His Christmas Virgin

Chương 2: Chương 2




' Vui vẻ lên nào, Mac, ' Jeremy Lyndhurst chòng ghẹo khi vị khách được mời đầu tiên của buổi thăm quan tối nay bắt đầu đi qua phòng triển lãm tranh. Người đồng sở hữu – gần - năm mươi tuổi – của phòng trưng bày Lyndwood đầy thanh thế tiếp tục nói, “ Chỉ vài giờ cho diện mạo xinh đẹp và lịch sự với mọi người tối nay thôi, và ngày mai cháu có thể quay lại với việc xa lánh mọi người và ăn mặc như kiểu người lang thang được rồi!”

Mac cười khúc khích, giọng khàn khàn - vì nàng biết nàng được định là sẽ … - điều này gợi cho nàng nhớ về sự sỉ nhục, chính là vì Jaremy có khiếu thẩm mỹ về cách ăn mặc hoàn hảo còn nàng thì bất cứ lúc nào xuất hiện ở phòng triển lãm tranh của ông đều mặc với bộ quần áo – bẩn đầy màu vẽ. Bức tranh mà nàng đã hoàn thành mấy tuần trước nàng tới để giao nó, nó được triển lãm ở “ duy nhất bữa tiệc tối nay ' nơi trưng bày tác phẩm của nàng.

Đối tác của Jeremy – trên nhiều phương diện - Magnus Laywood, một người cao, khổng lồ với mái tóc vàng với cái tuổi bốn mươi của ông, đang ở trước cửa để ' gặp và chào đón ' khi các vị quan khách bắt đầu đến; chính là các nhà phê bình nghệ thuật và những người sưu tầm quan trọng, không những thế còn có một số cá nhân nữa, những người thực sự rất giàu có.

Có hai mươi bức vẽ của Mac được trưng bày tối nay, và tất cả chúng đều được bày ra một cách chuyên nghiệp bởi Jeremy và Magnus, trên bức tường màu kem trầm lặng cùng thứ ánh sáng độc đáo khiến chúng tạo ra được lợi thế tốt nhất.

Đây là buổi triển lãm độc đáo đầu tiên theo kiểu loại hình này mà Mac đã từng đồng ý làm, và giờ thì buổi tối cuối cùng đã đến, nàng hồi hộp đến nỗi đầu gối của nàng đập vào nhau!

“Đây, uống cái này đi.” Jeremy nhấc một ly sâm panh khỏi một trong những phục vụ bàn, người đang bắt đầu xoay mòng mòng với lượng khách nhanh chóng đầy lấy phòng, và đưa nó cho nàng. “Mặt của cháu tái xanh kìa!” Ông giải thích với sự khoái trá ra mặt.

Mac hồi tỉnh lại với một nhắp sâm panh. “Cháu chưa từng lo lắng trong cả cuộc đời.”

“Ồ, mới chỉ hai mươi bảy tuổi thôi,” Jeremy thì thào một cách buồn rầu.

Mac nhấp thêm một ngụm sâm phanh ngon lành nữa. “Nếu họ không thích tác phẩm của cháu thì sao?” Nàng rền rĩ.

“Họ không thể đều là những kẻ ngốc, cưng ạ,” Jeremy lè nhè. “Đây có thể sẽ là một buổi tối tuyệt vời, Mac,” Ông cam đoan với nàng khi nhìn thấy nàng vẫn còn vẻ hoài nghi.” Ta biết nó khó thế nào đối với cháu, tình yêu ạ, nhưng hãy cố hưởng thụ nó đi, hmm?”

Vấn đề là Mac chưa từng đặc biệt yêu thích triển lãm những tác phẩm của mình. Bán nó thì, có. Bày nó cho những người khác, và trở nên “lịch sự cởi mở” với những người đó thì, không. Không may thay, khi Mac nhận thức được thì nàng biết, nàng không thể có một cuộc sống từ những bức vẽ của nàng nếu nàng không bán chúng.

