Tứ Thủy róc
rách chảy về phía đông, giống như đai ngọc vòng đến huyện Bái. Lúc Lưu
Khám đến huyện Bái, cũng không ở tại thị trấn Bái mà ở bố trí ở bên Tứ
Thủy Đình bên ngoài thị trấn Bái. Không chỉ có Lưu Khám, còn có Khám lão phu nhân, Lưu Cự, Vương Cơ cũng đều đã ở tại Tứ Thủy Đình. Ở đây chứa
nhiều ký ức của bọn họ, xưởng rượu năm xưa cũng đã không còn nữa, nhưng
điền trang và quán dịch Tứ Thủy Đình cũng đủ chứa đám người Lưu Khám ở
đó.
Ôm Lưu Tần, dắt tay Lưu Nguyên, Lưu Khám bước chầm chậm bên ngoài Tứ Thủy Đình.
- Nhớ năm xưa, cha đã lập nghiệp ở nơi này, cùng với Kỳ bá, Đường bá của con một tay tạo nên rượu Vạn Tuế, tửu thần Đỗ Lăng được người người ca
tụng. Các con xem, mảnh đất bên kia là nơi năm xưa cha sản xuất rượu đó, ha hả, thoáng cái đã hơn mười năm rồi...
Lưu Tần hỏi:
- Cha, Đường bá phụ hiện đang ở đâu ạ?
- Tại Ba Thục, cũng giống như cha, nỗ lực muốn tạo nên một thịnh thế
thiên thu. Tần, con phải nhớ kỹ, trên đời này không có cái gì là chân
mệnh thiên tử, mọi bắt nguồn đều lấy dân gian làm gốc, con đừng quên
điều này. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, Đế vương Doanh thị hiện tại chính là vết xe đổ.
- Cha, Công Thúc tiên sinh nói, quản lý một đất nước rộng lớn giống như
hầm một con cá nhỏ, có phép biết, chứ không phải cho biết. Trống lòng,
no dạ...
Nhưng Thúc Tôn tiên sinh lại nói, phải giáo hóa thương sinh linh, để cho biết vinh nhục. Một người bảo phải cho biết, người kia thì lại không
cho biết, thật quá mâu thuẫn ạ.
Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên. Lưu Tần năm nay chưa tới mười tuổi, nhưng đã bắt đầu học những thứ này rồi sao?
Lưu Nguyên cũng mở miệng:
- Cũng không mâu thuẫn chút nào, nói không chừng giáo hóa theo như lời
dạy của Thúc Tôn tiên sinh, chính là muốn bách tính không thể không
biết. Dân trí không mở, dù ngươi nói gì, bách tính cũng sẽ tin cái ấy.
Biết hay không biết, thật ra chỉ là một tín niệm, con thì không cảm thấy có gì mâu thuẫn sâu sắc với nhau ạ.
Lưu Nguyên đã mười hai tuổi rồi. Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn nó, không khỏi nghi hoặc.
- Tiểu Bá, là tiểu đệ ngồi học, con ở bên cạnh nghe, nên suy nghĩ như thế.
Lưu Nguyên đã biết Lưu Khám là cha mình, nhưng nó không thích gọi Lưu Khám là "cha". Lữ Tu từng hỏi nó, Lưu Nguyên nói:
- Cha là người xấu, làm hại mẫu thân thân chết, bình thường con ở trong
mơ hay nguyền rủa ông ấy. Con không nên gọi Tiểu Bá là "cha", như vậy
lúc ở trong mộng, sẽ là nguyền rủa Tiểu bá.
Sự thật là thế, Lư Tu có vài lần nghe Lưu Nguyên ở trong mộng nói mớ nguyền rủa Lưu Quý.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ thật quá đơn thuần, có lẽ trong lòng Lưu Nguyên,
cũng không hy vọng Lưu Khám sẽ trở thành người giống như Lưu Quý. Cho
nên, Lưu Khám cũng không để tâm.
Những lời nói này của Lưu Nguyên cũng không phải là không có lý. Trên
thực tế, trải qua bao thế hệ, nhà Đế vương đều nắm giữ tiếng nói, bọn họ cần bách tính biết gì, thì bách tính biết cái đó. Có một câu nói rất
hay là: Giáo dục, mở ra dân trí!
Những chuyện mà không hy vọng bách tính biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không
nói ra nưa câu, thậm chí sẽ tìm đủ mọi cách để ngăn trở, không tiếc dùng cơ quan quốc gia để trấn áp.
