tại Lâu Thương, đến giờ vẫn khỏe chứ?
Trong Hành cung tại Lạc Dương, Lưu Khám gặp được tù nhân Trần Anh.
Khuôn mặt Trần Anh có vẻ gầy gò, nhưng khí sắc vẫn không tồi. Nhìn thấy Lưu Khám, thần sắc y tự nhiên không có chút lo lắng.
- Đã làm tù nhân, làm sao khỏe đây?
Trần Anh lạnh nhạt nói:
- Năm đó nếu Thượng Tướng Quân nghe ta khuyên bảo, không vội tiếp nhận
Lâu Thương, mà nhân lúc Đường Vương lui binh, dốc toàn lực một lần đánh
tan, e là hôm nay Đường Vương không ở vị trí này rồi. . .Ha ha, thời hết vận tuyệt, chính là mệnh trời ư?
Vào lúc này Lưu Khám cũng không biết ứng đối thế nào.
Ý tứ của Trần Anh chính là: Ngươi đừng nói mệnh trời gì đó với ta, đừng tưởng ngươi hôm nay là Đế Vương cao quý, chẳng qua là ngươi vận khí tốt mà thôi. Lúc trước ngươi rút khỏi Lâu Thương, nếu như Hạng Võ chịu nghe lời ta, toàn lực đuổi giết ngươi, nói không chừng ngươi đã sớm mất
mạng.
Lời nói này rất sắc bén, khiến tướng lĩnh nước Đường giận tím mắt.
Mông Khắc nheo mắt lại, Lữ Thích Chi nắm chặt chuôi đao.
Sau một hồi, Lưu Khám phẩy tay, ra hiệu cho đám người Mông Khắc chớ có nóng vội.
Hắn trầm giọng nói:
- Hạ Đại Phu nói Trẫm vận khí tốt. Chỉ có điều, dưới trướng Trẫm văn có đám người Tử Phòng, Khoái Triệt, Lục Giả, võ có Chung Ly Muội, Quán
Anh, huynh đệ Mông gia. Trẫm có được đám nhân tài như bọn họ trợ giúp,
còn Hạng Tịch có bực danh sĩ như Hạ Đại Phu lại ngoảnh mặt làm ngơ. .
.Hạ Đại Phu, cho dù chúng ta tái diễn lại cuộc chiến Lâu Thương, Hạ Tịch kia nhất định nghe theo kế sách của Hạ Đại Phu sao?
Hạng Tịnh thực sự là hào kiệt thời nay, nhưng không phải chủ tướng.
Trẫm có thể thưởng phạt phân minh, khiến tướng sĩ tâm phục khẩu phục;
còn Hạng Tịnh làm mất lòng người, Trẫm từng nghe nói, sau cuộc chiến Cự
Lộc, Đại Tướng Kình Bố anh dũng đi đầu, đáng được khen thưởng thì Hạng
Tịnh lại không chịu ban ấn soái; Trẫm cũng hiếu thắng nhưng biết nặng
nhẹ; Hạng Tịch da mặt dày, rõ ràng biết cuộc chiến ThằngTrì không thể
đánh nhưng vẫn muốn hao binh tổn tướng, không chịu nghe người ngoài
khuyên ngăn.
Lão hủ Phạm Tăng dựa vào cảm tính mà hành sự, chỉ biết a dua nịnh hót.
Nhân tài trụ cột như Hạ Đại Phu lại bị lưu thủ tại Lạc Dương dưới trướng đám tiểu nhân.
Trẫm thực không biết Hạng Tịch bại trận có gì đáng tiếc; Trẫm thắng
lớn, có liên hệ gì tới vận mệnh? Hạ Đại Phu, còn nhớ rõ năm đó Trẫm ở
Lâu Thương chứ?
Trẫm hy vọng thiên hạ thống nhất, không có phân chia khu vực.
