Kế hoạch đã sẵn sàng, đúng trưa hôm đó hội của Nam đã đến quán cơm Hương Thảo ăn.
Ngoài ra Minh và Phương cũng đã có mặt đông đủ cùng với tầm bảy
chiến sĩ công an khác giả dạng đứng bao vây quán cơm. Sau một hồi nhậu
nhẹt tưng bừng, cuối cùng người ta cũng bê ra mấy món chính để cho hội
của Nam ăn cho chắc bụng. Đĩa trứng tráng được bê lên để ngay chính giữa bàn. Thằng Ân nhìn thấy cái đĩa đó thì mặt nó có hơi tai đi, rồi mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Nam nhìn đĩa trứng thèm thuồng, hít một hơi rồi nói:
- Chà, thơm thật đó chứ.
Rồi hắn quay lên nói đùa với mấy thằng đàn em:
- Không biết thịt người mà băm nhuyễn đem tráng trứng thì ngon đến mức độ nào nhỉ?
Cả bọn nghe thấy mà rùng mình, nhưng rồi cũng cố cười cho Nam
vui lòng. Nam đưa đũa gắp miếng trứng đầu tiên, Ân thấy vậy liền vội ôm
bụng giả vờ xin phép đi ra nhà vệ sinh. Nam đặt đũa xuống nhìn nó:
- Chú mày thật là ... mất cả vui. Đi lẹ rồi về ăn với anh em nghe chưa.
Ân chỉ dạ một tiếng rồi nó ôm bụng đi ra cửa, nhưng vừa khuất
khỏi cửa. Thì nó đi thẳng ra khu nhà vệ sinh, trèo tường đi ra khỏi ngõ
sau. Thằng Ân cứ chạy thục mạng, nó vừa chạy vừa khóc . Có lẽ đã hội hận về những gì nó làm, nó sợ rằng Nam biết sẽ không bao giờ tha thứ cho
nó.
Chạy được một lúc thằng Ân đứng núp trong một cái ngõ nhỏ khác.
Nó quay đầu lại nhìn về phía cái quán đó, đang đứng suy nghĩ miên man,
chợt nó bị ai bất ngờ chém từ đằng sau lưng. Ân hét lên ngã xuống đất,
lúc nó quay ra nhìn thì đó là một thằng âm binh đang đứng sau nó, trên
tay là thanh kiếm đã nhuốm máu. Ân đưa tay ra sờ sau lưng rồi đưa lên
coi, toàn máu là máu. Thằng Ân sợ hãi nhìn tên âm binh này, vẫn bộ áo
giáp đó, vẫn khuôn mặt đen xì với hai cặp mắt đỏ rực. Bây giờ thì nó đã
hiểu, cho dù có mượn tay ai đi chăng nữa, thì nó vẫn là người chủ miu.
Thằng Ân bất ngờ vùng lên chạy, nó vừa chạy vừa như không tin
được khi mà giữa trưa âm binh lại có thể xuất hiện và đuổi giết nó. Theo sát đằng sau, thằng âm binh tay cầm thanh kiếm sáng loáng cộng thêm
tiếng giày sắt nện xuống nền đất bình bịch.
Trong khi đó, thằng Nam ở quán gắp miếng trứng đầu tiên. Hắn đưa lên miếng nhai một cách chậm rãi để thưởng thức hương vị của món trứng
tráng thịt, cái món mà hắn thích nhất. Nam nuốt miếng đầu tiên, vừa định và miếng cơm chợt Nam có cảm giác bụng đau quặn lên, rồi hắn thổ ra
huyết. Thằng Nam rơi cả bát lẫn đũa, quằn quại dưới sàn nhà, la hét om
tỏi. Mấy thằng đàn em hốt hoảng vội chạy lại coi Nam bị làm sao. Nam thì tự nhiên giờ đau đớn toàn thân. Nó có cái cảm giác như bị chém, bị bắn, rồi thì bị ai đó cắn xé da thịt vậy. Nam cứ nằm vậy gào thét, khiến mấy người phục vụ quán ăn phải chạy lại coi có chuyện gì. Từ ngoài, nghe
thấy bên trong có náo loạn, Minh và Phương cùng các đồng chí khác vổi
nhảy vào, Phương hô to:
- Cảnh sát đây, tất cả đứng tránh ra.
Nghe thấy vậy có mấy thằng đàn em của Nam vội đứng lên. Ba thằng kéo Nam lui ra cửa sau. Mấy thằng đàn em tưởng còn sức mạnh, một thằng
lao về phía Minh định đánh, Minh nhanh tay lấy dùi cui điện quật thẳng
vào mặt nó hét:
- Địt mẹ mày! Tính đánh người thi hành công vụ à?
