Hình Nam Phụng Trà

Chương 18: Chương 18




Edit+Beta: Tử Sa

Giữa trưa ngày hôm sau, Dịch Tiểu Liên xin phép nghỉ nửa ngày, làm việc đến giữa trưa liền tan ca sớm, sau đó thừa dịp đám đồng sự như điểu thú tán* ra ngoài ăn cơm, cầm chìa khóa xe Hạ Tử Giác đã giao cho nàng trước đó, lén lén lút lút bí mật tiến vào bãi đỗ xe ngầm của công ty cao tầng, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, nhanh chóng trốn vào trong xe đợi hắn.

*Điểu thú tán: phân tán chim thú… giống như câu như ong vỡ tổ ở VN

Trong công ty lời đồn đãi về hai người bọn họ truyền đến truyền đi rất nhiều, nhưng dưới sự kiên trì của nàng, đến nay vẫn còn chưa chính thức công khai chuyện hai người bọn họ đang gặp gỡ, bởi vì nàng tuyệt đối không muốn tạo thêm càng ngày càng nhiều chủ đề mới có thể cho những nhân sĩ nhàm chán kia phát huy.

Tóm lại, nàng biết chính mình rất đà điểu , nhưng là cá tính bắt ép, nàng cũng tuyệt không thể nề hà.

Vì thế, nàng càng thêm cảm tạ tổng giám đốc đại nhân đối với nàng bao dung cùng yêu thương.

Chỉ là nàng thật sự nghĩ không ra hắn đã bán thứ gì, tối hôm qua bất kể nàng hỏi như thế nào, thậm chí còn không tiếc dùng tới mỹ nhân kế , đều không thể làm cho hắn nhả ra nói cho nàng chiều hôm nay hắn muốn làm cái gì, làm gì mà muốn nàng xin nghỉ?

Có chút mạc danh kỳ diệu*, nhưng lại có chút tò mò.

*Mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích

Muốn mời nàng ăn tiệc lớn sao?

Không đúng, kia căn bản là không cần phải đặc biệt muốn nàng xin nghỉ nha, sau khi tan ca hoặc ngày nghỉ, chỉ có hai người cùng một chỗ, bất cứ khi nào cũng đều có thể nha.

Hay là bởi vì hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Nhưng sinh nhật hai người bọn họ đều còn chưa tới nha! Ba mẹ nàng hoặc ba mẹ hắn… chăng? Kia cũng không đúng nha, chuyển sang buổi tối hay ngày nghỉ chúc mừng là được rồi, không có lý do phải đặc biệt xin nghỉ để đi chúc mừng.

Kia… phải chăng hắn muốn cầu hôn nàng?

Không đúng không đúng, vậy càng không đúng, bởi vì hắn đã cầu hôn nàng rồi mà nàng cũng đã đồng ý hắn rồi, không phải sao?

Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra hắn rốt cuộc là có kế hoạch gì? Bất quá cũng không cần nghĩ nữa là được, bởi vì qua lát nữa câu trả lời sẽ được công bố thôi.

Vừa ở trên xe đợi một lúc, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng hắn từ phía thang máy kia đi tới, bước chân có chút vội vàng.

“Xin lỗi, mới tiếp điện thoại. Em đợi lâu chưa?” Hắn vừa lên xe, lập tức áy náy nói với nàng.

Nàng lắc đầu tỏ vẻ không để ý, nén không được tò mò mở miệng hỏi hắn, “Chúng ta hiện tại muốn đi đâu?”

“Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Hắn khởi động xe, đem xe rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó chạy chạy, chạy tiến về hướng tiệm thức ăn nhanh MC Donald?

“MC Donald?” Nàng tự tiếu phi tiếu*, lại có chút dở khóc dở cười quay đầu nhìn hắn.

*Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười.

“Xin lỗi, thời gian có chút gấp, cho nên trưa nay ăn nơi này trước, buổi tối anh lại mời em ăn tiệc lớn.” Hắn áy náy nói.

“Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?” Nàng lại hỏi.

“Đợi chút em sẽ biết.”

Kết quả, hắn lại mang nàng đến một gian shop tinh phẩm phục sức đi mua quần áo

“Làm gì đột nhiên muốn mua quần áo cho em? Chẳng lẽ tối có yến hội thương nghiệp muốn em bồi anh tham dự sao?” Nàng khó hiểu hỏi, rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy.

“Chuyện đó anh sẽ tìm phòng công quan*.”

*Công quan: quan hệ công chúng

“Cho nên đó là vì cái gì?”

“Đợi chút nữa em sẽ biết.”

Nhìn hắn thần bí mỉm cười hề hề, Dịch Tiểu Liên thật sự càng lúc càng không hiểu trong hồ lô hắn đến tột cùng là có bán thuốc gì, hoàn toàn là kim cương hai trượng sờ không được rõ ràng, bất quá thật cũng biết một chuyện, đó chính là nàng không cần hỏi lại lần nữa, bởi vì hắn căn bản cái gì cũng sẽ không nói.