Lúc ấy Hạ Đại Phu cho rằng Trẫm mơ tưởng hão huyền, nhưng hôm nay, Trẫm tuy chưa có thể thống nhất, nhưng dân chúng đã quy tâm.
Đây là xu thế tất yếu, vì sao Hạ Đại Phu không phục?
Trần Anh cắn môi, trầm mặc không nói.
- Binh pháp nói: Phu không chiến mà mưu tính xem như người thắng, mưu
tính nhiều xem như thắng lớn, ít mưu tính coi như thua. Huống hồ Hạng
Tịch là vô mưu?
Ý của Lưu Khám chính là: Ta sớm bắt đầu suy
tính các người, từ khi cuộc chiến Lâu Thương còn chưa bắt đầu, cũng đã
bắt đầu suy tính.
Người kia đi bước nào tính bước đấy, hôm nay thất bại chính là điều tất yếu.
Trần Anh cúi đầu xuống, không nói chuyện với Lưu Khám.
- Được rồi, Hạ Đại Phu không muốn nói, Trẫm cũng không làm khó dễ ngươi.
Như thế này đi, Trẫm phái ngươi tiễn ngươi đi Hàm Dương. . .Sau khi chiến sự kết thúc, Trẫn sẽ trao đổi cùng ngươi.
Lưu Khám biết rõ, Trần Anh không phải không muốn quy thuận, chỉ là còn
chưa nghĩ kỹ nên làm như thế nào cho phải. Y có thể phối hợp hành động
với Trần Nhị, theo mức độ nào đó, y đã nhận thua. . .nhưng trong lòng
vẫn còn một phần kiêu hãnh. Đã như vậy, hãy để cho y đứng ngoài quan sát đi.
Người có tài học, tuy không phải người kiệt xuất, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Lưu Khám phẩy phẩy tay ra hiệu cho người dẫn Trần Anh đi.
Sau khi dẫn Trần Anh đi, Lưu Khám liền triệu tập văn võ đại thần, thương nghị kế hoạch tiếp theo.
Trương Lương sai người mang đến một tấm bản đồ, giải thích:
- Hiện tại quân Sở chiếm cứ quận Tiết, Đông Hải, Lang Gia, Tứ Thủy,
quận Nãng, mặc dù đại bại nhưng nguyên khí không tổn thương. Những nơi
này, phần lớn trước kia đều thuộc đất nước Sở cũ, người Sở ủng hộ Hạng
Gia có thể nói vượt xa các nơi khác. Vì thế, nếu muốn giải quyết Hạng
Tịch, trước hết phải giải quyết vây cánh của y. Kình Bố, Sài Vũ, Tào Cữu hiện tại đều trấn thủ một nơi, thần đã nghĩ ra một kế tiêu diệt từng
kẻ, xin Bệ hạ xét đoán. . .
Y dùng bút vẽ vạch nhiều mũi tên trên địa đồ, đồng thời cũng giải thích thêm.
Nói trắng ra, kế sách của Trương Lương có phần tương tự với phương pháp khi trước Hạng Tịch đánh Điền Vinh, đó chính là phương pháp vây khốn
một cứ điểm rồi đánh viện binh.
Mặc dù binh lực của Kình Bố không nhiều, nhưng rất tinh nhuệ.
Hôm nay đóng quân tại Lâm Truy ngăn chặn binh mã của Lý Tả Xa và Bành Việt.
Chỉ cần vây khốn Kình Bố, như vậy Sài Vũ tại quận Tiết ắt sẽ dẫn binh
tới cứu viện, thực sự rất thỏa đáng với phương pháp vây hãm cứ điểm đánh viện binh.
Không còn gì hay hơn cách này, nhất định phải tập trung thêm binh lực cho Quán Anh, Lý Tả Xa và Bành Việt, như vậy mới có thể tạo lên trạng thái vây cứ điểm đánh viện binh.