Thằng này bị dùi cui điện bất ngờ đập vào mặt, liền ngã gục
xuống đất ngất lịm đi. Hai thằng kia thấy thế thì chố mắt ra, chúng nó
như hiểu rằng mình đã không còn có sức mạnh nữa, nhưng chúng nó cũng
liều mạng nhảy vào đánh. Nhưng mà ở đời, tay không làm sao đánh lại dùi
cui điện được cơ chứ, chỉ sau có mấy púát là mấy thằng còn lại đều bị
đập đến mức nằm ngất lịm dí dưới đất. Mấy chiến sĩ công an liền tiến tới còng hết tay chúng nó lại. Nói về Nam và mấy thằng đàn em đi vòng ra
cửa sau cũng đã bị chặn lại hết, chúng nó cũng chống chả quyết liệt để
bảo vệ Nam, nhưng rồi cũng bị đánh cho nằm liệt hết. Sau khi đã kiểm lại số nghi vẫn, Phương quay ra nói nhỏ với Minh:
- Vẫn thiếu một thằng anh ạ.
Minh nhìn mặt Phương nói:
- Đã bắt được thằng cầm đầu rồi chú lo cái gì, thằng còn lại sẽ ra lệnh truy nã sau.
Minh đưa thằng Nam vô thẳng bệnh viện, còn Phương đưa bảy thằng
còn lại về trụ sơ lấy lời khai, đồng thời mời thêm chủ quán cơm và đầu
bếp về lấy lời khai luôn tại sao lại đầu độc thằng Minh.
Quay lại thằng Ân, nó bị âm binh truy sát, chạy đến đoạn đường
có ngôi nhà đang xây. Thằng Ân lao qua trước cổng, nó như vấp phải cái
gì, ngã bổ nhào xuống đất. Một người thợ xây ở trên hét lớn:
- Tránh ra mau!
Thằng Ân vừa xoay người lên thì nó nghe tiếng dây thừng đứt đánh phựt, một loạt các cọc sắt nhọn rơi xuống thẳng vào người thằng Ân.
Những cọc sắt đâm vào chân, vai, người thằng Ân khiến nó không còn cử
động được mà nằm đó la hét vì đau đớn. Lúc này đây, Ân nghe thấy tiếng
giầy sắt bước lại gần, nó ngoảnh mặt lên trên thì thấy một thằng âm binh khác đang đứng ngay trên đầu tay lăm lăm cầm một cây dìu to lắm.
Thằng Ân như hiểu ra rằng số nó đã hết, nó nhắm mắt lại và nói
"Anh Nam, em xin lỗi anh. Mẹ ơi, con về với mẹ đây". Thằng âm binh dơ
búa lên qua đầu, rồi nó bổ cây búa xuống đầu thằng Ân, khiến đầu nó bị
chẻ làm hai. Người thợ xây trên nhà chạy xuống đến nơi, thì kinh hãi khi thấy miếng tôn trên nóc không hiểu tại sao lại rơi xuống được mà chẻ
đôi mặt thằng Ân ra.
Nói về phần thằng Nam, sau khi được đưa vô viện, các bác sĩ đã
làm mọi cách, nhưng không tìm ra được nguyên nhân tại sao lại la hét và
tỏ vẻ đau đớn như vậy, cộng thêm lời khai của chủ tiệm và đầu bếp thì
trong trứng tráng chỉ là thịt lợn do một trong nhóm người mang tới, khi
xét nghiệm các đồ ăn trên bàn thì quả nhiên là không có độc tố. Kết quả
mà các bác sĩ chẩn đoán chỉ nói lên được một điều rằng thằng Nam chắc
không sống được bao lâu nữa. Qua lời khai của bọn đàn em, Phương đã mở
một cuộc họp gấp vào ban lãnh đạo, trình bày sự việc. Phương còn nói:
- Thưa các đồng chí lãnh đạo, tôi dám khẳng định đây là một trường hợp khác tương tự như vụ án Trần Lê Minh cách đây mấy năm.
Một vị lãnh đạo lớn tiếng hỏi:
- Sao sao đồng chí lại nghĩ vậy?
Phương đáp:
- Báo cáo lãnh đạo, qua cộng việc điều tra suốt nhiều năm, cộng
thêm lời khai của các bị cáo, tôi dám khẳng định như vậy. Thêm vào đó,
tôi cũng đã tham gia vào chiến dịch trong vụ án Trần Lê Minh.
Vị lãnh đạo này ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu quả đúng là như vậy, thì chúng ta sẽ phải giải quyết tương tự như vụ Trần Lê Minh mà thôi.
