Có Tiêu Hà,
đối với Lưu Khám mà nói không thể nghi ngờ là quan trọng nhất. Đây là
một thiên tài trù tính quy hoạch kế hoạch! Thuộc hạ của Lưu Khám hiện
nay cũng coi như nhân tài đông đúc. Nhưng tổng thể mà nói, nhiều người
sở trường âm mưu, nhiều người tinh mưu lược, nhưng về phương diện khác
cũng vẫn rất thiếu nhân tài. Bấm tay tính toán cũng chỉ có Tào Tham là
có thể cùng ngồi bàn bạc, Lý Thành trước đây từng là Xá Nhân thủ hạ của
công tử Phù Tô, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể cùng ngồi mưu tính, ngoài ra thì lại không chọn được người nào nữa.
Thúc Tôn Thông là một học giả, có thể trở thành phụ tá ưu tú, nhưng lại
không thể đảm đương một phía. Điểm này, Thúc Tôn Thông cũng rất hiểu rõ, cho nên lúc ở Lâu Thương ông không tham gia phát biểu ý kiến xây dựng
tại nội bộ Lâu Thương.
Thẩm Thực Kỳ, Chu Xương tại Ba Thục cũng không kém, nhưng dù sao cơ
nghiệp đã đặt tại Ba Thục, rất khó bứt ra. Trước đây, chỉ một thành Lâu
Thương nho nhỏ còn được, nhưng rồi lại tăng thêm một huyện Từ nữa, Lưu
Khám còn không thấy khẩn trương, nhưng tương lai muốn đứng vững gót chân tại quận Cửu Nguyên, gần bốn mươi mốt thị trấn, cũng đủ để khiến hắn
đau đầu.
Khống chế đại cục, chung quy Tào Tham vẫn kém một chút. Dùng lời kiếp
trước Lưu Khám mà nói, quy mô nhỏ một chút, thì Tào Thàm là một người
làm được việc thật sự, là một người chấp hành vô cùng xứng chức.
Mà Tiêu Hà lại là nhà hoạch định. Đây chính là khởi nguồn của "Tiêu quy
Tào tùy", không chỉ bởi Tiêu Hà lớn tuổi hơn Tào Tham, mà bản lĩnh của
hai người cũng chênh lệch nhau.
(Tiêu quy Tào tùy: Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo)
Tiêu Hà vừa mới tiếp nhận, lập tức vạch ra những vấn đề tồn tại trong kế hoạch rút lui trước đó đã đặt ra của Lưu Khám, đồng thời còn cấp tốc
tiến hành điều chỉnh, đặc biệt là đem quy định bách tính tự giải quyết
thức ăn lúc trước thành khẩu phần lương thực cho vay thống nhất lại. Đối với quyết định này, Lưu Khám rất không hiểu.
- Quân hầu trong tay ngài có bao nhiêu lương thực?
- Cái này do Lão Tào quản lý, hẳn là cũng đủ dùng.
Tào Tham ở bên gật đầu, biểu thị Lưu Khám nói không sai. Tiêu Hà cười:
- Cũng đủ theo như lời lão Tào, chỉ là đối với nhân số lúc rút khỏi Lâu
Thương mà thôi. Lúc Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, nhân số đi theo tổng
cộng có một vạn sáu ngàn người, phương diện này bao gồm cả bốn ngàn hộ
đội lúc mộ binh. Ngoài ra, còn có kỵ quân một nghìn một trăm người,
chiến xa trên một trăm lẻ ba chiếc, chưa tới hai nghìn tám trăm chín
mươi bảy người, cộng lai năm nghìn bốn trăm mười bốn người. Lão Tào, ta
nói có chính xác không?
Tào Tham nói:
- Rất chính xác.
- Ngựa chạy chậm một nghìn hai trăm con, trâu chín trăm hai mươi mốt con...
Tiêu Hà chậm rãi báo ra lực lượng mà Lưu Khám nắm trong tay một cách làu làu, khiến Lưu Khám không khỏi bội phục. Đây chính là người gần năm
mươi tuổi nhưng trí nhớ lai kinh người như vậy. Chỉ một buổi tối mà đã
ghi nhớ hết tư liệu trong đầu rồi.
