Chương 1a:
Đoạn Châu là một thuần gay, sự nghiệp thành công, có xe có nhà, quả thực là một tên cao phú soái, ăn chơi cũng rất high, lại không có come out với người nhà. Cha mẹ mơ hồ là biết hắn yêu thích con trai, mà cũng chỉ xem là vui chơi qua đường mà thôi, cũng không coi đây là vấn đề tính hướng “nghiêm trọng”, cảm thấy khi đến lúc, tự nhiên là sẽ kết hôn thôi.
Bất quá cha mẹ chờ lâu cũng phải gấp, vẫn là thúc giục, nói nên kiềm chế lại, nên tìm người yêu ổn định, không thể cứ mãi chơi đùa, sự nghiệp thành công cũng đã đến lúc có một gia đình.
Bị thúc ép quá nhiều, Đoạn Châu cũng không nhịn được, không biết là nghe ý kiến của ai, cảm thấy phải tìm một người giả kết hôn thôi, như vậy cha mẹ cũng sẽ không còn gì để nói.
Thế là Đoạn Châu tìm đến một website kết hôn giả nào đó rồi tùy tiện đăng ký, sau đó đăng một bài báo tìm người kết hôn giả, thông báo cho những người đang online, sau đó cũng không để ý tới —— vốn cũng chẳng ôm hi vọng gì nhiều với nó.
Không lâu sau đó Đoạn Châu nhận được một tin nhắn, bảo là đồng ý cùng Đoạn Châu kết hôn giả.
Đoạn Châu biết một ít tình trạng cơ bản của đối phương, tỷ như chiều cao, cân nặng, tuổi tác, nghề nghiệp gì gì đó, sau đó xem tướng mạo của đối phương từ bức ảnh tự chụp chính mình gửi tới, cảm thấy ngoại hình cũng không tệ, đem về nhà cha mẹ hẳn là sẽ không vì diện mạo mà phê bình này nọ, cho nên liền hẹn người ra gặp mặt .
Nói đến người ứng cử này, ta lại nhắc về chuyện xưa của một tiểu thụ —— Diệp Tân.
Diệp Tân là một kẻ đam mê cải trang, bình thường ra cửa cơ bản đều mặc nữ trang. Thân thế của cậu hơi hơi có chút bi thảm, hoặc là nói cẩu huyết, hoặc là nói rất kịch?
Nói chung chuyện của Diệp Tân rất không sáng tạo, cậu chính là cô nhi, bị cha mẹ vứt bỏ. Bất quá không phải sinh ra liền bị vứt bỏ, mà là nuôi nấng một thời gian, cha mẹ phát hiện dây thanh quản của cậu có vấn đề, nuôi đến khi ba tuổi, phát hiện đứa bé này hình như không biết nói chuyện, thế là liền đem cậu vứt ở cô nhi viện .
Dây thanh quản bị dày là trời sinh tàn tật, lỗ tai lại không sao, cho nên cậu ở cô nhi viện cũng coi như là học tập bình thường rồi lớn lên, chẳng qua là, không thể nói chuyện mà thôi.
Bất quá cậu là một người hướng nội… rất yên tĩnh, cũng rất nghe lời, sau khi rời khỏi cô nhi viện, dần dần cậu cũng phát hiện mình có một vài vấn đề, ví như mình thích nam nhân, lại ví như bản thân có ham muốn mặc đồ con gái.
Đại khái là bởi vì không có ai ràng buộc, cậu liền thật sự đi mua nữ trang mặc vào.
Tuy rằng lúc bắt đầu mặc hơi có chút thiếu tự nhiên… Bất quá về sau ngược lại là càng ngày càng tinh sảo —— vốn là người đẹp mắt, khung xương cũng không lớn, hầu kết cũng không nổi bật, vừa đi triệt lông, mùa hè mặc một vài bộ đồ nhẹ nhàng, khoan khoái tỷ như váy liền áo hoàn toàn cũng không có vấn đề gì, đi ở trên đường có nhiều kẻ quay đầu lại ngắm nhìn.
Bởi vì vẫn luôn giả trang thành con gái, cho nên cậu liền nuôi một đầu tóc dài. Khi cậu xuất hiện trước mặt mọi người, chính là một mỹ nữ thanh thuần tóc dài xõa ngang vai—— hình tượng cô gái ngoan ngoãn đó rất được người lớn yêu thích.
Diệp Tân có một sở thích, hoặc là nói có một tài năng, chính là chơi guitar bass. Công việc của cậu là chơi guitar bass cho một ban nhạc trong quán bar. Mà nam nhân cậu thích, chính là ca sĩ hát chính của nhóm bọn họ. Cũng chính vì người đó cậu mới biết, thì ra mình thích con trai.
