Hình Hôn | Hôn Nhân Giả

Chương 7: Chương 7




Chương 7a:

Sau chuyện này, Đoạn Châu hầu như mỗi ngày buổi tối đều đi quán bar đợi Diệp Tân —— nếu như ngày đó Diệp Tân có diễn xuất. Sau đó vẫn luôn đợi đến khi công việc Diệp Tân kết thúc, đưa cậu về nhà.

Diệp Tân lúc mới bắt đầu cũng không đồng ý Đoạn Châu làm như thế, một là bởi vì mình công tác kết thúc thời gian rất muộn, cậu sợ ảnh hưởng công việc Đoạn Châu ngày mai, hai là cảm giác mình như vậy thật giống như biến thành nữ nhân cần được chăm nom, bảo vệ, cảm thấy có chút không dễ chịu.

Bất quá Đoạn Châu lại nói: Ngược lại tôi trước đây cũng như vậy thường xuyên đi chơi đến tối muộn mới về nhà, sợ cái gì, hơn nữa cậu ăn mặc như bây giờ, không phải là… Nữ sao? Tôi bây giờ không phải là bạn trai cậu sao? Một người bạn trai tốt thế nào lại yên tâm mà đem bạn gái xinh đẹp vứt trong một bọn đàn ông còn mình ở nhà xem ti vi đây?

Diệp Tân: …

Cuối cùng Diệp Tân miễn cưỡng đồng ý, bất quá biểu thị đừng cứ luôn chờ ở sân khấu, cảm thấy mệt thì đi phòng nghỉ công nhân tạm thời ở phía sau mà nghỉ ngơi, cậu sẽ cùng chủ quán nói rõ.

Đoạn Châu nhu nhu đầu Diệp Tân, nói: Cậu là sợ tôi ở đó miết có ngày bị người dụ dỗ chứ gì?

Diệp Tân: …

Có lẽ là Diệp Tân ngày đó nói có tác dụng, có lẽ là thấy Diệp Tân thật sự có bạn trai đã không còn thích mình, hay là do nguyên nhân Đoạn Châu sau đó trong âm thầm có đi tìm tên ca sĩ một lần, nói chung là sau đó hắn ta rốt cuộc không đi tìm Diệp Tân nữa.

Mà nhóm trưởng cùng tay trống, khi biết Diệp Tân có bạn trai là một tên cao phú suất, dồn dập biểu thị Diệp Tân làm bạn không có cốt khí, làm bảo mật tốt đến như vậy, nói ngày nào đó phải bắt cậu mời khách chuộc tội mới được, sau đó liền cảm thán một chút, Diệp Tân cuối cùng gả ra ngoài, không biết nhóm người theo đuổi cậu biết sau khi biết có thể tan nát cõi lòng sau đó mượn rượu giải sầu, quán bar kinh doanh cứ như vậy lên đời hay không…

Diệp Tân không nói, ngôn ngữ bằng tay bảo các người suy nghĩ nhiều quá.

Đến nỗi còn bắt Đoạn Châu mời khách ăn cơm… Diệp Tân biểu thị, chính mình có cơ hội sẽ nói với hắn, bất quá đến cùng có nói hay không —— đương nhiên là không nói.

Lâm Phi ngầm lén lút hỏi Diệp Tân: Cậu thật cùng hắn thành đôi?

Diệp Tân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: Còn không phải là bởi vì cậu.

Lâm Phi ngượng ngùng, nói: Tôi đây không phải là… Muốn giúp cậu giải thoát sao… Cho nên hắn thật đối với cậu có hứng thú a?

Diệp Tân thở dài, ngôn ngữ bằng tay nói: Cậu lại còn coi là thật a? Hắn kỳ thực chính là làm bộ mà thôi.

Lâm Phi nói: Làm bộ? Làm bộ có thể hơn một tháng gió mặc gió, mưa mặc mưa đến coi cậu làm việc, sau đó đưa cậu về nhà? Này làm bộ cũng quá chuyên nghiệp đi?

