Đường đường là phò mã Đại Tần, mắt thấy sắp phải trở thành đại thần mất nước.
Trong triều hoạn quan lộng hành, phụ thân tự vẫn trong ngục. Nếu không như vậy, Lý Do sao có tâm tư này?
Lưu Khám thở dài một hên, cưỡi ngựa Xích Thố:
- Lão Quán, chúng ta cũng quay về đi. . .Lý Do đã lựa chọn con đường của y, chúng ta cũng phải đi theo con đường chúng ta đã định, tiếp tục tiến lên phía trước!
Quán Anh mạnh mẽ gật đầu!
Cuối tháng tư, Vương Khác khởi binh phản Tần, tuyên bố đầu hàng Sở Vương.
Cùng tháng, Lưu Bang tại xã Nam Thành quận Lang Gia chiếu cáo thiên hạ, ủng lập con trai của Sở Vương – Mị Tâm lên làm Sở Vương.
Vận khí của y ngược lại không tồi, sau khi mất huyện Bái, mang theo tàn
binh bại tướng cùng vợ con chạy trốn tới quận Tiết. Lại không ngờ khi
cướp đoạt được huyện Tiết gặp Sở Vương. Trương Lương đang ở Sông Dĩnh
Hà, tổ chức ngày chuẩn bị gây loạn, không có bên cạnh Lưu Bang. Có được
Sở Vương, tâm tư Lưu Bang lúc này trở nên linh hoạt. Y họ Lưu, vốn là
một chi trong đời thứ mười tám Kinh Sở, nếu như dựa theo Can tử, cũng có thể coi là vương thất nước Sở. Y bắt đầu suy nghĩ, nếu như ta ủng hộ
lập Sở Vương, dựa vào danh tiếng Sở Vương hiệu triệu thiên hạ, sẽ như
thế nào?
Hùng Tâm tại quận Tiết trải qua vô số khổ cực, dựa vào nghề chăn dê mà sống.
Từ khi nước Sở diệt vong, bên cạnh con cháu cố Sở chỉ có Tống Nghĩa làm bạn.
Tống gia, tại nước Sở có danh vọng rất cao, từng làm Lệnh Doãn. Tống
Nghĩa nghe nói Lưu Bang nói vậy, không khỏi có chút động tâm.
Sau khi Lư Quán ở bên khuyên nhủ, Lưu Bang liền hạ quyết tâm.
Y nghĩ, chỉ cần dựa vào danh tiếng của Sở Vương để khởi sự, hào kiệt khắp nơi trên đất Sở tất nhiên sẽ nhao nhao hưởng ứng.
Chẳng phải Trần Thắng Ngô Quảng chỉ dựa vào danh tiếng của Hạng Yến,
liền tạo được thanh thế thật lớn sao? Ngày nay y có Sở Vương chính hiệu
trong tay, khẳng định danh tiếng còn lớn hơn Trần Thắng. Vì vậy, ánh mắt Lưu Bang ngay từ đầu đã để ý tới quận Tiết, vừa vặn lúc Vương Khác đang do dự.
Vương Khác khởi binh hàng Sở, khiến phía nam khu vực Sơn Đông lập tức trở lên hỗn loạn.
Đầu tiên Cự Dã trạch Bành Việt thống lĩnh hai vạn nhân mã, đến quận Tế
Bắc nương nhờ Điền Vinh, khiến thực lực trong tay Điền Vinh lập tức tăng vọt.
Từ xưa đến này, quận Tiết đều là người nước Tề, Mạnh Thường Quân từng
nói thỏ khôn có ba hang, quận Tiết này năm đó lại là đất phong của Mạnh
Thường Quân. Sở Vương ngươi ở bất cứ nơi nào cũng được, nhưng hiện tại
đặt tay lên đất Tề, Điền Vinh sao có thể đồng ý? Chỉ là Hạng Lương thế
lực lớn, Điền Vinh đành phải nhẫn nại. Y phải đợi xem Hạng Lương có phản ứng thế nào đối với chuyện này. Nếu như Hạng Lương cũng đồng ý, y chỉ
có bóp mũi chịu đựng!
Thật không ngờ, Hạng Lương còn chưa có đáp án, quân Sở tại quận Đông Hải đã bắt đầu hành động rồi.
Long Thả trong vòng mười ngày, liền phá tan hai huyện Tương Bí, Lan
Lăng, xua quân đánh vào quận Tiết, trong ba ngày chiếm cứ huyện Tiết.
