- Khoan đã!
Đột nhiên một tên quan tướng ở bên cạnh y, chen vào nói:
- Thiếu phủ đại nhân, Trung Úy Quân ở đây, thì còn có thể kinh sợ quân
Sở, nhưng nếu Trung Úy quân bị điều động đi nơi khác, e là. . . Lại bàn
tới tên Lưu Khám kia, tuy bây giờ hắn đã rút khỏi Lâu Thương, nhưng nhất định sẽ kết minh với người Ngụy. Nếu bây giờ chúng ta công kích Bành
thành, chỉ sợ sẽ gặp phải cảnh quân Sở và Ngụy quân giáp công. Nếu như
thế, Bành thành không những không thể lấy được, mà ngược lại chúng ta
còn phải rút khỏi vùng Tứ Thủy này.
- Phùng Kính, vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào cho phải?
Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rơi trên người gã thanh niên.
Năm nay Phùng Kính đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua, y so với bạn
cùng lứa tuổi thì trững trạc hơn rất nhiều. Chương Hàm xuất thân là môn
hạ của Phùng Tật, cùng với cha con Phùng Kính, Phùng Kiếp dốc sức tại
đại doanh Lam Điền,. Tình đồng đội, cũng đủ để cho y chiếu cố tới Phùng
Kính rồi, huống chi cha conPhùng gia, đã bị chết. . .
- Kẻ thù thiết yếu hiện nay của thiếu phủ đại nhân chính là chú cháu Sở tặc Hạng Lương!
Phùng Kính nói:
- Bây giờ Hạng Lương đã đạt được Lâu Thương thành, chiêu binh mãi mã, sĩ khí dồi dào. Chờ sau khi bọn chúng nghỉ ngơi đầy đủ, tất sẽ mãnh liệt
công kích thiếu phủ đại nhân. Đến lúc đó, thiếu phủ đại nhân sẽ phải đối mặt công kích của đội quân dũng mãnh nhất, việc cấp bách hiện giờ chính là để quân sĩ nghỉ ngơi. Sĩ tốt của chúng từ năm ngoái tới giờ luôn
luân phiên chinh chiến, đã nửa năm chưa từng nghỉ ngơi, lúc này mệt mỏi
đến cực điểm. Mà lương thảo và đồ quân nhu của chúng ta cũng không
nhiều, nếu cứ cậy mạnh kéo dài tình trạng như hiện giờ, chỉ sợ khó có
thể lâu dài. . . Sao không tạm thời thoái lui?
- Thoái lui?
Chương Hàm đối với loại tướng quân xuất thân từ gia tộc quân nhân như Phùng Kính, rất coi trọng:
- Phùng kính, sao không nói rõ mọi việc đi?
- Kính có mười sáu chữ, xin thiếu phủ đại nhân chỉ giáo. Đó là: đông ngự Hạng Lương; tây tiến vào quận Trần; ổn định Dĩnh, Nãng; liên kết Lý
Vương.
Đông ngự Hạng Lương, chính là lấy huyện Tương làm lô cốt cho cả vùng Tứ
Thủy, xây dựng hệ thống phòng thủ vững chắc. Tây tiến vào quận Trần,
triệt để bình định bọn loạn đảng ở đây, quét sạch quân Sở ra khỏi quận
Trần. Sau đó lấy Dĩnh Xuyên, quận Nãng làm căn cơ vững vàng, tích trữ
lực lượng. Đồng thời liên hợp cùng với Lý Do và Vương Khác khống chế
chiến cuộc ở mặt đông, sau đó từng bước một áp súc không gian hoạt động
của bọn phản quân.
Chờ Vương Ly quét sạch Hà Bắc sẽ xua quân xuôi nam, một lần tiêu diệt
sạch, đối với quân Tần mà nói, điều này có lẽ là lựa chọn tốt nhất hiện
nay.
Chương Hàm nở nụ cười cay đắng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Phùng Kính, kế sách của ngươi quả thực là biện pháp tốt nhất hiện nay. Thế nhưng nếu dùng kế này, chỉ sợ phải mất đến hai ba năm mới có thể
lại thống nhất thiên hạ lần nữa. Triệu Thừa Tướng đã phái người thúc
giục, lệnh cho ta nhất định phải kết thúc chiến loạn vào cuối năm.
Cuối năm mà Chương Hàm nói, cũng không phải là tháng mười hai, mà là lấy lịch Tần để tính toán, chính xác là ngày mùng một tháng mười.