“Cháu sẽ cố ---- Ôi. Chúa. Ơi!” Nàng thở một cách yếu ớt khi nàng nhìn thấy, và dễ dàng nhận ra, người đàn ông đang đứng cạnh cái cửa nói chuyện với Magnus.

Jonas Buchanan!

Anh cao như Magnus, tóc đen và nguy hiểm còn những người đàn ông khác ở đây thì tóc vàng hoe và dễ thương, không mắc một lỗi nào với mái tóc đen dài và sự cứng cỏi kia cùng với những nét đặc biệt vượt trội được đẽo gọt bởi đôi mắt xanh lạnh thấu xương giờ đang lạnh lùng đảo qua các vị khách khác.

Trái tim Mac đập thình thịch trong lồng ngực khi nàng thư giãn bởi sự xuất hiện của anh. Ăn mặc giống những người đàn ông khác trong phòng, trong bộ vét đen được cắt may, cái áo sơ mi trắng như tuyết và một cái nơ đen được thắt trên cổ một cách hoàn hảo, tuy thế vẫn không hiểu Jonas làm thế nào mà lại có thể quyến rũ hơn, đẹp trai hơn bất kì một người đàn ông nào khác trong căn phòng này.

“Cái gì thế?” Jeremy hướng theo đường nhìn của nàng. “Đó là ai vậy?” Ông thì thầm đánh giá, mối quan hệ lâu năm của ông với Magnus không làm cho ông miễn dịch khỏi sự cuốn hút của những người đàn ông khác.

Mac kéo cái nhìn của mình ra khỏi Jonas để nhìn người đồng sở hữu của Lyndwood Gallery với vẻ buộc tội. “Ông nên biết là --- ông đã mời anh ta chứ!!”

“Ta không nghĩ thế đâu.” Mắt Jeremy hẹp lại khi ông tiếp tục nhìn về phía Jonas. “Anh ta là ai thế?”

Mac nuốt vào một cách khó khăn trước khi trả lời. “Jonas Buchanan”

Jeremy nhìn với vẻ ấn tượng. “Công ty Jonas Buchanan á?”

Cho tận đến khi Mac nhận ra chỉ có một Jonas Buchanan mới nói, phải!!

“Ah, giờ thì ta đã hiểu.” Jeremy gật đầu thoả mãn khi câu đố đã sáng tỏ và rõ ràng. “Anh ta đi cùng Amy Walters.”

Mac quay lại đúng lúc nhìn thấy Jonas Buchanan đang đứng, khoác tay với một cô nàng cao, xinh đẹp với mái tóc đỏ, hai người họ đang nhẹ nhàng nói chuyện với nhau khi cùng bước qua căn phòng để tham gia vào nhóm khách mời, Jonas dễ dàng đứng cao hơn những người đàn ông khác đến vài inch. Mac đột ngột quay đi.

“Amy là một nhà phê bình nghệ thuật cho các cá nhân,” Jeremy cung cấp một cách lạnh nhạt khi ông nhìn thấy sự trống rỗng trong biểu hiện của Mac.

Một lời giải thích hoàn toàn không cần thiết đối với Mac, nàng biết chính xác Amy Walters là ai. Người phụ nữ đi cùng với Jonas trong buổi tối này chính là sự thực, người đàn ông mà Mac thiên về ghét nhiều hơn nhưng điều đó giúp một số việc trở nên đỡ lúng túng hơn; Mac cũng nhận ra rằng nàng sẽ chỉ phải lịch sự với cô nàng phê bình nghệ thuật xinh đẹp kia nếu hai người họ được giới thiệu với nàng. Có thể cũng sẽ ít khó khăn hơn khi nàng làm một số thứ với Jonas Buchanan tự tin, kiêu ngạo đang đứng bên cạnh Amy kia.

Lí do cho sự tự tin kia rõ rành rành, những lời mời tới buổi triển lãm này được gửi đi vài tuần trước để bảo đảm mọi người sẽ tham dự. Nghĩa là Jonas Buchanan hẳn phải biết được khi họ gặp mặt và nói chuyện thật ngắn ngủn với nhau hai tối trước đó, anh đã được mời tới buổi triển lãm của nàng ở Lyndwood Gallery tối nay.