Diệp Tân nói: Chứ cậu cho rằng có thể là cái gì?

Lâm Phi nói: Tôi cảm thấy được, tên kia khả năng thật sự đối với cậu có chút ý tứ, muốn theo đuổi cậu —— ôi chao, hắn có từng ám chỉ nói qua cái gì chưa?

Ám chỉ… Diệp Tân đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy Đoạn Châu đưa ra giả thiết —— nếu có một người biết giới tính của cậu theo đuổi cậu, cậu đáp ứng không?

Diệp Tân lắc đầu một cái —— kỳ thực chỉ là giả thiết đơn thuần mà thôi đi, không cần tự mình đa tình.

Lâm Phi ngạc nhiên nói: Không có? ! Hắn truy người động tác rõ ràng như vậy, cậu lại không có được ám chỉ?

Diệp Tân rõ ràng phủ nhận đến cùng —— chính là không có!

Lâm Phi bĩu môi, nói: Đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Các cậu a, cứ như vậy ám muội đến chết đi.

Diệp Tân cười cười, không tỏ rõ ý kiến, không nghĩ nhiều nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cảm thấy, Đoạn Châu thật giống làm hơi quá —— quan hệ bạn bè.

Diệp Tân nghĩ, nếu không tìm Đoạn Châu nói một chút, tên ca sĩ kia cũng không còn quan hệ gì, hắn không còn cần mỗi ngày buổi tối chạy tới quán bar mình công tác đợi đến tối muộn như vậy sau đó lại cùng nhau về nhà.

Bất quá còn không đợi Diệp Tân chấm dứt đề tài, Đoạn Châu liền đem đề tài mở ra —— nói một cách chính xác, Đoạn Châu thật giống cũng có chuyện muốn cùng Diệp Tân nói.

Đoạn Châu nói: Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng cậu trải qua.

Diệp Tân có chút không bắt được trọng điểm, nhìn Đoạn Châu chờ hắn tiếp tục nói.

Đoạn Châu tiếp tục nói: Trước đây, cơ bản đều là cùng đám bạn rượu kia ở trong quán rượu trải qua, hoặc là bọn họ có lúc tâm huyết dâng trào giúp ta làm party sau đó mời vài người bạn đến cùng nhau chúc mừng, bất quá lần này , tôi nghĩ bình lặng trải qua sinh nhật, chỉ có hai ta.

Hơn nữa hi vọng sau này sinh nhật, cũng đều là hai chúng ta cùng nhau trải qua —— Đoạn Châu ở trong lòng bổ sung như thế.

Diệp Tân không biết nên làm biểu thị gì.

Đoạn Châu nói: Cho nên ngày ấy… Cậu có thể xin nghỉ theo tôi không? Tôi không cần quà sinh nhật, cậu theo tôi cùng tổ chức sinh nhật là tốt rồi.

Diệp Tân vẫn cứ trầm mặc.

Đoạn Châu thoạt nhìn thật giống có chút tổn thương, nói: Nếu như cậu không muốn, cũng không sao.

Diệp Tân cuối cùng làm ngôn ngữ bằng tay nói: Ngày đó tôi không có diễn xuất.

Đoạn Châu như con cún mới được cho khúc xương, vui vẻ nói: Cậu đồng ý? Còn có, cậu biết sinh nhật tôi là ngày nào à?

Diệp Tân dừng một chút, hơi chút bất đắc dĩ nở nụ cười, gật gật đầu —— lúc nào liền nhớ kỹ đây?

Vậy được, Đoạn Châu nói, ngày đó tôi sẽ về sớm một chút, cậu ở nhà chờ tôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tây.

Cơm tây a…

Diệp Tân nói: Tôi không biết…

Đoạn Châu nói: Không sao, tôi đặt lô ghế riêng, thời điểm đó cậu coi như dùng đũa ăn cơm đều không có người nhìn thấy.