Bởi vậy, quận Tiết mở rộng cửa thành, để quân Sở tiến quân thần tốc. Hàn Tín đích thân thống lĩnh binh mã, liên tiếp phá tan huyện Đằng, huyện
Trâu, Hợp Hương, Nhâm Thành, binh lâm tới trước chân núi Dịch Sơn.
Vương Khác liên tiếp gửi thư, biểu hiện rõ y muốn quy thuận Đại Sở.
Nhưng Hàn Tín không đếm xỉa đến thư của y, trong tháng năm phá tan Bình
Dương. Đồng thời, Long Thả nghe ý kiến của Hàn Tín, cũng không tuân lệnh Vương Khác. Trước khi Hàn Tín phá tan Bình Dương, Long Thả dẫn quân
tiên phong, đánh tới chân thành huyện Xương Ấp.
- Ly Thực Kỳ ức hiếp ta, Ly Thực Kỳ ức hiếp ta!
Vương Khác vạn lần không ngờ, sẽ xuất hiện cục diện như vậy.
Quân Sở tựa hồ không để ý tới y có quy hàng hay không, mà quyết tâm đánh chiếm quận Tiết.
Cảm giác bị lừa gạt, khiến Vương Khác nổi trận lôi đình. Nếu như trước
đây, y còn có thể cầu viện Lý Do, nhưng hiện tại thì sao, Vương Khác
điên mất rồi!
Kỳ thực không chỉ có y, ngay cả Ly Thực Kỳ cũng không ngờ xuất hiện kết quả như vậy.
Quân Sở hành động thực sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến gã không kịp
phản ứng. Trước khi Hàn Tín công đoạt Bình Dương, Ly Thực Kỳvẫn còn ở
huyện Lỗ. Vương Khác trong lúc giận dữ, đã bắt Ly Thực Kỳ, tại nha phủ
huyện Lỗ phanh thây Ly Thực Kỳ. . .
Quân Sở hành động như sét đánh không kịp bưng tai, tựa như phóng tín
hiệu về phía Điền Vinh: Hạng Lương không thừa nhận Sở Vương này!
Vì vậy, lập tức mệnh lệnh Bành Việt thống soái nhân mã tinh nhuệ, từ núi Lương Phụ đánh vào quận Lang Gia. Bành Việt nương nhờ Điền Vinh, lúc
này đang cần chiến công để đặt chân.
Trong mười năm ngày chạy ngàn dặm đường, liền chiếm được ba vùng Mông
Hương, Phí Hương và Nam Thành Hương, thoáng chốc trục xuất đám người Lưu Bang ra khỏi quận Lang Gia.
Đại tướng của Lưu Bang – Trang Bất Thức tại Nam Thành Hương bị Bành Việt bắn chết. . .
Lúc này, Hạng Lương tại Hạ Bì phía xa tựa hồ đã nhận được tin tức của Sở Vương.
Y vội vàng tỏ vẻ ủng hộ lập Sở Vương Hùng Tâm, hạ lệnh Hàn Tín, Long Thả ngừng công kích quận Tiết, còn phái người đưa tin cho Điền Vinh, hi
vọng Điền Vinh tha thứ.
Đám người Lưu Bang, bảo hộ Hùng Tâm một mạch chạy trốn, phái người đưa tin cho Hạng Lương, mời Hạng Lương nghênh đón Sở Vương.
Cái này cũng nói rõ, Lưu Bang đã mất đi quyền khống chế đối với Sở
Vương. Không chỉ như vậy, Hạng Lương không khỏi phát sinh nghi kỵ đối
với y.
Quận Tứ Thủy, Hạ Bì.
Phía đông Di Kiều, có một tòa đại trạch, tiếp giáp Thủy Hà.
Trong trạch viện, có một tòa tiểu đình bát giác, Phạm Tăng ngồi trong
đình lắng nghe tiếng nước sông chảy róc rách, nhấp một ngụm rượu ngon,
trên mặt hiện lên dáng tươi cười vô cùng thỏa mãn.
- Quân Sư, Hạng công đến rồi!
Phạm Tăng liền vội vàng đứng lên, không đợi y đi ra tiểu đình, liền thấy một đoàn người dọc theo đường nhỏ đi tới.
Người dẫn đầu thực sự là Hạng Lương.
Toàn thân y khoác áo giáp, đầu đội túi ngao, thoáng nhìn liền thấy tư
thế oai hùng hừng hực khí thế. Chỉ là trong lúc Long hành Hổ bộ, lại tựa hồ có chút khí khái uy vũ.