Lưu Khám cười cười, xoa đầu Lưu Nguyên, lại véo mặt Lưu Tần:
- Tần, sau này phải như tỷ tỷ, cần học hỏi suy nghĩ nhiều hơn. Tiên sinh dạy con một điều gì đó, chung quy cũng là tư tưởng của bọn họ, chứ
không phải của các con. Trong "Luận ngữ" từng nói: Học mà không suy ngẫm sẽ cụt! Chính là nói con đó; Nguyên, suy ngẫm mà không học sẽ nguy;
chính là nói con nữa.
Lưu Nguyên và Lưu Tần đều rất thông minh, nhưng vẫn có khuyết điểm. Lưu
Tần hiếu học, nhưng lại không chịu tự suy ngẫm; mà Lưu Nguyên mặc dù
thích tự suy ngẫm, nhưng lại thường thường nghe được một hai cầu thì đã
cắt câu lấy nghĩa, không chịu nghe nhiều, thiếu tính kiên nhẫn. Đối với
điểm này, Lữ Tu cũng từng âm thầm nhắc nhở Lưu Khám, nhưng Lưu Khám lại
cho rằng, cần phải tìm cơ hội thích hợp để nói cho con biết. Giáo dục gì đó, thường là trẻ nhỏ không thích nghe, về điểm này thì Lưu Khám rất có kinh nghiệm.
Sau giờ ngọ ánh nắng lên cao, chiếu lên người vô cùng ấm áp. Ba cha con
ngồi trên mặt cỏ tại bên sông Tứ Thủy, trò chuyện. Lưu Nguyên và Lưu Tần đều rất quý trọng cơ hội khó có được, dù sao phụ thân cả ngày bận rộn,
rất ít khi có thời gian chơi đùa cũng chúng.
Hầu hết thời gian là chúng tự nói chuyện với nhau, Lưu Khám thỉnh thoảng xen vào một câu, mỉm cười, rồi lại an tĩnh lắng nghe. Mệt mỏi! Hắn gối
đầu lên cánh tay, mùi hoa quanh quẩn trên chóp mũi, bên tai nghe tiếng
nước chảy róc rách, một làn gió thổi qua rất mềm nhẹ.
Lưu Tần và Lưu Ngyên bắt chước hắn nằm xuống, Lưu Nguyên gối lên bụng
Lưu Khám, Lưu Tần tựa vào đùi Lưu Khám, ba người không ai nói gì, cứ
lẳng lặng nằm như vậy. Đã bao lâu rồi, tâm trạng hắn bị bao việc quấn
lấy, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này đã được gột rửa sạch sẽ.
"Nhân quá Tứ Thủy dữ đồng hí
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn..."
Xa xa vọng tới tiếng vó ngựa. Lưu Khám mở mắt, biết sự yên tĩnh ngắn
ngủi này đã qua. Lưu Tần đang ngủ, phát ra tiếng ngáy đều đều. Lưu
Nguyên thì ngồi lên, vẻ mặt đầy luyến tiếc.
- Tiểu Bá, chúng ta về đi.
Nhận ra được cô bé cũng không muốn về nhà, nhưng biết Tiểu Bá làm việc
lớn, có thể cùng chơi đùa ở nơi này nửa ngày đã là khó có được rồi. Lưu
Khám mỉm cười, ôm lấy Lưu Tần:
- Nguyên nhi, cùng Tiểu Bá chơi trò cưỡi ngựa nhé.
- A?
Không đợi Lưu Nguyên kịp phản ứng, Lưu Khám đã vươn bàn tay to ra nâng Lưu Nguyên lên, để bé cưỡi lên cổ mình:
- ĐI, chúng ta về nhà nào!
Ôm Lưu Tần, để Lưu Nguyên ngồi trên cổ, Lưu Khám đứng lên làm Lưu Nguyên khẽ kêu một tiếng, ôm lấy đầu Lưu Khám.
Về nhà thôi!
Trong lòng Lưu Nguyên thấy ấm áp, no cong lưng, áp đầu vào đỉnh đầu Lưu Khám, mỉm cười ngọt ngào.
- Quân hầu...
Người tới là Lý Thành, nhưng khi y nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngây ngẩn cả người. Quen biết với Lưu Khám không phải là một hai ngày, Lý Thành
từng thấy một Lưu Khám kỳ mưu chồng chất tại trị trấn Phú Bình; từng
thấy một Lưu Khám trầm ổn lạnh lùng uy nghiêm bày mưu nghĩ kế tại Lâu
Thương, thế nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy một Lưu Khám mặt tươi cười
sáng lạn, giống như một người bình thường. Giờ khắc này, Lưu Khám chỉ là một người cha mà thôi.