Diệp Tân: …

Đoạn Châu như thế nói xen vào, Diệp Tân đã quên đi chuyện mình muốn nói rồi, quá chú tâm vùi đầu vào ngày sinh nhật của Đoạn Châu, từ xưa đến nay chưa từng ăn cơm kiểu Tây bao giờ, liền nảy sinh cảm giác căng thẳng. Mãi đến tận ngày hôm sau, Đoạn Châu lại đến xem cậu làm việc,cậu mới nhớ tới.

Thế là tại Đoạn Châu đưa cậu về đến nhà, Diệp Tân đem lời muốn nói đã đánh tốt trước ở trên xe đưa cho Đoạn Châu xem.

Đoạn Châu xem xong, chỉ nở nụ cười, sau đó nói một chữ: Không.

Tiếp tục liền trở về phòng, lưu lại một bóng lưng muốn ăn đòn.

Diệp Tân chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng của mình.

Sau đó liền ở trong hoặc mong đợi hoặc căng thẳng, sinh nhật Đoạn Châu cuối cùng đến .

Chương 7b:

Chính như Đoạn Châu từng nói, hắn đặt trước một lô ghế riêng, bữa tối dưới ánh nến, rất là lãng mạn.

Đoạn Châu mặc đồ Tây tao nhã đẹp trai, Diệp Tân váy liền áo, mặc áo khoác phong nhã, khéo léo, nói chung tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt cực kì.

Thời điểm đang đợi món ăn, Đoạn Châu liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Tân, nhìn đến nỗi Diệp Tân đặc biệt không tự nhiên, lần đầu tiên cảm thấy mặc đồ con gái lại quẫn bách đến như vậy.

Đoạn Châu nói: Vừa đi một đường, tôi cảm nhận được vô số ánh mắt ước ao ghen tị.

Diệp Tân: …

Đoạn Châu nói: Cảm thấy rất nhiều người đều đặc biệt ước ao được như tôi có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, sau đó cũng có rất nhiều người đặc biệt đố kị cậu có một người bạn trai đẹp trai như vậy.

Diệp Tân: …

Hết chỗ nói rồi, Diệp Tân mới biểu thị: Anh thật tự luyến.

Đoạn Châu cười cười nói: Tự luyến cũng phải có tư cách, tôi cảm thấy tôi rất có tư cách.

Diệp Tân tiếp tục không nói được gì.

Đoạn Châu cứ tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

May mà bồi bàn rất nhanh liền đưa món ăn lên, hơi hơi hóa giải không khí có chút vi diệu này.

Diệp Tân hơi có chút không biết làm sao, tuy rằng lúc trước đã lên mạng tìm hiểu trình tự cơ bản, bất quá thực sự quá mức phức tạp, hiện tại đã một mạch quên đến chỉ còn dư cách dùng lại dao nĩa.

Đoạn Châu đầy hứng thú mà nhìn Diệp Tân luống cuống tay chân, nhìn cậu bận bịu một trận, sau đó mới chậm rãi nói: Đừng câu nệ như vậy, cứ xem như… Đi quán bít tết bình dân là được, ngược lại nơi này là lô ghế riêng, người khác không nhìn thấy. Có muốn hay không… Tôi kêu người đưa một đôi đũa đến?

Diệp Tân nghe vậy ngẩng đầu trừng Đoạn Châu, Đoạn Châu không có để ý, trái lại còn cười vui vẻ hơn.

Luôn cảm thấy là mang mình đến đây chính là nhìn mình xấu mặt —— Diệp Tân cảm giác như thế.

Bất quá cảm giác căng thẳng ngược lại bởi vì vậy tiêu trừ hết , mà Diệp Tân cũng là như Đoạn Châu nói, cứ xem như quán bít tết bình dân —— quản chi cậu dao nĩa xài như thế nào.