Sau khi thay một thân toàn trang phục và đạo cụ mới thì rời khỏi shop tinh phẩm, hắn lại mua một bó hoa cho nàng, một bó hoa được gói lại phi thường tinh mỹ xinh đẹp, hơn nữa trùng hợp là hoa hồng trắng nàng thích nhất, làm nàng nghĩ tiếp tục giả im lặng cũng khó.

“Sinh nhật em còn chưa tới, ngày Valentine cũng đã qua, hoa này… em có thể hỏi nó đại biểu cho ý gì không?” Nàng nhướng mày hỏi.

“Em đoán đi.” Hắn mỉm cười với nàng, tiếp tục thừa nước đục thả câu.

“Em đoán được đã không hỏi anh rồi.” Nàng nhịn không được lầm bầm nói. “Anh đừng lần nữa thừa nước đục thả câu hại em miên man suy nghĩ, nhanh nói cho em biết chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu, muốn đi làm cái gì?”

“Trước hết nói cho anh biết em là đang miên man suy nghĩ những gì?” Hắn tò mò hỏi.

“Không phải có câu nói như vậy sao, vô sự xum xoe, phi gian liền nói sao?” Nàng có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng nói.

Hạ Tử Giác không nói nên lời, vẻ mặt dại ra nhìn nàng, quả thực không thể nói gì để chống đỡ.

Dịch Tiểu Liên nhịn không được bị biểu tình không thể nói gì để chống đỡ trên mặt hắn làm cho tức cười.

“Em hay nói giỡn.” Nàng nói.

Hắn nhìn nàng bất đắc dĩ.

“Ai bảo anh cũng không trả lời vấn đề của em, lại muốn em trả lời anh trước.” Nàng lườm hắn một cái, tiếp đó lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng, hạ mi mắt nói: “Nếu anh hỏi em đang suy nghĩ cái gì, em đang nghĩ…”Nàng không tự chủ được dừng lại một chút, lúc này mới nói tiếp: “Anh sẽ không nghĩ hôm nay cùng em kết hôn chứ?”

Âu phục trắng, giày trắng, hơn nữa bó hoa hồng trắng , còn phải đặc biệt xin nghỉ, chuyện ngày nghỉ lễ không thể làm, nàng nghĩ thế nào đều cảm thấy hình như không phải không có khả năng này.

Nàng nhìn hắn, chờ hắn trả lời, không ngờ tới hắn lại dứt dứt khoát khoát trực tiếp thừa nhận…

“Đáp đúng rồi.” Hắn nói.

Dịch Tiểu Liên nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt hồi hợp nhìn hắn, đổi thành nàng nói không nên lời.

“Anh, anh là nghiêm túc sao?” Bởi vì quá mức kinh ngạc cùng không thể tin được, Nàng không khỏi nói lắp hỏi.

“Đương nhiên.” Hắn chính là không chút do dự gật đầu.

“Nhưng là…” Đầu nàng có chút rối loạn, “Em còn chưa ra mắt ba mẹ cùng người nhà anh, còn có ba mẹ em nếu biết em tiền trảm hậu tấu* …”

*Tiền trảm hậu tấu: làm trước báo sau

“Chỉ là đi đăng ký trước mà thôi, sau đó chúng ta vẫn là có thể chiếu theo bù hết thảy mọi tập tục rồi chính thức tiến hành hôn lễ.”

“Đã như vầy, tại sao muốn đăng ký trước? Đợi khi hôn lễ xong xuôi rồi đăng ký không tốt sao, hà tất nhất thời nóng lòng?”

“Bởi vì chúng ta hiện tại ở cùng một chỗ.” Hắn nhìn nàng nói.

Nàng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Chuyện này một khi bị người khác bộ phong tróc ảnh* biết, có thể sẽ đem sự kiện chỉnh lại nói rất khó nghe, anh không hy vọng xảy ra chuyện này, cho nên chúng ta đăng ký kết hôn trước, để hết thảy danh chính ngôn thuận.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói với nàng.

*Bộ phong tróc ảnh: bắt gió bắt bóng- chỉ hành động dựa trên bằng chứng, tin đồn

“Nhưng là trước anh không phải nói rằng miệng sinh trưởng trên mặt người khác, bọn họ muốn nói gì không phải chúng ta có thể ngăn cản, chỉ cần chúng ta hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi sao?” Nàng đem câu trước kia hắn nói cho nàng chẹn họng hắn, nhưng trong lòng sớm đã tràn đầy cảm động.

