Hình Đồ

Chương 259: Chương 259: Tin dữ




Huyện Trí từ thời Tần Huệ Vương đến nay, Lãng Trung đã có trăm năm thời gian.

Giữa mùa đông, hai dãy cổ tùng bên đường, ẩn hiện trong một tầng sương trắng, dưới ánh mặt trời, tỏa ra muôn màu hào quang.

Một con khoái mã từ xa bay nhanh mà đến.

Có lẽ đã phải trải qua một đoạn đường dài gian nan, người trên ngựa bao phủ một tầng sương. Kỵ sĩ trên ngựa, mặt bịt khăn, liên tục ra roi thúc ngựa. Xa xa, đã nhìn tường cao của trấn Lãng Trung, cửa thành mở rộng, có mấy người môn tốt đứng canh.

- Người đến dừng ngựa!

Môn bá hiển nhiên cũng thấy được chiến mã kia, vội vã liền đứng ra lớn tiếng gọi. Môn bá này tuổi khoảng chừng ba bốn mươi, dáng người khôi ngô to lớn, dưới hàm còn có một bộ râu, rất có phong cách. Tiếng gọi của gã mang theo nồng nặc khẩu âm địa phương, đồng thời toát lên khí chất binh tướng.

Kỵ sĩ lập tức cũng nhìn thấy môn bá này.

- Ta là người của Tần phủ, từ Hàm Dương đến có việc gấp bẩm báo Tam lão gia, mau mau tránh ra!

Tần phủ, hai chữ này tại hai vùng Ba, Thục có quyền uy cao nhất. Môn bá tuy rằng muốn ngăn trở chiến mã, thế nhưng sau khi nghe được hai chữ Tần phủ, lập tức xua tay ra hiệu để cho môn tốt tránh đường. Kỵ sĩ giơ roi giục ngựa, như gió chạy ào vào cửa thành, trong chớp mắt đã biến mất.

- Tín ca, chứ không phải là Tần phủ đã xảy ra chuyện gì chứ?

Có một môn tốt tiến lên hỏi, vậy mà bị môn bá trừng mắt, hạ giọng nói:

- Chớ có nói lung tung, cẩn thận bị người ta nghe thấy… Chuyện về Tần gia, dù nhỏ cũng là việc lớn. Không tới phiên những người như chúng ta nhúng tay, trông cửa thành cho tốt, coi như cái gì cũng không biết.

Môn bá này là người sinh sống ở Lãng Trung, tên là Kỷ Tín.

Làm môn bá ở Lãng Trung đã được thập kỷ, biết rõ năng lực của Tần phủ tại Ba Thục. Nhìn thấy người đưa tin biến mất, Kỷ Tín không khỏi nhíu mày.

Làm chức quan nhỏ nhiều năm như vậy nhưng ông cũng chưa từng gặp qua người của Tần phủ có dáng dấp như người hôm nay.

Thời gian trước đó, Thanh lão đến Hàm Dương phụng chỉ. Người mang tin này vừa từ Hàm Dương đến. Chẳng lẽ là Thanh lão đã xảy ra chuyện gì? Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, Kỷ Tín vội vã lắc lắc đầu: đừng miên man suy nghĩ, Thanh lão đang đi êm đẹp, lại có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nhưng là trong lòng ông không tự giác trào lên sự bất an.

Tần phủ ở Lãng Trung, nằm ở Tây Bắc Lãng Trung bên bờ sông Gia Lăng.

Trong một tòa đại trạch, phòng xá như mây, chiếm diện tích rộng. Vào cửa thành Lãng Trung, đi thẳng theo đường lớn, đi đến cuối đường chính là cửa lớn Tần phủ.

Phía trên cửa treo một chiếc biển đen, trên đó là hai chữ triện bằng vàng: Tần phủ, dưới ánh mặt trời hết sức nổi bật.

Chủ nhân của tòa đại trạch này là con thứ ba của Tần Thanh, cũng là huyện úy Lãng Trung do triều đình thân phong: Tần Mông. Tần Thanh có bốn người con trai. Con lớn nhất mất sớm, con thứ hai giúp đỡ Tần Thanh lo liệu việc buôn bán ở Giang Châu; con thứ tư hiện nay đang là huyện thừa huyện Thành Đô của quận Thục. Học thức uyên bác, cũng là một con mọt sách. Người khác biệt duy nhất tại Tần gia, chỉ sợ cũng chính là người đang ở thành Lãng Trung: Tần Mông.

Tần Mông từ nhở đã yêu thích võ thuật, luyện được một thân võ nghệ tốt, một thanh đồng, khiến cho nước không tiến vào, dũng khí vạn người không đỡ nổi, được mệnh danh là Tần gia sư. Thậm chí ngay Thủy Hoàng Đế cũng rất coi trọng y.

Tần Mông cũng có hai năm đọc sách, xem qua một ít binh pháp, vì vậy rất có hứng thú đối với quân trận.