- Chúng ta về nhà nào!
Lưu Khám đánh mắt chào Lý Thành, bước nhanh về phía quán dịch. Lý Thành
cũng không lên tiếng, dắt ngựa nhìn Lưu Khám đi đằng trước, đột nhiên
cũng mỉm cười.
Y nhớ gia gia buồn bực mà chết, nhớ phụ thân ốm chết tại Hàm Dương, khi
còn bé, gia gia cũng thích để y cưỡi trên cổ như vậy! Thủy Hoàng đế
hoành tài đại lược, Đại công tử Phù Tô ý chí càn khôn, nhưng Lý Thành
nghĩ, tính cách bọn họ khá lạnh lùng. Có lẽ là xuất thân nhà Đế vương,
đã định trước bọn họ phải như thế.
Lý Thành thích Lưu Khám giờ khắc này, bởi vì y nghĩ, bất kể bên ngoài có bao nhiêu chuyện thêu dệt mơ hồ thế nào, thì Lưu Quân hầu thật ra cũng
là một con người.
Khi trở lại quán dịch Tứ Thủy Đình, Lữ Tu dẫn theo một cô gái trẻ tuổi
đang đi tới. Cô gái chừng đôi tám, tuy nhan sắc không phải là quốc sắc
thiên hương, nhưng cũng không xấu, chắc cũng là hòn ngọc trrong nhà nào
đó, bề ngoài giống như nữ tử Giang Nam, dáng người rất uyển chuyển thướt tha, lặng lẽ đi bên cạnh Lữ Tu, không có vẻ rực rỡ thông minh như Thích Cơ. Đây là một trong hai mươi nữ tử Ngô Việt được Ngụy Cữu cho người
mang tới tặng, Lữ Tu chỉ nhận tám nữ tử, để hai người hầu hạ Khám lão
phu nhân và phu phụ Lữ Văn, còn nàng và Vương Cơ thì mỗi người một
người. Nữ tử ở lại bên Lữ Tu họ Bạc, nguyên quán Ngô Trung, lúc Hạng
Lương qua sông đã tặng lễ cho Ngụy Cữu, nhưng Ngụy Cữu lại tặng cho Lưu
Khám. Nàng không co tên, cho nên mọi người gọi nàng là Bạc nữ, nhổ tuổi
gọi là nữ, đợi khi mười tám tuổi sẽ gọi là Bạc Cơ. Nữ tử này có một đôi
mắt rất sắc, hơn nữa lại rất khéo tay. Lữ Tu thấy Lưu Khám như vậy, mày
chau lại bước tới định lên tiếng, nhưng Lưu Khám đã đặt một tay lên môi:
- Suỵt, con đang ngủ.
Lưu Tần ngủ rất say sưa, Lưu Nguyên ôm đầu Lưu Khám cũng đang ngủ. Giao
Lưu tần cho Lữ Tu, Lưu Khám lại xua tay, ý bảo Bạc Nữ cẩn trọng bế Lưu
Nguyên xuống:
- Để hai đứa ngủ đi.
- A Khám, huynh phải để ý chứ, dù sao huynh cũng là...
Lưu Khám trừng mắt:
- Cũng là cái gì? Mặc kệ ta đang có địa vị trí, nhưng ta cũng là cha chúng, sao nàng lại nói luyên thuyên vậy?
Lữ Tu vẻ mặt không hài lòng nhưng trong lòng lại rất ấm áp, lườm Lưu Khám:
- Được rồi, nhanh đi vào thôi, Tào đại ca và Nhâm đại ca cùng Tiêu tiên sinh đang ở bên trong chờ huynh.
- Tiêu tiên sinh cũng tới sao?
Lưu Khám nghe vậy không khỏi vui vẻ, vội vã đi vào.
- Phu nhân, chớ trách Quân Hầu, hắn yêu con như vậy, nói rõ hắn lo cho gia đình, cũng như lo cho Người vậy
Bạc Nữ khẽ khuyên bảo Lữ Tu. Lữ Tu mỉm cười:
- ĐIều này ta đương nhiên biết, chỉ là hiện tại với thân phận và địa vị
của huynh ấy thì phải chú ý lễ nghi mới được. Thúc Tôn tiên sinh không ở đây, chứ nếu không nhất định răn dạy huynh ấy một trận đấy. Thôi, không nói chuyện này nữa, Bạc Nữ, ngươi mang tụi nhỏ đi ngủ, ta và chị dâu
vào thành một chuyến, mua một vài thứ.