“Gặp gỡ cùng sống chung không giống, không kết hôn lại cùng sống chung có thể trở thành nhược điệm cho người khác công kích, cho nên chúng ta đăng ký trước, công khai nghi thức hôn lễ đợi sự tức giận của em đối với mẹ tiêu rồi sau đó chúng ta lại làm.” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc.

“Nhưng là chuyện này thật sự có thể làm như vậy sao? Em ngay cả người nhà anh đều còn chưa gặp qua, anh xác định ba mẹ anh sẽ không để ý một người ngay chào hỏi đều chưa hướng bọn họ gởi qua, đã liền muốn làm con dâu họ sao?” Nàng có chút do dự.

“Nếu em là lo lắng vần đề này về ba mẹ anh, kia không cần thiết, bọn họ bất kể chuyện này.”

“Có ý gì?”

“Khi ba mẹ anh tuổi còn trẻ, bởi vì ba mẹ họ nhúng tay quản chuyện quan hệ nhiều lắm, ở trên con đuờng tình cảm này ăn không ít khổ, cho nên bọn họ chưa bao giờ can thiệp chuyện tình cảm của huynh đệ bọn anh, chỉ làm rõ chúng ta qua một câu.”

“Câu gì?”

“Chỉ cần xác định đối phương là người con muốn dắt tay cùng đi qua cả đời, hơn nữa tuyệt đối không hối hận là được.”

“Bọn họ không thích, nhìn không thuận mắt cũng không sao?”

“Vấn đề này chúng ta đã hỏi qua.”

“Vậy ba mẹ anh nói như thế nào?”

“Chúng ta thích là được rồi, bởi vì người muốn cùng đối phương cùng qua cả đời, là chúng ta, cũng không phải bọn họ.” Nói đến điều này, Hạ Tử Giác nhịn không được cười cười.

“Anh cười cái gì?” Nàng hỏi hắn.

“Anh nghĩ đến lão Tứ khi đó còn hỏi một vấn đề rất buồn cười.”

Lão Tứ hẳn là Hạ Tử Dược. Dịch Tiểu Liên nghĩ thầm, sau đó tò mò hỏi: “Hắn hỏi vấn đề gì buồn cười?”

“Hắn nói, nếu ta thích một tên đàn ông thì sao?” Hạ Tử Giác cười nói.

Dịch Tiểu Liên tròn to hai mắt, “Sau đó thì? Ba mẹ anh trả lời thế nào, bọn họ không có sụp đổ chứ?”

“Bọn họ thật là vừa mới bắt đầu có ngây người một chút, bất quá sau lại gật đầu tiếp nhận nói, bọn họ chính là có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, coi như có thêm một đứa con trai, không vấn đề.”

“Ba mẹ anh hảo cởi mở.” Nàng hạ kết luận ca ngợi.

“Ba em cũng không tệ.” Hắn đột nhiên xuất ra câu này, làm cho Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, khó hiểu “A” một tiếng.

“Tới rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Hắn nói.

Bất tri bất giác tới nơi, Dịch Tiểu Liên rốt cuộc xác định hắn không phải đang làm nàng vui vẻ, bởi vì nơi này là pháp viện* địa phương, điều làm nàng ngây ra như phỗng chính là, nàng canh nhiên nhìn thấy ba nàng cùng Mạn Ny xuất hiện trước mặt nàng.

*Pháp viện: tòa án

“Ba, Mạn Ny, các ngươi tại sao lại ở nơi này?!” Nàng nàng tiến bước phía trước, kinh ngạc hỏi.

“Ta cùng bá phụ là tới nơi này làm người công chứng cho các ngươi. Chúc mừng ngươi sẽ kết hôn, Tiểu Liên.” Mạn Ny vui vẻ nói, sau đó gắt gao ôm lấy nàng.

Dịch Tiểu Liên nhìn về phía ba nàng vẻ mặt có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười ngắm nhìn nàng đầy ôn nhu kia, rốt cuộc đã hiểu rõ hắn làm cái gì.

Mặc dù chỉ là vì át chế lời đồn, dĩ phòng vạn nhất* mới quyết định muốn đăng ký kết hôn trước, nhưng là hắn đã vì nàng mời tới ba nàng cùng người bạn thân thiết nhất Mạn Ny để bọn họ làm người chứng kiến.

*Dĩ phòng vạn nhất: ngăn ngừa chuyện bất ngờ xảy ra

Nàng không khó tưởng tượng hắn là bỏ ra bao nhiêu công sức, mới có thể thuyết phục ba nàng đem con gái duy nhất mà từ nhỏ đã được bản thân bảo vệ che chở trong lòng bàn tay, cứ như vậy lặng lẽ gả cho người đàn ông vừa mới gặp qua một lần không lâu trước đó.

Cảm động tràn ngập trong tim, nàng không tự chủ được hốc mắt đỏ lên, cấp cho hắn một cái mỉm cười tràn ngập cảm tạ cùng cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.