Sắc mặt Phùng Kính đột nhiên trở nên đỏ lự, lớn tiếng nói:
- Thiếu phủ đại nhân, tên hoạn quan kia không biết chiến sự, sao gã dám. . .
- Phùng Kính im miệng!
Chương Hàm lớn tiếng quát:
- Lời nói vừa rồi, ta coi như không nghe thấy. Nhưng sau này, ta không muốn nghe ngươi nói ngôn ngữ như vậy nữa.
Trong mắt Phùng kính dần hiện ra vẻ thất vọng.
Hắn hít sâu mấy lần, cố gắng đè nén tâm tư kích động, nhẹ giọng nói:
- Thiếu phủ đại nhân việc cấp bách bây giờ là phải cho quân tốt dưới trướng tranh thủ nghỉ ngơi.
Chương Hàm gật đầu:
- Việc này ta sẽ sắp xếp.
- Kỳ thực, nếu như Thiếu phủ đại nhân muốn lấy Lâu Thương, cũng không
phải là chuyện khó.Kính nguyện một mình một ngựa, đi tới quận Tiết
thuyết phục quận trưởng Vương Khác, xin quận Tiết xuất binh, vòng qua
đại trạch Chiêu Dương, trực tiếp công kích huyện Bái và Bành thành. Nếu
làm như thế, Thiếu phủ không cần động đến một binh một tốt, mà có thể
giải quyết mối họa Bành thành. Thậm chí, không cần kinh động hai quân
Sở, Ngụy.
- Quận Tiết xuất binh?
Chương Hàm suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu:
- Đây đúng là ý kiến hay. Chỉ là bây giờ chiến cuộc thối nát, mệnh lệnh
phát ra từ Hàm Dương khó có thể khiến cho họ thực hành. Nhưng Vương Khác cũng la người rất khôn khéo, chỉ sợ. . . Hơn nữa, hắn và Lưu Khám hình
như có minh ước, e là y chưa chắc đã đồng ý xuất binh.
Phùng kính cười cười:
- Thiếu phủ đại nhân, hắn và Lưu Khám có thể hợp tung, lẽ nào không thể liên kết với thiếu phủ?
- Là sao?
- Chỉ cần thiếu phủ đại nhân có thể cho ta đầy đủ quyền hạn để xử trí
việc này, Kính nguyện noi theo Tô Tần Trương Nghi, bằng ba tấc lưỡi,
thuyết phục Vương Khác xuất binh.
Trên mặt Chương Hàm hiện ra nét tươi cười.
- Phùng Kính quả nhiên là người trung trực, có thể gạt bỏ được việc riêng để làm chuyện đại sự.
Chuyện của Phùng gia, Bệ hạ sớm đã hối hận. Nếu như lần này ngươi có thể thuyết phục được Vương Khác xuất binh tấn công Bành thành, ta nguyện
toàn lực tấu xin bệ hạ giải oan cho Phùng gia. Phùng Kính, Đại Tần ta
bây giờ trong trạng thới bấp bênh, chuyện Bành Thành, Chương Hàm xin nhờ cậy cả vào ngươi!
- Phùng Kính, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của thiếu phủ đại nhân!
Y tiến lên một bước, tiếp nhận phù lệnh trong tay Chương Hàm, sau khi khoanh tay thi lễ liền xoay người đi ra ngoài phòng.
Nhưng vừa đi ra khỏi đại sảnh, Phùng Kính đột nhiên dừng bước, quay đầu
liếc mắt nhìn Chương Hàm. Y lúc này đang cúi đầu xử lý công văn, cũng
không hề để ý, trong mắt Phùng Kính loé lên vẻ không nỡ.
- Thiếu phủ đại nhân, ngài hãy bảo trọng!
Phùng Kính đứng ở ngoài đại sảnh, khom người thi lễ lần nữa.
Chương Hàm cười ha ha vung vung tay lên:
- Nhanh đi đi, không nên lề mề, chỗ này còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý đây.
Lần này Phùng Kính không do dự nữa.
Y đứng thẳng người, ngẩng đầu bước đi ra ngoài.
Thiếu phủ đại nhân, lẽ nào ngài vẫn không thấy rõ sao? Doanh Thị còn,
cẩu hoạn quan kia còn . . . Tương lai của Đại Tần ta, không biết sẽ ra
sao đây?
Ánh nắng tươi sáng chiếu khắp nơi nơi, Lưu Khám đứng bên ngoài Bành
Thành, Chu Thị tể tướng nước Ngụy đến đây tiếp nhận Bành Thành, rơi lệ
từ biệt.