Đại khái là bởi vì bầu không khí không sai biệt lắm, hai người đều uống không ít rượu. Tuy rằng chút rượu này đối với Đoạn Châu mà nói chỉ là trình độ nhỏ, bất quá đối với Diệp Tân người bình thường uống một chai bia đã say mà nói, hiện tại có chút không chống đỡ được, không nói đến đây là rượu đỏ lượng cồn tương đối lớn.

Diệp Tân ăn xong ra cửa tựa hồ vẫn có chút choáng váng, bước đi có chút bất ổn, mà ngồi trên xe tắc xi một đường xóc nảy như vậy, cả người liền không chịu được nữa trực tiếp ngã lên người Đoạn Châu. Mặc dù chuyện này đối với Đoạn Châu cảm giác rất được lợi.

Mà khi về đến nhà, Diệp Tân càng khó chịu không nhịn được, vừa xuống xe liền trực tiếp đỡ một thân cây nôn hết ra.

Đoạn Châu vừa vỗ lưng cậu vừa trêu nói: Tửu lượng thế nào lại kém như vậy, tôi uống nhiều hơn cậu hai ly đều không có việc gì.

Được rồi, cũng có chút mơ hồ —— Đoạn Châu ở trong lòng yên lặng mà bổ sung một chút.

Sau đó lại tiếp tục chế nhạo: Cậu nói, cây này hấp thu nhiều chất dinh dưỡng như vậy, cao lên nhanh biết bao a.

Bất quá Diệp Tân không để ý tới hắn, mãi đến tận khi phun ra sạch sẽ mới đứng lên, kết quả choáng váng đầu liền mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã lăn. Đoạn Châu vội vàng đỡ được cậu.

Chờ thật vất vả tiến được vào nhà, hai người đều có xu thế mệt đến nỗi muốn ngã ngay lên giường.

Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nghỉ ngơi một hồi, Đoạn Châu đứng dậy đi rót nước cho Diệp Tân—— dù sao vừa nôn đến lợi hại như vậy, kết quả bưng ly nước trở về, lại nhìn thấy người đã ở trên ghế sa lon ngủ.

Đoạn Châu đánh thức Diệp Tân, bảo cậu đem nước uống. Diệp Tân rất nghe lời, liền cầm tay Đoạn Châu, đem hơn nửa ly nước đều uống vào. Chậm một chút, tựa hồ thanh tỉnh một điểm, sau đó làm cái ngôn ngữ bằng tay nói tôi đi tắm, liền muốn đứng lên đi vào phòng tắm.

Bất quá đến cùng vẫn không có tỉnh táo hẳn, không đi được bao nhiêu liền suýt vấp té.

Đoạn Châu vội vàng đem người đỡ lấy, nói ngủ trước đã, chờ tỉnh rượu rồi tắm.

Thế nhưng Diệp Tân lắc đầu, cố ý muốn đi tắm, Đoạn Châu nhớ tới cậu bình thường hơi bị khiết phích, cuối cùng vẫn là thở dài, thỏa hiệp: Được rồi, cậu đi tắm đi.

Bất quá thỏa hiệp cũng chỉ là thỏa hiệp, nghĩ lại vẫn là không có yên tâm để một người đã say rồi còn tự mình một người ở trong phòng tắm —— tắm tắm liền ngủ gật cũng không tốt. Thế là cân nhắc tới lui, liền đem Diệp Tân dẫn tới phòng tắm của mình—— phòng ngủ chính buồng tắm khá lớn, còn có bồn tắm, hai người ở bên trong cũng sẽ không quá chen chúc —— đúng, Đoạn Châu dự định giúp Diệp Tân tắm rửa.

Ngược lại cậu như bây giờ say khướt, muốn tự mình tắm cũng không thể —— Đoạn Châu tìm cho mình cái lý do.

Bất quá có muốn nhân cơ hội này ăn đậu hủ con người ta hay không, cả nhà rõ ràng trong lòng là tốt rồi, nói ra liền vô vị .