Tần Thanh chính là nhìn thấy niềm yêu thích này của y, cho nên mới tiến cử với Thủy Hoàng Đế. Vốn là Tần Thanh mong muốn Tần Mông có thể vào Lam Điền đại doanh, cũng chưa từng nghĩ tới, người này chỉ đợi có nửa năm, liền không chịu đợi nữa. Vì vậy, Thủy Hoàng Đế đành an bài y ở tại huyện Lãng Trung.

Chức quan không lớn, nhưng dù sao cũng quản lý binh mã của một huyện.

Hơn nữa với thế lực của Tần gia tại Hàm Dương, còn có uy vọng của Tần Thanh tại Ba Thục, cứ sống bình an vài năm, đủ tư cách và sự từng trải, là có thể tăng một cấp. Theo cách của Tần Thanh, hi vọng Tần Mông sau bốn mươi tuổi có thể làm được quận úy Ba quận cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Năm nay Tần Mông ba mươi bảy tuổi, lúc này đang chiêu đãi khách ở trong phủ.

Nói là khách nhưng thực tế cũng không tính là khách, bởi vì y chiêu đãi chính là nhị ca của y: Tần Chỉ. Mấy ngày trước, Tần Chỉ xử lý xong việc ở núi Đại Ba, liền đến Lãng Trung làm khách. Nói thật là trong nhà cũng không có việc gì, chỉ cần trước khi tế tổ về đến Giang Châu là được. Từ nay đến lúc tế tổ còn hơn nửa tháng, từ Lãng Trung về đến Giang Châu, vẫn còn dư dả thời gian.

Tần Chỉ năm nay bốn mươi tuổi, dáng người như một hào khách.

Có thể nhìn ra, rõ ràng là có huyết thống của người Ba. Thân cao hơn tám thước, nhỏ nhắn, tráng kiện, khuôn mặt hơi kém một chút, râu quai nón cứng như thép, tóc ố vàng, hốc mắt hõm vào. Khi nói, giọng vang dội, làm cho người khác nảy sinh một thiện cảm khó diễn tả được.

Tần Mông cũng rất tôn kính nhị ca này.

Huynh đệ hai người đang ở trong sảnh chén qua chén lại, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, quản gia vội vã chạy tới, bên tai Tần Mông thấp giọng nói nhỏ hai câu, chỉ thấy Tần Mông sắc mặt trắng bệch nắm chặt cổ áo quản gia.

- Ngươi… nói là sự thực?

- Vô cùng chính xác!

Quản gia thấp giọng nói:

- Người mang tin tức tới đến trước cửa thì té xỉu, nhưng trước khi hôn mê đã đem chuyện này nói cho tiểu nhân.

- Lão Tam, xảy ra chuyện gì, sao lại có cái vẻ đó?

Tần Chỉ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó của Tần Mông, không khỏi tò mò hỏi một câu. Tần Mông đẩy quản gia ra, đi tới gần Tần Chỉ, thấp giọng nói hai câu. Thân thể Tần Chỉ bỗng nhiên run lên, sắc mặt cũng trắng bệch, ngồi yên thật lâu không nói.

- Nhị ca, làm sao bây giờ?

Nhưng Tần Chỉ không để ý tới Tần Mông, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

- Lúc người mang tin tức nói, có ai ở đó?

- Chỉ có một mình lão nô!

Quản gia cũng không tỏ vẻ mánh khóe gì, thành thành thật thật trả lời, nhưng trong mắt Tần Chỉ hiện lên một tia hàn quang, đứng lên hô.

- Lão tam, chuẩn bị xe… ta lập tức khởi hành về Giang Châu trước!

Tần Mông không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Chỉ, gật đầu, xoay người phân phó quản gia đi chuẩn bị xe. Đợi quản gia đi rồi, Tần Mông mới hỏi:

- Nhị ca, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không đi nghênh tiếp…Chí ít cũng nên ở đây đợi, quay về Giang Châu để làm gì?

- Lão Tam, ngươi nghe ta hay không?

- Ca ca sao lại nói lời này… Ngươi là huynh trưởng của ta, hiện giờ… Ta không nghe lời ngươi, còn có thể nghe lời ai?

- Vậy ngươi nghe đây, bất kể như thế nào cũng phải chế trụ người mang tin tức lại cho ta, chí ít, trước khi tế tổ, không thể cho gã xuất hiện tại Giang Châu. Cái tên lúc nãy, tốt nhất là… tTa cần thời gian, phỏng chừng phía Hàm Dương cũng không có khả năng đến nhanh như vậy, ngươi nhất định phải phong tỏa tin tức.

Mặt khác, phái người mang một số tiền lớn đi Hàm Dương trước.

Trước đây không phải ta đã bảo ngươi nghĩ cách gặp gỡ với con rể Diêm Nhạc của Trung xa phủ lệnh Triệu Cao sao? Những năm gần đây, nói như vậy ngươi bỏ vốn vào cũng nhiều. Hiện nay chính là lúc cần y xuất lực. Ngươi gặp Diêm Nhạc đi mời Triệu Cao ra mặt… Triệu Cao đó được bệ hạ yêu thích, có thể nói gjúp. nếu như y có thể giúp ta làm thành việc này, ta sẽ dâng hậu lễ. Nói chung, lúc này đây chúng ta phải làm cho nha đầu đó trở tay không kịp.