Đồ con chuột!

Nếu anh ta nghĩ anh ta có thể hăm doạ được nàng bằng thực tế không mời mà đến buổi triển lãm của cô thì anh ta có thể ---

“Rất vui được gặp lại cô sớm như vậy, Mac.”

Mac cứng người lại, sự bực dọc của nàng đã sớm bốc hơi hoàn toàn, thay vào đó là một sự phẫn nộ khi nàng nhận ra cái giọng ngọt xớt, như đường của Jonas Buchanan khi anh ta nhẹ nhàng nói phía sau nàng.

Đồ con chuột, con chuột!

Jonas giữ biểu hiện trung lập của mình một cách thận trọng khi Mary “Mac” McGuire chậm rãi đối mặt với anh.

Nếu nói rằng anh bị ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của nàng tối nay thì hoàn toàn không đúng sự thật! Thực tế, nếu Amy không quấy rầy anh một cách trơ tráo thì người phụ nữ thanh tú, đáng yêu với mái tóc chắc, đen như gỗ mun trên đầu để lộ ra cái cổ thon thon yêu kiều, mặc một chiếc váy lụa đỏ kiểu trung quốc, đi đôi sandal cao gót cũng màu đỏ khoe ra hình dáng đôi chân đẹp đến hoàn hảo kia thực lại là người hoạ sĩ thì Jonas đã không chắc chắn rằng anh sẽ nhận ra được nàng!

Nàng nhìn hoàn toàn khác hẳn với mái tóc được làm đẹp hơn, trông hiểu đời hơn, cầu kì hơn, đôi mắt màu xám khói kì diệu kia thì được bao quanh bởi hành mi đen, dầy và dài, cái má nhợt nhạt của nàng được đánh nổi lên bởi màu của phấn hồng, làn môi đầy đặn gợi cảm được tô lên bởi màu đỏ sôi nổi của thỏi son bóng, nó cũng giống như màu của chiếc váy lụa ôm sát vào người nàng và đôi sandal cao ba phân kia.

Trong một lời, nàng trông thật thanh tú!!

Có ai có thể nghĩ thế này chưa nhỉ? Jonas đăm chiêu một cách rầu rĩ. Từ một người như bán hàng rong mà trở thành một cô nàng yêu mị khó có thể cưỡng lại được với cái váy lụa đỏ.

Mặc dù có sự lấp lánh thách thức trong đôi mắt xám tro kia nhưng nàng lại đang trừng trừng nhìn anh, chắc chắn là chẳng có khách khí gì rồi. ‘Anh Buchanan,’ nàng chào hỏi vẻ khô khan. ‘Jeremy, đây là Jonas Buchanan. Jonas, một trong những người đồng sở hữu phòng trưng bày với tôi, Jeremy Lyndhurst.’

Mac nhìn qua hàng mi hẹp khi hai người đàn ông bắt tay, nhận ra sự xuất hiện của Jonas thậm chí còn làm náo động hơn cả hai buổi tối trước mà nàng có. Anh là một trong vài người đàn ông nàng gặp, họ còn ăn mặc lịch sự với một bộ vét tối màu đen hơn cả quần áo anh mặc trên người, nhưng sức hút của cá nhân anh thậm chí còn mạnh mẽ hơn những người đàn ông đó, hơn cả bộ áo được cắt khéo mà anh mặc.

‘Anh không giữ được mà để lạc cô Walters rồi à?’ Mac hỏi ngọt ngào khi nàng nhìn những người phụ nữ khác đang nói chuyện sôi nổi với một người đàn ông khác ở bên kia căn phòng.

Đôi mắt điện-xanh tối lại bất chợt hài hước. ‘Amy xinh đẹp phải làm nhiều việc của cô ấy,’ Jonas Buchanan trả lời với một giọng thiếu quan tâm kì dị.