Cuối cùng, ban lãnh đạo đã đưa ra quyết định sẽ tử hình thằng
Nam cùng đồng bọn, đồng thời bảo mật vụ việc này, tuyệt đối không để lộ
ra ngoài. Do thằng Nam và đồng bọn sử dụng tà thuật, nên việc tử hình
phải được chuẩn bị chu đáo, chọn ra mười hai người lính hợp tuổi, mỗi
người mặc một áo đại diện cho một trong mười hai con giáp. Người đội
trưởng mặc đồ đen, tượng trưng cho sứ giả của cõi khác. Ngoài ra, thằng
Nam phạm trọng tội là giết người không nương tay và ăn thịt người, nên
quyết định áp dụng việc tử hình hai lần, tức là sau khi bắn, bỏ xác vào
quan tài dựng lên bắn tiếp. Ngoài ra khi tử hình xong, cần thiêu xác và
mang tro vứt đi một nơi mà không ai tìm thấy, tránh tình trạng có nhiều
kẻ sẽ tìm cách thừa hưởng sức mạnh hay như tà thuật.
Thằng Nam giờ nằm trong viện yếu lắm rồi, để cho hắn đỡ đau đớn, người ta thương tình tiêm cho thuốc mê, nên hắn giờ cứ nửa tỉnh nửa mê. Nghe mấy nhân viên y tá nói, cái đợt thằng Nam nằm trong viện, nó cứ
khóc hoài. Lý do là tại vì sao thế? Chả là thằng Nam nằm nửa tỉnh nửa
mê, nó cứ thấy linh hồn thằng Ân hiện về, quỳ dưới chân giường mà không
bao giờ dám ngửng mặt lên. Thằng Nam thấy vậy thì như hiểu ra mọi việc,
hắn cứ chảy nước mắt và mồm liên tục lẩm bẩm "Tại sao em lại làm vậy hả
Ân? Tại sao?". Ngày sử bắn, Nam được hai chiến sĩ công an lôi ra tận
pháp trường, cho dựa cột. Trước lúc bắn, chỉ nghe thấy hắn nói có bốn
chữ nhỏ trong đau đớn "xin lỗi em, Ân".
Quày về nơi ẩn náu của Nam ngày trước, Ông Mười Họa thẳng tiến
vào đại bản doanh của Nam ngày nào, sau khi nghe vụ Nam đã bị bắt, cái
băng đảng Hắc Phong này đã tan vỡ chả còn một ai. Ông Mười Họa tiến vào
phòng ngủ của Nam, ông ta ngồi xuống và gõ tay lên khắp mặt sàn gỗ. Đến
một đoạn nghe tiếng khác lạ, ông ta dùng sức đấm thủng cái chỗ đó. Ông
Mười Họa từ từ lôi ra cuốn Họa Bì Kinh. Ông Họa Mười cười lớn, ôm cuốn
sách vào trong lòng mà tự nói thầm " Hạ thần đã đợi cái ngày này suốt
mấy trăm năm nay rồi, đây là quyển thứ sáu, một trong những cuốn kinh
quan trọng nhất. Lũ chúng nó toàn là phàm phu tục tử, nào có thể thừa
hưởng sức mạnh của ngài được. Mong Hắc Đế hãy yên lòng, hạ thần chỉ cần
tìm nốt cuốn cuối thôi, rồi ngài sẽ được hồi sinh, ngài sẽ lại một lần
nữa chỉ huy quân lính, thôn tính khắp thế gian này. Ngài sẽ lại một lần
nữa có cơ hội, để lật đổ cái tên thượng đế trên kia, như ngày đã từng
làm, xin Hắc Đế hãy yên lòng".
Hai năm sau vụ án Hắc Phong hội bị phá vỡ, người ta trong lúc
xây cầu vượt tại Hà Nội đã vô tình đào được di tích của một ngôi chùa
cổ. Các nhà khảo cổ học tìm thấy một bức tường, trên đó có ghi một dòng
chứ Hán cổ với ý nghĩa
" Khi mở được cửa, hậu quả khó lường".
Do quá tò mò, các vị khảo cổ học đã tìm mọi cách để mở cách cửa
đá nhưng không tài nào mở được, rồi người ta nhìn thấy có một cái lỗ nhỏ ở góc trên, một người đưa thử ngón tay vô thì chạm vào một cái nút. Tức thì nghe tiếng lưỡi dao chém xuống, người đút ngón tay vào hét toáng
lên, ông ta ngã ngửa ra đất với ngón tay bị cắt đứt. Cánh cửa đá bật mở, mọi người đang xúm lại kéo người này lên trên để sơ cứu, một người khác lấy tay mở cách cổng đá ra thì bị hai mũi tên găm thẳng vào đầu. Quá
kinh hãi, mọi người vội lao hết cả ra, nào ai có thể ngờ trong chùa mà
cũng đặt nhiều bẫy như vậy.
Sau khi đã phái một đội chuyên phá bẫy ở những di tích cổ, người ta cầm lên một cuốn sách được dấu trong ngăn tủ đá đó lên. Ai ai cũng
nghi hoặc và tự hỏi không biết cuốn sách đó là cuốn sách gì mà được bảo
mật ghê gớm như vậy. Một nhà khảo cổ học đọc tên cuốn sách, ông ta ngẩng lên mà nói rằng:
- Đây là ... Thoại thú kinh.