Đi tới, Hạng Lương chắp tay nói:
- Phạm lão, có rượu vì sao không mời ta một tiếng?
- Hạng công, ngài chẳng phải tự mình tới rồi sao?
Phạm Tăng tuổi gần bảy mươi, râu tóc bạc trắng.
Chỉ có điều sắc mặt hồng nhuận, cho thấy tinh thần lão rất tốt. Lúc này
cùng với Hạng Lương đi vào tiểu đình, hai người ngồi xuống, Phạm Tăng
rót cho Hạng Lương một chén rượu đầy, mỉm cười nói:
- Tăng chúc mừng Hạng công, Hạng công có được Sở Vương, chẳng khác nào thêm trăm vạn đại quân, thực sự đáng mừng!
- Nếu không nhờ Phạm lão bày mưu, Lưu Bang kia sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Hạng Lương chẳng lẽ không biết Lưu Bang ủng hộ lập Sở Vương sao?
Trên thực tế, trước khi Lưu Bang tuyên cáo thiên hạ, Hạng Lương cũng đã nhận được tin tức từ chỗ Hạng Võ.
Đối với chuyện này, y cảm thấy vô cùng khổ não.
Chiếm được Sở Vương, chẳng khác nào nhận được nước Sở chính thống, như
vậy tầm ảnh hưởng xấu vì trước kia chém chết Trần Thắng, theo đó mà được triệt tiêu. Nhưng vấn đề là, Lưu Bang không hề ngoan ngoãn dâng hiến Sở Vương, mà Hạng Lương cũng không nên trắng trợn đánh Lưu Bang, bởi vậy
kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Đối với tầm quan trọng của Sở Vương, Hạng Lương xem như hiểu rất rõ ràng.
Ngay khi y cảm thấy khổ não, Phạm Tăng lại dâng lên một chủ ý:
- Thiếu Tướng Quân nghe được tin này, cũng không ngăn binh mã sở bộ
thuộc Hàn Tín, Long Thả, hẳn là đã có quyết sách. Đã như vậy, Hạng công
sao không giả như không biết việc này, để cho Hàn Tín, Long Thả xuất
binh tiếp tục đánh.
Hai người Hàn Tín, Long Thả hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, nhất định có thể chiếm được quận Tiết.
Đến lúc đó Điền Vinh thấy rõ tình hình, sao có thể không hiểu tâm tư của ngài, y nhất định sẽ xuất kích quận Lang Gia. . .
Mặc kệ Lưu Bang sống hay chết, Sở Vương tất nhiên rơi vào tình trạng
không nơi yên ổn. Đến lúc đó, y chỉ có lựa chọn duy nhất, chính là nương nhờ Hạng công!
Hiện tại xem ra, quả đúng như vậy!
Chỉ có điều Hạng Lương rất khó hiểu: Gã Lưu Bang này, vì sao cần người?
- Phạm lão, hôm nay Lưu Bang bỏ chạy, quận Tiết đã rơi vào tay chúng ta, bước tiếp theo nên làm thế nào?
Phạm Tăng cười nói:
- Long Thả, Hàn Tín chiếm được quận Tiết, nhưng Hạng công lúc này không
nên luyến tiếc, thậm chí không thể ca ngợi hai người Long, Hàn, còn phải khiển trách, kêu bọn họ trả quận Tiết cho Điền Vinh.
Hạng Lương khẽ giật mình:
- Vì sao?
- Hôm nay, còn chưa phải lúc trở mặt với Điền Vinh. Chẳng những không
thể trở mặt, còn phải tạo cho y một chỗ tốt, để cho y an tâm. Bởi vì
chuyện quận Tiết, vào lúc này đã có mâu thuẫn. Nếu như chiếm đóng quận
Tiết không trả, Điền Vinh sao có thể từ bỏ ý đồ? Hiện tại, thời cơ chưa
tới.
- Nhưng hai người Long, Hàn. . .
- Hàn Tín là người thông minh, y sẽ rõ nguyên nhân chuyện này.
Ta suy đoán, y vui mừng còn chưa hết. Ha ha, y đang thế tội thay Hạng công, nặng nhẹ trong đó, sao không nhận ra?
Chỉ cần Hàn Tín có thể thấy rõ, Long Thả kia cũng không có vấn đề. Hàn
Tín có ân cứu mạng đối với Long Thả , nghe nói y rất tin phục Hàn Tín.