‘Hai người, … thật sự hiểu nhau,’ Mac chế nhạo. Thực sự, nàng đã lo lắng đủ về buổi tối nay rồi, không muốn phải khó chịu bởi sự có mặt đặc biệt của người đàn ông này nữa!

‘Không phải tất cả,’ Jonas lè nhè với một giọng trào phúng sâu xa.

‘Tôi mong là cả hai sẽ, xin lỗi …?’ Jeremy cắt ngang một cách hối lỗi. ‘Một vài người vừa mới đến và tôi bắt buộc phải đi và nói chuyện với họ.’

‘Tất nhiên rồi,’ Jonas Buchanan chấp nhận nhanh chóng. ‘Tôi cam đoan với ông, tôi chỉ có hạnh phúc khi ở đây và giữ lại sự bầu bạn của Mac thôi.’ Anh thêm vào khi anh bước một bước thận trọng tới gần nàng.

Sự gần gũi mà ngay lập tức Mac phải loại trừ!

Một hay nhiều phụ tá khác của người đàn ông này đang săn tìm nàng mấy tháng nay với một sự cố gắng là mua được căn nhà của nàng--- nhưng cũng chỉ để nó có thể bị tống xuống thành một phần của khu vực quanh vùng đó vì một cái vườn của một căn hộ xa xỉ cầu kì nào đó. Sự thật Jonas Buchanan tự quyết định tham dự vào buổi nghệ thuật này không gây ấn tượng với Mac một chút nào.

‘Cô trông rất đẹp tối nay----’

‘Đừng để vẻ ngoài đánh lừa anh, anh Buchanan ạ,’ nàng ngắt lời một cách gắt gỏng. ‘Tôi sẽ quay trở về với việc mặc bộ quần áo lao động của tôi vào ngày mai thôi.’ Mac đã từng gây gổ khi gặp một nhà phê bình nghệ thuật danh tiếng và kiêu ngạo lúc nàng còn học đại học, và nàng không định để người đàn ông nào có thể cư xử với mình như không có gì thế nữa, vẫn còn một chiến tích đẹp hiện ra trên cánh tay anh ta. ‘Chính xác anh đang làm gì ở đây vậy, anh Buchanan?’ nàng hỏi anh một cách thẳng thắn.

Jonas nghiên cứu nàng qua hàng mi hẹp. Hai tối hôm trước anh đã nghĩ người phụ nữ này trông giống một con mèo hoang, hoàn toàn không có chút năng khiếu nào về mặc quần áo cả, như vẻ thanh lệ của nàng tối nay trong cái váy lụa đỏ-- điều mà Jonas nhận thấy hầu hết mọi người đàn ông khác trong phòng cũng nhận thức được—hiểu được rằng nàng phải thực sự mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, không hoa mĩ kia chỉ bởi vì nàng muốn thế.

Anh nhún vai. ‘Amy đề nghị tôi làm người hộ tống của cô ấy tối nay.’

Đôi môi đỏ, ẩm ướt cong lại với sự chán ghét. ‘Thật là biết tâng bốc để có một phụ nữ đề nghị anh đi ra ngoài cùng nhỉ.’

Cái nhìn của Jonas cứng lại. ‘Tôi luôn luôn vui vẻ khi tiêu tốn buổi tối với em họ của tôi.’

Đôi mắt xám khói mở rộng ra. ‘Amy Walters là em họ anh á?’

Anh uốn cong lông mày chế giễu vào sự ngờ vực rõ ràng của nàng. ‘Nó khó để tin lắm sao?’

À, không, tất nhiên nó không khó để tin, Mac thừa nhận vẻ không thoải mái. Nhưng thế có nghĩa là Jonas không ở đây tối nay để hẹn hò với một phụ nữ khác, thế mà Mac lại cứ tưởng anh …

Mà, tại sao vấn đề đó lại là của nàng chứ? Nàng không có sự thích thú riêng nào với người đàn ông này cả. Phải không?