Bất quá Diệp Tân đối với anh ta, cũng chỉ giới hạn ở thầm mến. Nguyên nhân không chỉ bởi vì tính cách của cậu, mà còn bởi vì, anh ta là một thẳng nam.
Mà biết được bí mật này của Diệp Tân, cũng chỉ có tay đàn ghi ta trong nhóm. Tay đàn ghi ta tên là Lâm Phi, phát hiện bí mật Diệp Tân cũng không tính là tình cờ. Bởi vì hắn cũng là gay, tự nhiên đối với ánh mắt Diệp Tân nhìn tên ca sĩ chính ấy sẽ không cảm giác xa lạ.
Diệp Tân cùng Lâm Phi từ khi có bí mật đó, cũng coi như trở thành bạn thân. Tuy rằng bọn họ chưa bao giờ thừa nhận cái từ này, kiên quyết dùng bạn bè để xưng hô.
Bất quá chuyện Diệp Tân là con trai trong nhóm đều biết rõ, nhưng không nói ra. Một là coi đây như là sở thích cá nhân của Diệp Tân, hai là cảm thấy được, trong một ban nhạc toàn là đực rựa, lại có một tay guitar bass là nữ chẳng lẽ không hấp dẫn hồn phách người ta sao? —— Diệp Tân ở quán bar kia độ hot coi như cao, dù sao vẫn là cô gái dễ thương thoạt nhìn có chút yếu ớt, thế nhưng đánh ra guitar bass lại rất khí phách, cái đó gọi là độ tương phản manh.
Mà Diệp Tân sở dĩ tìm tới Đoạn Châu, nguyên nhân ban đầu là do tên ca sĩ chính đó muốn kết hôn, cậu triệt để thất tình.
Phải nói tên ca sĩ đó mơ hồ cảm giác được Diệp Tân đối với hắn có tình cảm đặc biệt, có lúc thậm chí hùa theo đùa giỡn, mà càng nhiều hơn thời điểm là xa lánh, đến nỗi mỗi lần tên đó hơi hơi cùng cậu tiếp cận một chút, Diệp Tân trong lòng đều kích động đến không kiềm chế được —— tuy rằng ở bề ngoài vẫn cứ biểu hiện rất bình tĩnh.
Tìm tới Đoạn Châu, cũng coi như là ngẫu nhiên, bởi vì Diệp Tân tình cờ tiến vào cái trang web kia, tình cờ nhấn vào tư liệu của Đoạn Châu, sau đó nhận ra, người này giống như đã từng nhìn thấy mấy lần ở quán bar. Sau đó nhất thời kích động liền gửi qua tin nhắn, nhất thời kích động, nên đáp ứng gặp mặt.
Cậu cảm thấy được, nếu đối phương là tìm người kết hôn giả, vậy chỉ cần thoạt nhìn là nữ đến nơi là được thôi. Điều này cũng cho thấy Diệp Tân chỉ là muốn thoát ly khỏi thế giới chỉ có tên ca sĩ kia, muốn thay đổi một hoàn cảnh mới, muốn tìm một vài chuyện phân tán lực chú ý, đặt cược vào ý tưởng này để quên đi tên đó cho nên mới làm ra hành động như thế. Chỉ có điều phương thức này, hơi khiến người cảm thấy có chút lập dị. Mà lừa dối, cũng cứ như vậy bắt đầu.
Thời điểm Đoạn Châu nhìn thấy Diệp Tân, ấn tượng đầu tiên của hắn cũng giống như ấn tượng đầu tiên của những người bình thường đối với Diệp Tân: Điềm đạm, đẹp đẽ. Sau đó liền bỏ thêm một câu: Thích hợp mang về nhà cho cha mẹ xem mặt.
Đoạn Châu lúc trước đã biết Diệp Tân bởi vì dây thanh quản bị dày nên không thể nói chuyện, bất quá hắn cũng chẳng phải thật sự tìm vợ, cho nên đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Đoạn Châu hỏi Diệp Tân một chút, nếu không có áp lực từ phía cha mẹ, tại sao lại muốn kết hôn giả.
Diệp Tân nhất thời hoảng hốt, sau đó nói dối, lấy ra viện trưởng cô nhi viện làm bia đỡ đạn, tỷ như viện trưởng lo lắng cậu không tìm được ai, mà để chính mình không màng đến yêu đương. Cũng may là Đoạn Châu không có hỏi nhiều.