Chỉ nhìn đợt công kích quận Đông Hải lần này là có thể biết, Long Thả
trên danh nghĩa là chủ soái, nhưng trên thực tế, đều là những thứ Hàn
Tín bày ra.
- Như vậy. . .
- Không bằng, để một mình Hàn Tín lĩnh quân, để y đánh Lý Do.
Chỉ có điều Long Thả tiếp tục lưu lại bên cạnh Hàn Tín có điều không
thích hợp, mà để y quay về dưới trướng Thiếu Tướng Quân, phái Tử Kỳ đến
phụ tá Hàn Tín, Hạng công thấy thế nào?
Hạng Lương suy nghĩ, gật đầu nói:
- An bài như vậy, cũng rất thỏa đáng.
Long Thả không đủ năng lực ngăn được Hàn Tín, vì thế không thể tiếp tục lưu y lại bên cạnh Hàn Tín.
Phạm Tăng cũng nhận ra, Hàn Tín là tay giỏi về chiến tranh, không thể
không trọng dụng người này. Nhưng nếu như tùy ý để y phát triển, e là
khó có thể khống chế. Cho nên Phạm Tăng lại để Ngu Tử Kỳ qua, một mặt
Ngu Tử Kỳ là anh vợ của Hạng Võ, mặt khác người này cũng có năng lực.
Ít nhất có thể kìm chế Hàn Tín ở mức độ nào đó.
Chuyện này, không thể không cẩn thận. . .
Vương Khác thất bại ở huyện Lỗ, trốn về quận Đông.
Chỉ có điều rất nhanh bị Lý Do bắt được, tại Toan Tảo chém đầu tế cờ, sau đó phát động công kích Đại Lương.
Hàn Tín từ quận Tiết xuất kích, cứu viện Đại Lương. . .Lý Do lập tức cảm nhận được áp lực thật lớn, bất đắc dĩ cầu viện Chương Hàm. Lúc này,
Chương Hàm đang ác chiến với Hạng Võ, nghe nói quận Tam Xuyên rơi vào
tình thế nguy hiểm, vì thế lập tức mệnh hai người Đổng Ế, Tư Mã Hân ở
lại trấn thủ huyện Tương, tiếp tục ngăn cản quân Sở.
Còn y thống lĩnh quân đội tới Tân Trịnh trợ giúp Lý Do.
Động tác lần này, khiến vùng phía nam Sơn Đông trở nên hoàn toàn hỗn
loạn, binh mã khắp nơi quấn quít lấy nhau, chiến sự xảy ra liên tiếp.
Chỉ là, tất có mọi chuyện đều không liên quan với Lưu Khám.
Sau khi Lục Giả từ Hạ Bì trở về, đoàn người Lưu Khám vượt qua Hoàng Hà,
nhanh chóng bắc tiến. Quý Bố sau khi công chiếm Phồn Dương và Hoàng
Dương, vượt qua An Dương mà đi, tiến vào cảnh nội Hà Nội. Trên đường đi, quân đội đã tăng đến sáu vạn người.
Tiêu Hà lập tức áp dụng phương án thứ hai, từ trong đám lưu dân chọn ra
trai tráng khỏe mạnh phân phối dưới trướng đám người Quý Bố.
Kể từ đó, thực lực của đám người Quý Bố, Chung Lý Muội tăng lên nhiều,
cũng theo sự phân phó của Tiêu Hà, bắt đầu công kích huyện xã ven đường, để bổ sung đồ quân nhu.
Phần lớn người nương nhờ Lưu Khám, cùng vì cầu miếng ăn.
Lưu Khám có thể cho bọn họ ăn no, đáp lại, bọn họ cũng phải lĩnh một chút trách nhiệm.
Tiêu Hà dựa theo độ tuổi, tình cảnh gia đình, chia làm năm bậc. Gia đình nhiều con, cứ hai lấy một, gia nhập lính tác chiến; nhà một con, lấy
làm lính thủ hộ, phụ trách trông nom người già và trẻ nhỏ; người độc
thân, làm lính quân nhu, phụ trách tiếp quản vật phẩm . . .Mọi việc phân công như thế, tạo lên chế ước tương hỗ. Ví dụ như, lính thủ hộ nhất
định không thể nào thủ hộ được người nhà của chính mình, nếu như lâm
trận, lại làm khổ người nhà.
Bởi như vậy, lưu dân nhất định phải gắng sức làm tròn chức trách của mình.