Chúa ơi, nàng không mong vậy!

Sự thật anh là một trong những người đàn ông hấp dẫn, quyến rũ nhất mà Mac đã từng gặp, nhưng nó chắc chắn sẽ vô hiệu bởi thực tế anh cũng là người đàn ông đang cố gắng ép buộc nàng ra khỏi nhà của nàng, bởi tất cả đó chỉ là nghệ thuật để làm cho mọi thứ thật khó chịu để cho nàng không ở được thôi?

Nàng quay lại một cách vững chãi vào cái nhìn lạnh buốt của Jonas khi nàng nhún vai. ‘Tôi không thấy bất kì gia đình nào lại giống nhau như lột cả.’ < Cam: Ý chị ý bảo, nhầm là chuyện đương nhiên>

Anh cười chế giễu. ‘Có thể đó là bởi vì Amy là một người phụ nữ còn tôi là một người đàn ông chăng?’

Mac biết rõ Jonas là một người đàn ông. Quá rõ để an ủi riêng nàng khi nó xảy ra. Cao khoảng năm feet hai inch, nặng chỉ hơn một trăm pound, thì hoàn toàn tương phản với chiều cao đáng kể của Jonas Buchanan và thân hình lực lưỡng của anh, nàng nhận thức được tất cả sự nữ tính của mình bên cạnh người đàn ông này. Và, không thoải mái, khả năng nàng có thể bị tổn thương …

Miệng nàng rắn lại. ‘Tôi thật sự nên đi và lưu hành trong đám người khách khác thôi,’ nàng nói với anh khi nàng đặt ly sâm phanh trống rỗng xuống mặt bàn với mục đích rời đi.

‘Có thể tôi sẽ đi với cô’ Jonas Buchanan với theo, nhẹ nhàng níu lấy khuỷu tay Mac khi nàng định quay đi.

Sự đụng chạm của anh ngay lập tức truyền cơn run rẩy xúc động dọc theo chiều dài cánh tay và đi xuống ngực nàng, làm chúng căng lên bên trong cái nịt vú còn nhũ hoa thì săn lại thành một thứ nhức nhối dễ chịu chọc vào lớp ren của áo.

Nó hoàn toàn là một cảm giác lạ lẫm ---và không thoải mái—với Mac. Sau cái thảm họa ngắn ngủi bởi một mối quan hệ trong đại học, nàng đã phải mất sáu năm sau để tập trung duy nhất vào việc vẽ của mình, với một chút hoặc không chút thời gian nào để nghĩ về những mối quan hệ. Bây giờ nàng cũng không nghĩ về nó nữa. Jonas Buchanan là người đàn ông cuối cùng – chắc chắn là cuối cùng! -- mà Mac nên cảm thấy bị thu hút bởi thể xác.

Thân thể nàng không nghe theo lời nàng, không may, khi sự ấm áp từ bàn tay Jonas trên cánh tay nàng bắt đầu thấm vào một phần của thân thể nàng, làm khó chịu đến cực điểm ở đỉnh của hai đùi nàng, nàng cảm nhận được bản thân mình đang ẩm ướt ở đó, sức nóng vỡ vụn ra làm nàng thở dốc một cách mềm mại, nhận thức được sự khuấy động trong đó.

Nàng ngước đôi mắt thảng thốt hướng về khuôn mặt cứng cỏi và đẹp trai quyến rũ đang ở trên nàng. Jonas đứng rất gần với nàng, giờ nàng có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt anh. Nhận ra được thứ ánh sáng xanh vây nhẹ quanh tròng mắt anh, làm cho chúng có vẻ lạnh buốt. Nhìn như thôi miên vào cặp môi mỏng kia đang chậm rãi chau lại hướng về phía môi của nàng.

Mac giật mạnh người ra khỏi sự bám víu của anh. ‘Anh đang làm gì vậy?’