- Quân hầu, sao không ở lại quận Tứ Thủy, cùng chúng ta đồng mưu đại sự?
Chu Thị lôi kéo Lưu Khám, nói:
- Bắc cương khổ hàn, đường đi hiểm trở, lại có Hồ họa tàn sát bừa bãi,
người Đông Hồ, người Nguyệt Thị rục rịch, chỉ sợ không hề an bình. Quân
hầu ở lại Trung Ngyên, có thể đại triển thân thủ, cần gì phải đi xa?
- Chu đại ca, không phải ta muốn đi, mà thật sự Trung Nguyên không thể chứa ta!
Lưu Khám thở dài, vẻ mặt vô cùng chân thành, nhưng trong lòng thầm nói: "Nếu ở lại, chỉ sợ các ngươi đứng ngồi không yên!”
- Ồ!
Vẻ mặt Lưu Thị nặng nề, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Trên thực tế, Lưu Khám ở tại phía nam Hà Thủy, khó mà làm được gì lớn,
hơn nữa, một khi hắn thật sự làm nên chuyện lớn, quân Sở cũng tốt, quân
Ngụy cũng vậy, còn cả người Tề nữa, cũng không để hắn được yên. Chu Thị
chỉ là nghĩ với tài hoa của Lưu Khám mà phải đi Bắc Cương xa xôi, thật
sự là đáng tiếc. Nhưng cũng tốt, Bắc Cương xa xôi, mặc dù nghèo lạnh
khủng khiếp, nhưng chung quy còn hơn là bị đàn lang dòm ngó. Ở sâu trong nội tâm, nếu như mình không nhận ân điển của nước Ngụy, chỉ sợ y cũng
đã đi theo Lưu Khám rồi. Dù sao quận Tứ Thủy hiện nay đã ngày càng trở
nên rối loạn.
- A Khám huynh đệ, đi đường bảo trọng!
Lưu Khám gật đầu:
- Chu đại ca, có nghe được tin gì của Lưu Quý không?
Chu Thị ngẩn ra:
- Truy đuổi một thời gian, lúc trước chúng ta đoạt huyện Bái nghe nói
hắn mang theo tàn binh bại tướng tránh đến Tứ Thủy, sau đó lại dừng mấy
ngày ở gần huyện Tiết, nhưng rồi lại rất nhanh bỏ chạy, xuất quỷ nhập
thần, hiện nay cũng không rõ tung tích của hắn.
Lưu Khám hạ giọng nói:
- Chu đại ca, nhân vật như Lưu Quý, ngươi phải cẩn thận mới được. Chúng
ta liên thủ đoạt quê nhà của hắn, chỉ sợ hiện tại trong lòng hắn không
phục. Thuộc hạ của hắn là một đám côn đồ lưu manh không sợ chết, Đồ Tử
bọn họ đều có bản lĩnh khó ai bằng, sớm muộn gì cũng phục khởi, khi đó,
ta ở Bắc Cương xa xôi, chỉ sợ Chu đại ca sẽ trở thành đối tượng trả thù
đầu tiên của hắn, phải đề phòng cẩn thận đó.
Chu Thị cười nhạt, không để trong lòng: Lưu Quý chỉ là một tên vô lại mà thôi, có gì đáng lo ngại chứ?
Lưu Khám nhìn bộ dạng của Chu Thị, biết trong lòng y không để tâm, nhưng điều hắn nên nói đã nói rồi, Chu Thị làm thế nào thì là tự bản thân y.
- Chu đại ca, ta có một câu nói!
Hắn suy nghĩ một chút, không kìm nén được mở miệng:
- Nếu có một ngày lúc gặp Lưu Quý, đừng nhiều lời vô ích với hắn mà hãy
đoạt nước trên, giết chết hắn, bằng không, nhất định sẽ di họa vô cùng.
- Ta nhớ kỹ!
Chu Thị cười cười, gật đầu. Y và Lưu Khám ôm nhau:
- Trước tháng tư, xin Quân hầu rút khỏi huyện Bái.
- Điều này đương nhiên!
Khóe miệng Lưu Khám giật giật, lòng thầm mắng: Mẹ nó, vừa rồi lệ nóng
còn lưng tròng, lưu luyến không rời, giây lát đã muốn ta nhanh chóng rời khỏi huyện Bái rồi. Lão Chu này đúng là tay già lão luyện, vô cùng khéo trở mặt, đúng là giỏi mà.