Tần Mông nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Y nhìn Tần Chỉ, miệng mấp máy, dường như muốn nói gì đó.

- Lão Tam, ngươi muốn nói cái gì?

Tần Chỉ bề ngoài hào sảng, nhưng nội tâm lại cực kỳ tinh tế, lập tức phát hiện Tần Mông không bình thường

- Ca ca, nha đầu còn nhỏ tuổi, thường ngày đối với chúng ta cũng không tệ…

Tần Mông lắp bắp.

Không đợi y nói xong, Tần Chỉ cũng đã hiểu ý tứ của y, không khỏi mỉm cười, ôm vai Tần Mông:

- Lão Tam, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Dù thế nào, Mạn nhi cũng là cháu gái của ta, cùng chúng ta là người một nhà. Nó còn ít tuổi, có nhiều chuyện không hiểu hết. Nếu là mẫu thân còn có thể… Thế nhưng hiện tại, nó hoàn toàn không đủ sức để nắm giữ đại gia nghiệp này. Ta chỉ là không muốn Tần gia bị suy bại.

Yên tâm đi, chờ Mạn nhi lớn lên, ta tự nhiên sẽ đem quyền lực trả lại cho nó.

Nhưng là mẫu thân đã quyết định việc gì, ta chỉ sợ là không thể tùy theo tính tình của bà được…

Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ làm đúng mực. Việc ngươi phải làm hiện nay là phong tỏa tin tức, không thể tiết lộ.

Tần Mông đồng ý .

Lúc này, quản gia đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Tần Chỉ liếc nhìn Tần Mông, vỗ vỗ vai y, bước ra ngoài.

- Ngươi ở lại đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi!

Tần Mông cũng không đi tiễn, mà cùng quản gia đi vào nội đường. Ở một góc hẻo lánh phía sau viện, Tần Mông dừng bước.

- Lão Ba, ngươi xác định chuyện này, trừ ta và ngươi ra, không còn ai biết?

Quản gia liên tục gật đầu:

- Tam lão gia, tiểu nhân có thể đảm bảo. Lúc đó ngoài của phủ loạn thành một đoàn, người mang tin tức thanh âm rất nhỏ, ta phải đi đến bên cạnh, mới có thể nghe rõ. Ngoại trừ tiểu nhân, không còn kẻ nào nghe thấy. Lúc ta nghe xong, liền phái người đem người mang tin đó đi nghỉ ở sương phòng, đồng thời giám sát, không có mệnh lệnh của lão gia, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp xúc người kia.

Nói xong, quản gia nở nụ cười nịnh nọt:

- Tam lão gia, tiểu nhân làm tốt không?

- Rất tốt, rất tốt!

Vẻ mặt Tần Mông tươi tỉnh cười:

- Xuống dưới lĩnh thưởng đi…

Quản gia vâng một tiếng, xoay người rời đi. Đột nhiên chợt nghe một tiếng vang nhỏ phía sau, tiếp theo hậu tâm đau xót, khí lực toàn thân hình như biến mất trong nháy mắt. Lão cúi đầu, chỉ thấy trên ngực lộ ra một mũi kiếm.

Lão há to miệng, cố gắng quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt vẫn còn mang một tia nghi hoặc.

Tựa hồ như đang hỏi: Tam lão gia, vì sao lại làm vậy?

Lúc này Tần Mông không còn nửa điểm tươi cười trên mặt. Trong tay nắm một thanh kiếm đồng, bình tĩnh nói:

- Lão Ba, nhị ca muốn thành đại sự, cho nên đành phải oan ức ngươi. Nhưng người yên tâm, vợ con ngươi ta sẽ nuôi dưỡng, không cần lo lắng.

Vừa nói,Tần Mông vừa mang bảo kiếm rút ra, lạnh lùng nhìn quản gia ngã vào vũng máu.

Nhị ca, những gì nên làm vì ngươi ta đã làm… kế tiếp, sẽ nhìn ngươi như thế nào thuyết phục lão già kia đứng ra giúp ngươi.

Mẫu thân, không phải là ta không nghe người dạy dỗ. Chỉ là, đem gia nghiệp cho Mạn nhi quản lý, không chỉ là ta lo lắng, ta nghĩ rất nhiều người Tần gia cũng không có khả năng đồng ý. Mạn nhi, chung quy cũng không phải là Người! Vì tương lai của Tần gia ta, xin Người tha thứ cho con tự chủ trương lúc này!

Trong mắt Tần Mông, lấp lánh chút nước mắt. Y lẳng lặng đứng ở xa xa, ngẩng đầu nhìn trời cao, hồi lâu thở dài một tiếng yếu ớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.