Tiếp xúc qua mấy lần, song phương đều biết một ít về nhau, Đoạn Châu cảm thấy không sai biệt lắm, thế là liền ký kết một phần hiệp ước, đi làm một giấy chứng giả, sau đó liền báo cho cha mẹ Đoạn Châu chuẩn bị cử hành hôn lễ —— Đoạn Châu lười phiền phức, liền chọn hình thức hôn lễ phương Tây, trước mặt cha sứ phát lời thề, sau đó bạn bè thân thích ăn tiệc đứng, sau đó liền giải tán. Đến nỗi về phía cha mẹ Đoạn Châu, tuy rằng cảm thấy được Đoạn Châu tiền trảm hậu tấu cứ như vậy tìm đại một người không thể nói chuyện, hơi có chút không cao hứng, mà dù sao đối phương là nữ, hơn nữa nhìn cũng ngoan, nếu con trai yêu thích, thôi thì cứ như vậy .
Đại khái là vì làm cho cha mẹ Đoạn Châu xem, “kết hôn” sau đó, Diệp Tân liền dọn vào nhà Đoạn Châu ở. Hành lý không có gì nhiều, Đoạn Châu đem phòng khách cho cậu ở, dư sức.
Sau đó theo như trong hiệp ước, hai người ngoại trừ ở cùng một chỗ, còn những cái khác, ai cũng không hỏi nhiều đến việc riêng tư của đối phương, giống như hai người thuê chung nhà.
Chương 1b:
Cứ như vậy bọn họ bình tĩnh mà sống chung hơn một năm.
Đoạn Châu vẫn như thường nhàn rỗi liền ra ngoài chơi, tình một đêm rồi lại tình một đêm, có đoạn thời gian còn giao ra một bé trai, bất quá qua hai tháng liền xong chuyện. Nói chung, chính là cuộc sống xa hoa ,đồi trụy, vô cùng phóng túng.
Mà Diệp Tân vẫn cứ là cậu, một tay guitar bass, trình diễn trong ban nhạc ở quán bar.
Biết chuyện cậu kết hôn cũng chỉ có Lâm Phi, hơn nữa còn là Diệp Tân tiền trảm hậu tấu sau đó mới biết.
Lâm Phi rất tức giận, túm cổ áo của Diệp Tân giơ lên nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn là không đánh xuống, sau đó bất đắc dĩ thỏa hiệp, vô sự tự thông, nghĩ thông suốt Diệp Tân tại sao muốn làm như thế —— hoặc là nói, chính mình tìm cho cậu một lý do.
Việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng.
Lâm Phi đi tìm hiểu hoặc là nói điều tra về Đoạn Châu, sau đó bĩu môi, nhắc nhở Diệp Tân, nói, cậu tuyệt đối đừng thích hắn.
Diệp Tân bất đắc dĩ cười cười, biểu thị y lo xa rồi.
Diệp Tân ngoại trừ đi quán bar làm việc và đến ban nhạc luyện tập, những thời gian khác cơ bản đều chờ ở nhà.
Bởi vì rất sớm đã bắt đầu sinh hoạt độc lập, cho nên việc nhà gì đó đối với Diệp Tân mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Vốn là Đoạn Châu mỗi tuần đều sẽ kêu người giúp việc đến nhà quét dọn, thế nhưng Diệp Tân biểu thị, nếu Đoạn Châu cung cấp nơi ở cho mình, như vậy việc nhà gì đó liền giao cho cậu đi. Đoạn Châu không tỏ rõ ý kiến, ngược lại cũng không có phản đối, khi nhìn thấy Diệp Tân thật sự nghiêm túc quét tước nhà cửa, cũng không gọi người giúp việc đến nhà nữa.
Sau đó Đoạn Châu cứ như vậy tạo thành thói quen, cuối tuần có lúc sẽ ở trong âm thanh ầm ĩ của máy hút bụi mà thức dậy—— kỳ thực cảm giác cũng không tệ lắm, Đoạn Châu nghĩ, nếu như tính hướng mình bình thường, e rằng cuộc sống trôi qua cũng như thế đi. Đương nhiên, cũng không loại bỏ trường hợp sẽ ăn chơi điên cuồng hơn, hắn tự giễu nở nụ cười.
Mà khiến Đoạn Châu thấy vừa bất ngờ vừa thấy hợp tình hợp lý chính là, Diệp Tân nấu ăn rất ngon. Thật ra cũng không phải nói Diệp Tân làm mỹ thực khắp thiên hạ đã thu phục được dạ dày của Đoạn Châu—— kỳ thực Diệp Tân cũng không tính làm gì nhiều, chỉ là một vài món ăn gia đình tương đối phổ thông—— mà một vài món ăn bình đạm ấy, mùi vị lại ngon đến kì lạ. Thật ra cũng không cái gì kỳ quái, nếu làm việc nhà giỏi như thế, vậy thì nấu ăn sẽ không đến nỗi nào?
Mà Diệp Tân năng lực học tập coi như không tệ, có lúc xem qua thực đơn liền thử nghiệm, cũng thật sự có thể làm ra hình ra dạng, mùi vị cũng không kém, một lần hai lần sau đó, có thể đạt đến trình độ khá giỏi.