Đúng, anh đang làm gì vậy? Jonas cau có tự hỏi mình. Chỉ một lúc ngắn ngủi mà anh đã quên mất họ đang bị vây bởi những tiếng tán gẫu của những nhà phê bình và sưu tầm nghệ thuật. Cảm thấy như thể chỉ có anh và McGuire xinh đẹp một cách tuyệt vời trong căn phòng này, bị bao quanh bởi duy nhất một nhận thức là mình khát khao hương thơm quyến rũ, say lòng người của nàng.

Khỉ thật, Jonas đã không cảm nhận được những người khác trong phòng mà còn định hôn nàng ngay trước mặt tất cả bọn họ!

Diện mạo của nàng tối nay là một ảo mộng, anh tự nhắc nhở chính mình. Đêm nay nàng là một nghệ sĩ, cố tình ăn mặc để giải khuây và cám dỗ những nhà phê bình nghệ thuật cũng như người sưu tầm nghệ thuật để ủng hộ hay là mua bức tranh cho nàng. Sự thật nàng gần như đã thành công trong việc quyến rũ anh, để anh quên cả mình chỉ làm gia tăng sự kinh tởm của Jonas với nàng.

Miệng của anh mỏng đi khi anh bước ra xa để nhìn xuống nàng qua hàng mi che khuất. ' Tôi thật sự không nên giữ cô khỏi khách của mình lâu hơn nữa. '

Mac hơi run trong sự coi thường nàng có thể nghe ra trong giọng của Jonas. Khi nàng tự hỏi mình đã làm những gì để phải gánh chịu sự coi thường thì anh đã định gánh chịu sự coi thường để muốn hôn nàng và chứ không phải ngược lại!

Ánh nhìn chằm chằm của nàng đáp xuống đôi môi gợi cảm như một tác phẩm điêu khắc ấy, nàng tự hỏi nó sẽ có cảm giác như thế nào khi nàng có được chúng và đòi hỏi chúng trên môi nàng. Miệng của Jonas giờ trông có vẻ cứng rắn và cương quyết, nhưng vài giây trước đây thôi, làn môi vững chắc kia đã mềm đi và trở nên mời gọi khi nó hạ thấp xuống môi của nàng -

Bình tĩnh nào, Mac, nàng tự bảo mình một cách nghiêm khắc khi nàng thẳng người dứt khoát. Việc anh trông có vẻ tuyệt vời thế nào trong âu phục màu tối, và là một trong những người đàn ông đẹp đẽ nhất mà nàng từng để mắt tới cũng không thể ảnh hưởng tới việc anh là kẻ thù của mình được!

Nàng nhìn lại anh đầy giễu cợt. ' Tôi sẽ lịch sự và nói thật là vui khi gặp lại anh, anh Buchanan, nhưng cả hai chúng ta đều biết tôi đang nói dối…’ Giọng nàng nhỏ dần mà chua cay.

Nụ cười của anh ít hài hước trước sự châm chọc.

' Tôi nghi ngờ rất nhiều về điều đó vào lần cuối cô nhìn thấy tôi đấy, Mac. '

Nàng nhướn cao lông mày đen. ' Tôi chân thành hi vọng rằng anh đã sai về điều đó. '

Nụ cười của anh hằn sâu hơn. ' Tôi hiếm khi sai khi nó là vấn đề thuộc về kinh doanh. '

' Khiêm tốn quá, ' Mac xem thường. ' Danh sách những người tài năng của anh không giới hạn hay sao ý nhỉ? Nàng tế nhị khịt mũi. ' Xin lỗi, anh Buchanan. ' Nàng không chờ anh trả lời đã di chuyển qua phòng tới nơi nàng nhận thấy Magnus đã cố thu hút sự chú ý của nàng một cách kín đáo trong vài phút trước đây.

Jonas đứng bất động khi anh nhìn thấy nàng từ từ bước ngang phòng, thỉnh thoảng dừng lại để chào đón những người mà nàng biết. Không giống như cách nàng đối xử với anh, Mac gửi nụ cười ấm áp và thoải mái về phía những người khách khác, tiếng cười khản khản của nàng như cái vuốt ve mơn trớn nhẹ nhàng tới các giác quan, làm lộ ra những chiếc răng trắng, nhỏ đối ngược lại với làn môi đầy đặn, đỏ mọng và bóng mượt.