Tiêu Hà nói:
- Nhưng vấn đề là, Quân hầu một đường bắc tiến, nhân số này chắc chắn có biến động, tử thương khó tránh khỏi, điều này có thể tạm không lo lắng, vậy thì những người mộ danh mà đến, thì xử trí thế nào đây? Huyện Bái
sẽ tăng thêm hơn một vạn người, Nguyên Võ sẽ có ba ngàn người, con số
này gia tăng, thủ hạ của Quân hầu thì có ba vạn bách tính đi theo, ngoài ra, từ Cự Dã đến Đốn Khâu còn có lưu dân không ngừng thêm vào nữa.
- Hả?
Tiêu Hà nghiêm mặt nói:
- Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, thật ra cũng giống như là dẫn phát chiến tranh đại quy mô. Phải biết rằng, quận Tứ Thủy đã ngừng mùa vụ hai năm, nếu tiếp tục đình chỉ, dù là quân Sở chiếm được Lâu Thương cũng chống
đỡ không được bao lâu. Cho nên, Hạng Lương nhất định sẽ tìm cách nhanh
chóng dời chiến trường đi, đảm bảo lương đạo của hậu phương không dứt.
Như vậy, hắn ta dời đi đâu? Quân hầu nghĩ tới chưa?
Lưu Khám chau vùng lông mày lại, khẽ nói:
- Nếu ta đoán không sai, hẳn là Tiết quận, Nãng quận, Tể Bắc, Toánh Xuyên...
- Đúng vậy!
Tiêu Hà nói:
- Đại chiến nổi lên, tất nhiên sẽ khiến nhiều người trôi giạt khắp nơi,
thanh tráng phải thêm vào trong quân, như vậy người già yếu, phụ nữ và
trẻ nhỏ sẽ làm sao? Quân hầu một đường bắc tiến, không thể tránh khỏi có người mong muốn thêm vào, không vì gì khác, chỉ cầu được ăn no. Như vậy thì, Quân hầu có thể cự tuyệt không?
Hai gò má Lưu Khám giật giật, cười khổ:
- Chỉ sợ rất khó.
- Ha hả, đây không phải là lòng dạ đàn bà, mà là vì Quân hầu lưu danh.
Cho nên, mặc kệ Quân hầu có bằng lòng hay không, đều phải thu nhận họ.
Như vậy thì, lương thực hiện tại rõ ràng là không đủ rồi.
Tiêu Hà làm một tính toán đơn giản, bắt đầu từ Cự Dã, chúng ta một đường bắc tiến, tới Bắc Quảng Võ thành tạm dừng, đường đi vài dặm ngàn, cần
đi qua sáu quận, một trăm linh ba thị trấn. Nếu như từng thị trấn đều có năm trăm lưu dân đầu nhập vào, như vậy đến quận Cửu Nguyên, Quân hầu có bao nhiêu người?
Lưu Khám tính đơn giản, không khỏi giật mình hoảng sợ. Nếu như dựa theo
cách nói của Tiêu Hà, lúc mình đến quận Cửu Nguyên, dưới trướng sẽ có
gần mười vạn dân chúng.
- Có thể Quân hầu cho rằng Tiêu Hà tính toán như vậy là tương đối khoa
trương, nhưng lo trước khỏi hoạ, phòng ngừa chu đáo, chung quy còn tốt
hơn so với biện pháp trước đó.
- Tiên sinh nói rất phải.
- Huống hồ, Quân hầu thu nạp lưu dân, cũng có điểm lợi ích rất lớn cho
Quân Hầu. Hắc hắc, một đường bắc tiến, cái tên Quân hầu nhân nghĩa,
thiên hạ có ai sánh bằng? Mặc dù tương lai Chư hầu cố kỵ, chỉ cần thận
trọng là được. Chỉ là, nếu như vậy, áp lực của Quân hầu sẽ tăng lên rất
nhiều.
Danh nhân nghĩa!
Lưu Khám đột nhiên nhớ trong Tam Quốc Diên Nghĩa, Gia Cát Lượng nói Lưu
Bị có ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu không tệ, thì cũng
chiếm được danh tiếng nhân hòa ...