Vốn Đoạn Châu đều là ở bên ngoài ăn cơm mới trở về, thế nhưng sau mấy lần ăn cơm nước do Diệp Tân làm, cơ bản không có chuyện gì liền về nhà ăn cơm.
Ngược lại có lúc Diệp Tân bởi vì chuyện công tác, cho nên chỉ có thể làm đại khái, để hắn tự bỏ vào lò vi ba hâm nóng rồi ăn.
Hai người cứ như thế cùng ăn cơm với nhau rồi cũng tự thấu hiểu cho nhau.
Trải qua cuộc sống lâu dài như thế, cũng liền có chút tư vị vợ chồng già, càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, cũng biến thành càng ngày càng ăn ý —— không chỉ là vấn đề ăn cơm—— bọn họ đều hiểu rõ sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của nhau, sẽ dành phần cơm cho đối phương, sẽ để cửa chờ người kia. Đoạn Châu thậm chí học được một ít ngôn ngữ bằng tay, thường thường trao đổi với nhau, Diệp Tân cũng không cần gõ chữ trên điện thoại di động để nói chuyện với Đoạn Châu nữa.
Cứ như vậy, Đoạn Châu đi ra ngoài “lêu lổng” tần suất càng ngày càng thấp, có lúc hắn nghĩ, chính mình này có phải là coi như bị “nhà” khóa lại , sớm trải qua sinh hoạt về hưu an nhàn? Mà cũng không cảm thấy như vậy rất đáng ghét.
Một lần cùng Diệp Tân ăn cơm chung, Đoạn Châu nói, nếu như hai người sau này cũng không tìm được người yêu, e rằng có thể cứ như vậy sống hết đời .
Diệp Tân nở nụ cười, cũng không biểu hiện cái gì.
Đoạn Châu không để ý, bởi vì vốn cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Hắn rõ ràng không bao giờ nghĩ rằng mình từ một tên thuần là gay lại có thể lập tức đối với nữ nhân cứng rắn đi lên, sau đó bởi vì Diệp Tân hiền tuệ mang cho hắn cảm giác thư thái liền yêu Diệp Tân —— ngẫm lại chỉ cảm thấy buồn cười, loại này giống với tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm. Bất quá hắn thật cảm giác được, cùng Diệp Tân sinh hoạt với nhau rất tốt.
Đoạn Châu cho rằng mình đã xem Diệp Tân là bạn bè, sau đó dần dần, biến thành bạn tốt. Sau đó, cũng vỏn vẹn chỉ là bạn tốt.
Đoạn Châu rất yêu thích Diệp Tân, Diệp Tân cũng thật yêu thích Đoạn Châu. Bất quá cũng chỉ là bạn bè quý mến lẫn nhau.
Lâm Phi từng vô cùng thần bí hỏi, hai người các ngươi tiếp tục như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, tỷ như thật sự biến thành… Vợ chồng?
Diệp Tân cười lắc đầu một cái, bày tỏ chỉ là rất thích làm bạn với Đoạn Châu mà thôi.
Diệp Tân trong lòng vẫn là không có hoàn toàn buông xuống người kia, cho dù anh ta đã kết hôn hơn một năm, cho dù mình cũng đã “kết hôn” hơn một năm.
Bất quá cho dù buông xuống được, Diệp Tân cũng sẽ không đối với Đoạn Châu sản sinh ý nghĩ gì. Cũng như nhiều năm trôi qua, Diệp Tân cũng không có đối Lâm Phi có cái ý nghĩ quá phận.
Lâm Phi nhẹ nhàng cho một quyền lên vai Diệp Tân, hung tợn nói, ai bảo chúng ta đều là thuần 0 a! Sau đó hắn nghiêm túc nói: Nếu có thể, thì thật sự thích không?
Thật sự thích…
Diệp Tân nghĩ, vậy cũng chỉ là nếu có thể thôi, bởi vì hết thảy từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, hết thảy đều chỉ là một màn âm mưu… Chính mình không có tư cách yêu thích a.
Diệp Tân có lúc nghĩ, mình lúc trước thế nào lại như bị đầu độc, làm ra loại chuyện này… Kinh thiên động địa như thế?
Mà bây giờ, cũng chỉ có thể phải luôn đóng vai nữ tính như vậy.
Diệp Tân may mắn nghĩ, mình một không có lừa tài, hai không có lừa tình, cho nên… Không quan hệ cái gì đi.
Lâm Phi hừ một tiếng, nói, cái gì mà cảm thấy không liên quan, lừa cái gì thì vẫn là lừa dối thôi.
Diệp Tân: …
Lâm Phi nói, chuyện đến nước này, cậu liền cầu khẩn có thể mãi mãi không bị phát hiện đi.