Áo lụa vừa khít càng làm nổi bật lên đường cong của mông nàng khi nàng di chuyển, và đường xẻ bên thân chiếc váy dài làm lộ ra dáng vẻ thon dài của đùi nàng. Jonas cau có không vừa lòng khi anh thấy hầu hết đàn ông trong phòng cũng đang nhìn nàng, còn có một người đàn ông kiên trì đến mức nắm chặt cổ tay nàng và cố lôi kéo nàng vào cuộc nói chuyện trước khi nàng ráng làm mình buồn cười để thoát ra, tới chỗ Magnus Laywood.

' Thế anh nghĩ gì về cô nghệ sĩ nhỏ của chúng ta?’

Jonas quay lại nhìn Amy, mím miệng bực bội khi anh nhận thấy là mình đã quá đắm chìm vào việc theo dõi Mac mà không cảm nhận được em họ mình đang tới gần. Một phụ nữ cao, xinh đẹp với mái tóc nhỏ, tính tình lại hoà hợp, em họ bên mẹ của Jonas không phải là người mà nam giới không bị thu hút!

' Anh nghĩ gì về Mcguire Mary á? Jonas dùng kế hoãn binh khi anh vẫn còn đang quá đỗi ngạc nhiên vì phản ứng của mình trước sự thay đổi vẻ ngoài của cô hoạ sĩ để có thể đáp lại bằng câu trả lời thoả đáng cho câu hỏi tinh quái của Amy. ' Cô ấy có vẻ quá trẻ để gây ra những mối quan tâm thế này, ' anh nói lè nhè với vẻ chán chường, chẳng quan tâm khi anh với lấy hai ly rượu sâm banh từ khay của người phục vụ truyền tới và trao một trong số chúng cho em họ mình.

' Trẻ nhưng xuất sắc, ' Amy cả quyết với anh một cách cởi mở khi cô nhấp một hớp rượu ướp lạnh.

' Lời đánh giá thực sự rất cao, ' Jonas trầm ngâm ; em họ của anh nổi tiếng là người không tình cảm khi nó trở thành công việc của cô, một nhà phê bình nghệ thuật cho các cá nhân.

Amy khoác tay với anh khích lệ. ' Đi đến và nhìn vài bức hoạ của cô ấy đi. '

Mac tiếp tục nhẹ nhàng tán gẫu với các nhà sưu tầm có ý bày tỏ sự quan tâm đặc biệt về việc mua một trong những bức hoạ này để trưng bày, cùng lúc đó cũng hoàn toàn nhận thức được Jonas Buchanan và em họ của anh đang di chuyển từ từ qua phòng triển lãm tranh để xem tác phẩm của nàng.

Không thể nói từ gương mặt Jonas được những gì mà anh nghĩ về những bức hoạ của nàng, đôi mắt xanh dương đó kín như bưng khi anh nghiên cứu từng tấm vải một (vẽ lên vải nhá), miệng của anh nghiêm nghị khi anh thì thầm nhẹ nhàng đáp lại lời bình luận của Amy Walters.

Có lẽ anh ghét chúng, Mac thực sự chấp thuận khi nàng lịch sự cố chuyển các nhà sưu tập lại cho Jeremy để làm buổi thảo luận quan trọng hơn về giá cả. Không nghi ngờ gì là Jonas thích nghệ thuật hiện đại hơn vì muốn chống đối lại phong cách sơn dầu và vẻ tươi tắn nhưng nhẹ nhàng trong kiểu dùng màu trong những bức tranh của nàng. Chắc chắn ngay từ đầu anh chỉ đồng ý đi theo em họ của anh tối nay thôi bởi vì anh biết anh phải làm gì đó để ngấm ngầm phá hoại sự tự tin của Mac.