Đại khái là trong lòng thật có chút quỷ, Đoạn Châu lại bổ sung: Hai nam nhân cùng tắm rửa rất bình thường, không có cái gì mà phải kinh sợ cả —— hoàn toàn không thấy tính hướng của mình có vấn đề.

Hơi nước mịt mờ, bầu không khí ám muội, hơi nóng hừng hực hun đến người chóng mặt, chớ nói chi là hai người vốn có chút choáng.

Diệp Tân ngồi trong bồn tắm mặc cho Đoạn Châu giúp cậu gội đầu, chà lưng, như vậy như vậy giày xéo. Khoan hãy nói, Đoạn Châu mặc dù là đại gia cơm đến há mồm, áo đến thì đưa tay, cần người phục vụ, mà tay nghề tắm cho người ta, thật cũng không phải rất kém cỏi —— đại khái là bởi vì thời điểm trước đây quậy phá tích lũy kinh nghiệm đi.

Diệp Tân được hắn hầu hạ đến mức rất thoải mái, thoải mái cả người liền muốn ngủ —— có lẽ là bởi vì là Diệp Tân, động tác trên tay Đoạn Châu đặc biệt ôn nhu.

Giúp cậu đem bọt xà bông trên người đều tẩy hết, trên người Đoạn Châu cũng gần như muốn ướt đẫm, thế là mình cũng cởi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm ngâm mình.

Đại khái là thật sự mệt nhọc, ngâm một thời gian ngắn, không nhịn được phát ra một tiếng than thở thích ý.

Đoạn Châu chuyển động đầu, hướng về phía Diệp Tân nhìn, phát hiện cậu dựa vào một bên bồn tắm, đôi mắt không nháy một cái nhìn mình, trong ánh mắt tựa hồ còn mang theo có chút nghi hoặc.

Đoạn Châu cười cười, múc lên một gáo nước giội đến trên người cậu, nói: Nhìn cái gì mà xuất thần như vậy? Bị cơ bắp của tôi mê hoặc rồi sao ?

Thế nhưng Diệp Tân vẫn cứ một bộ dáng rất mê man, thậm chí còn hơi nhíu lại lông mày, thật giống như đang suy nghĩ cái gì.

Đoạn Châu tới gần, rất gần, cười nói: Đang suy nghĩ cái gì a, mà nhập thần như vậy?

Diệp Tân nháy mắt một cái, vẫn không có để ý tới Đoạn Châu.

Đoạn Châu liền đến gần thêm một chút, nói: Lại không để ý đến tôi, tôi liền hôn cậu nha?

Diệp Tân tựa hồ cuối cùng cũng tập trung lại một chút, liền nháy mắt một cái.

Đoạn Châu khẽ cười một cái, sau đó nhẹ nhàng, đem môi tới lấp kín.

Hắn nghĩ, nhẹ nhàng một chút như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì đi.

Nhưng mà có lúc lửa cháy lan ra đồng cỏ, chính là nhiều đốm lửa dẫn đến bốc cháy.

Diệp Tân hơi mở miệng một chút, vừa vặn ngậm vào cánh môi dưới của Đoạn Châu, Đoạn Châu phảng phất như nhận được cổ vũ, bắt đầu từng chút một ăn mòn Diệp Tân —— vuốt ve, cắn mút, sau đó chậm rãi quấn lấy lưỡi nhau cùng vui đùa…

Diệp Tân không có phản kháng, mà là không xác định giơ tay đặt lên vai Đoạn Châu, cuối cùng tại thời điểm Đoạn Châu xâm nhập, cảm giác như sắp sửa chìm sâu vào trong làn nước, vòng qua ôm lấy cổ Đoạn Châu.

Không có từ chối chính là lời mời tốt nhất, Đoạn Châu một đường hướng phía dưới, lại từ phòng tắm trằn trọc đến phòng ngủ, sau đó mấy lần qua lại, hai người cuối cùng thoả mãn, nặng nề đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.