Chờ tới khi đến Lộ Hương, nhân số lưu dân chẳng những không giảm bớt,
ngược lại còn phát triển nhiều hơn, lên tới gần tám vạn. Mà binh mã của
Lưu Khám đã lên hơn vạn người. Tương ứng, cũng có không ít người chết
trên đường đi, đặc biệt là một số người già yếu, bệnh tật chết trên
đường.
Theo như Tiêu Hà nói: Đây chính là một cách đào thải.
Trước khi Lưu Khám đến Hà Nam Địa, dưới trướng ít nhất cũng xấp xỉ hai vạn binh mã, đủ để đứng vững gót chân tại Hà Nam Địa.
Nghe, có chút tàn nhẫn, nhưng không thể tránh được.
Lưu Khám ngay từ đầu còn có thể nghe báo cáo nhân số thương vong, về
sau, hai mắt một mực nhắm lại, không nhìn để giảm bớt lo lắng.
Cuối tháng năm, Lưu Khám đến Lộ Hương.
Tiến lên phía trước là Hồ Quan. . .
Gọi là Hồ Quan là bởi vì quân khẩu giống như hình cái hũ, thành lập từ
thời Thương Chu, lệ thuộc nước Lê Hầu. Thời Xuân Thu, bị nhét vào nước
Tấn, năm đầu thời Chiến Quốc, thuộc về quận Thượng Đảng nước Hàn, sau bị nước Triệu chiếm đoạt.
Bắc có núi Bách Cốc ( nay có tên là núi Lão Đính), nam có núi Song Long, hai núi hai bên tạo thành khoảng không ở chính giữa.
Núi có hình giống như cái hũ, miệng hũ là quan ải, cái này chính là lai lịch của cái tên Hũ Quan.
Thủ lĩnh Hồ Quan – Lý Lương, đã sớm đứng chờ ở quan ải.
Thân hình y cao lớn, liền lộ ra vẻ thon gây. Tướng mạo nổi trội hơn
người, nhưng bờ mội đơn bạc, hai mắt hẹp dài, lộ ra khí tức hung ác nham hiểm.
Nhìn thấy Lưu Khám, y vội vàng tiến lên:
- Lưu Quân Hầu, mười năm không gặp, còn nhớ cố nhân hay không?
A, thực sự có chút quen mặt!
Lưu Khám có thể xác định, hắn thực sự đã từng bái kiến Lý Lương.
Có thể trong lúc nhất thời, rốt cục chưa nghĩ ra từng gặp y ở nơi nào, không khỏi gãi đầu một cái, có chút lúng túng nói:
- Xin Lý Giáo Úy chỉ rõ.
- Mười năm trước, ta vốn là môn hạ dưới trướng huyện trưởng huyện Bái – Lý Phóng. . .Ta là Lý Đồng, Quân Hầu còn nhớ chứ?
- Ahaaa. . .
Lưu Khám chỉ tay về phía Lý Lương, liên tục gật đầu:
- Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi. . .Ngươi là Lý Đồng, đúng rồi, môn sinh của Lý Huyện Trưởng.
- Môn sinh cái chó gì, kỳ thực chỉ là gia nô thư đồng mà thôi.
Chỉ là người ta xưa đâu bằng này, muốn tiếp cận, Lưu Khám phải đổi cách xưng hô.
Lý Đồng. . .Không, hôm nay phải gọi là Lý Lương, phấn khởi nói:
- Mười năm trước, ngày đại của Quân Hầu, bởi vì công việc Lương không thể tham gia.
- Mười năm qua, Lương một lòng tưởng nhớ Quân Hầu, vốn tưởng rằng không
có cách nào gặp lại Quân Hầu, không ngờ, hôm nay lại có thể gặp lại ở Hồ Quan. . .Tạo hóa thật chớ trêu, thật chớ trêu. Quân Hầu, ta đã chuẩn bị tiệc rượu, còn dùng rượu Tứ Thủy Hoa Điêu năm đó, muốn cùng nâng ly
cùng Quân Hầu.
Mười năm trước, Lưu Khám lấy Lữ Tu, ba người Lý Phóng, Ung Xỉ và Lưu Quý dự định liên thủ cướp sản nghiệp của Lưu Khám.
Nhưng không ngờ, Lưu Khám mua chuộc được thư đồng của Lý Phóng, hóa ra
là Lý Lương trước mắt, vì thế chuyển bại thành thắng. Về sau Lý Lương
được nhận hoàng kim, lúc đó hộ tống Lưu Khám đi gặp huyện lệnh thành
Tống Tử - Từ Công, bởi vậy mà đổi tên. Chỉ có điều, Lưu khám thực sự
không nhớ rõ.