Mông Khắc nói:
- Thần nguyện thống lĩnh một đạo nhân mã ngăn cản Tào Cữu, sau đó mệnh
lệnh hai người Lý Tất, Lạc Giáp thừa cơ bao vây, chặt đứt một cánh tay
của Hạng Tịch.
Lưu Khám lẳng lặng nghe mọi người giải thích xong, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đạo Tử, khanh nghĩ sao?
Trần Bình suy nghĩ, nói:
- Kế này tuy tốt, nhưng vẫn có một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Bên cạnh Hạng Tịch có mưu sĩ Phạm Tăng, người này tuy không thông
tuệ, nhưng có con mắt tinh tường, khó đảm bảo y không nhìn ra ảo diệu
trong đó.
Bệ hạ muốn giải quyết Hạng Tịch nhanh chóng, trước mắt phải giải quyết Phạm Tăng.
Phạm Tăng là Á Phụ phụ của Hạng Tịch, rất được Hạng Tịch tin cậy. Nếu
như y nhận ra mánh khóe trong đó, e là kế sách này sẽ gặp phiền toái.
Trong lòng Lưu Khám không khỏi phấn khích.
Trong lịch sử, Trần Bình từng hiến kế lý gián kẻ địch, chẳng lẽ y muốn dùng kế này sao?
- Đạo Tử, như vậy khanh có kế gì giải quyết Phạm Tăng?
Trần Bình cười khà khà:
- Giải quyết Phạm Tăng có gì khó? Thần có một kế, khiến cho Phạm Tăng phản bội Hạng Tịch. Chỉ có điều cần Bệ hạ. .
Không chờ Trần Bình nói xong, Lưu Khám liền cười nói:
- Trẫm lập tức sai người mang tới vạn dật Hoàng Kim giao cho Đạo Tử sử dụng.
- Ủa?
Trần Bình khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn Lưu Khám.
Trong lịch sử, y đã từng dùng kế này ly gián quan hệ giữa Hạng Tịch và
Phạm Tăng. Chỉ là y không rõ, Lưu Khám vì sao đoán được?
- Trẫm biết Đạo Tử giỏi mưu mô, việc này liền giao cho Đạo Tử xử lý.
Chỉ có điều, trong vòng một tháng nhất định phải giải quyết Phạm Tăng. . .Trẫm không muốn kéo dài lâu, nếu không chúng ta tuyệt đối không có
lợi.
- Thần nhất định không nhục sứ mạng.
Sau khi tất cả đều an bài thỏa đáng, Lưu Khám hạ chiếu di giá tới thành Đại Lương.
Di giá tới Đại Lương là vì Đại Lương là có vị trí thuận lợi, dễ dàng
kiềm hãm binh lực ba vùng quận Tiết, Tứ Thủy và quận Nãng.
Cùng lúc Trần Bình dụng kế, Trương Lương bắt đầu mưu tính, quân Đường nhất định phải tạo đủ áp lực đối với quân Sở.
Lưu Khám đóng quân tại Đại Lương, càng tăng lực uy hiếp đối với Hạng
Võ, đồng thời cũng có thể khiến đất Sở bị rối loạn trong mức độ nào đó.
Bất kể nói thế nào đi nữa, Lưu Khám từng sống ở quận Tứ Thủy, vì thế dân chúng quận Tứ Thủy vẫn luôn có tình cảm nhất định.
Đại chiến đến bước này, không chỉ so đấu binh lực và hậu phương, mà chiến đấu tâm lý cũng khá quan trọng.
Chỉ có điều, ngay khi Lưu Khám trên đường đi tới Đại Lương, lại nhận được một tin tức ngoài ý muốn.
Trải qua hai tháng chuẩn bị, Hạng Tịch rốt cuộc phong Vương tại Bành
Thành. Y tự xưng là Tây Sở Bá Vương, giống vậy cũng ngự giá thân chinh,
đóng quân ở Tế Dương.