Thấy Lý Lương rất nhiệt tình, Lưu Khám lại không tiện cự tuyệt.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện tại trạm dịch Triệu vương, Lưu Khám lại cẩn thận thêm vài phần.
Hắn không dẫn theo những người khác, mà để Lưu Cự bảo hộ Khám phu nhân
và gia quyến đi đầu thông qua Hồ Quan. Rồi sau đó hắn liền mang theo
Quán Anh, cùng leo lên đầu tường Hồ Quan.
Quán Anh cũng từng gặp Lý Lương. . .
Ít nhất Lý Lương còn nhớ rõ Quán Anh, vừa gặp mặt, thực sự niềm nở vô cùng.
Nhìn đội ngũ nối đuôi nhau qua Hồ Quan, trên bàn rượu, ba người vô tình đề cập lại chuyện xưa.
- Ta đã sớm biết, Lưu Quý không phải đồ tốt!
Nghe Lưu Khám nói, Lý Phóng bị Lưu Quý giết chết, trong lòng Lý Lương tràn đầy căm phẫn.
Con mẹ ngươi, nếu như một lòng trung thành, vì sao năm đó lại có thể
phản bội Lý Phóng? Từ đáy lòng mà nói, Lưu Khám không muốn kết giao với
Lý Lương. Nhưng có việc nhờ vả người ta, không thể không hạ thấp khí độ. Ba người nâng ly cạn chén, đợi tới khi toàn bộ đội nhân mã vượt qua Hồ
Quan, thì trời đã tối.
Lý Lương nhiệt tình giữ Lưu Khám lại, cũng nói y chuẩn bị một chút quân nhu, đợi tý nữa sẽ đưa lên cho Lưu Khám.
Lưu Khám thực sự nể mặt, vì thế gật đầu đồng ý.
Lý Lương an bài tại quan nội, sau đó cùng Lưu Khám nâng ly cạn chén, tiếp tục uống rượu, mãi cho đến khuya mới thôi.
- Lão Ninh tiễn đưa Lưu Quân Hầu nghỉ ngơi.
Lão tốt từ bên cạnh đi tới, đỡ Lưu Khám.
Lão tốt này, khí lực thật lớn.
Lưu Khám thoáng liếc nhìn lão tốt kia, nhưng bởi vì dưới ánh đèn dầu,
cho nên không thấy rõ tướng mạo. Chỉ có điều thể trạng ngược lại rất uy
vũ.
Lý Lương nói:
- Quân Hầu quay về nghỉ ngơi, ta phải đốc thúc thuộc hạ, tý nữa sẽ mang đồ quân nhu tới.
- Làm phiền Lý Giáo Úy!
Trên mặt Lưu Khám mang theo vẻ tươi cười, từ biệt Lý Lương, dưới sự dẫn
đường của lão tốt, y cùng Quán Anh đi tới sát cổng thành.
Dọc theo đường đi khoảng chừng thời gian một chum trà, lão tốt dừng lại trước cửa một tòa trạch viện:
- Lưu Quân Hầu, chính là nơi này.
- Đa tạ!
Lưu Khám cười cười rồi chuẩn bị cất bước đi vào.
Nhưng vào lúc này, Quán Anh đột nhiên kéo Lưu Khám lại, dò xét lão tốt kia từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
- Lão nhân này, vì sao ta thấy ngươi quen mắt thế?
Lão tốt ngẩng đầu nói:
- Quân Hầu hiện tại ở địa vị cao, tận hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể nhớ rõ cố nhân Tống Tử năm đó?
Lại là cố nhân!
Mẹ kiếp, đầu năm nay thực sự có lắm cố nhân . . .
Lưu Khám nghe lão tốt kia nói một câu, cũng không khỏi nhìn về phía lão.
Lúc trước, lão tốt quay lưng về phía ánh lửa, không thấy rõ tướng mạo.
Sau đó, một mực dẫn đường phía trước, Lưu Khám cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Mà hiện tại, tay lão cầm lửa, đứng đối diện Lưu Khám, khiến cho Lưu Khám nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngón tay Lưu Khám chỉ về phía lão tốt kia, sau hồi lâu ngạc nhiên hô lớn:
- Lão nhi, tại sao ở nơi này?