Chẳng cần anh phải gây phiền - Mac đã ghét tất cả những điều này rồi! Nàng không ưa sự giả tạo. Và thấy những lời nói huyên thuyên ngớ ngẩn này thật nhàm chán. Nàng còn thấy mình đặc biệt bị chọc tức bởi tên sưu tầm mà nàng cảm nhận được hắn đang kín đáo đặt cái tay cơ hội của hắn vào mông nàng.

Mac rời ánh mắt sắc nhọn vào hắn, mắt nàng mang tia cáu kỉnh cùng với sự phẫn nộ bởi sự mơn trớn sỗ sàng. ' Tôi chắc rằng ông nên đi tìm Jeremy đi, và ông sẽ hết sức hạnh phúc với bất cứ câu hỏi thêm nào mà ông có. '

Người đàn ông trung niên cười khúc khích đầy ám chỉ khi ông tiến gần hơn. ' Ông ấy không phải kiểu mẫu của tôi!’

Mac cau mày với vẻ khó chịu, khi hoàn toàn vô vọng tìm cách đối phó với tình huống này mà không gây chuyện. Vài thứ nàng biết thì lại không thể dùng được với hàng tá người hay đám phóng viên giờ đang có mặt trong phòng.

Ở cách cá nhân của riêng họ, Jeremy và Magnus đã làm việc rất chăm chỉ mới tạo ra được buổi triển lãm tối nay cho Mac. Nếu nàng đánh vào khuôn mặt của tên đáng ghét này thì nàng sẽ càng gây chú ý, rồi sẽ bị lên tiêu đề trong bài báo của ngày mai, với tin “Nghệ sĩ bụp vào mặt người mua!” thay thế cho bất cứ một lời ca ngợi nào chỉ là gây dựng thêm sự chỉ trích về công việc thực của nàng mà thôi.

Nàng lắc đầu. ‘Tôi thực sự không nghĩ là –’

'Xin lỗi vì đã đi lâu như vậy, em yêu, "Jonas Buchanan cắt ngang một cách dễ chịu khi cánh tay của anh di chuyển một cách vững chắc vòng qua cái eo của Mac để kéo nàng dựa sát vào anh. Anh trao cho người đàn ông kia một nụ cười đầy thách thức, đôi mắt màu xanh quyến rũ cứng như đá sapphire. "Ở đây khá là đông đấy nhỉ? '

'Tôi - vâng. " Người đàn ông lớn tuổi và thấp hơn trông lúng túng bởi không thể nhầm lẫn được sự sở hữu kia với cái gì khác. 'Tôi – xin lỗi, nếu hai người không phiền? Tôi sẽ làm theo lời khuyên của cô, Mac, tôi đi thảo luận chi tiết với Jeremy đây. ' Hắn vội vàng quay lại, mất hút vào đám đông.

Mac cảm nhận được phản ứng run rẩy của nàng, và hoàn toàn bối rối khi biết nguyên nhân gây ra điều đó là do sự khó chịu ở những phút cuối cùng, hay tương tự như vậy, hay bởi vì Jonas vẫn đang giữ nàng chắc chắn dựa vào anh, rằng nàng hoàn toàn nhận thức được cơ thể ấm áp, cứng rắn và mạnh mẽ của anh ...

Jonas nhìn xuống gương mặt trắng bệch của Mac trước khi cánh tay anh thắt chặt vòng eo của nàng và quay nàng đi về hướng cổng ra vào của phòng triển lãm. 'Đi để có một chút không khí nào, "anh gợi ý hết thảy, còn nhấc nàng khỏi sàn, mang nàng đi ngang qua căn phòng và ra khỏi cửa, bước vào trong không khí lạnh buốt ban đêm. Ngay lập tức, anh nhận ra đó là việc sai lầm vì anh có thể nhìn thấy qua ánh đèn đường, Mac đã bắt đầu run lên trong chiếc váy lụa mỏng. "Đây.' Anh cởi chiếc áo của mình ra và khoác nó lên vai vàng, ngón tay cái của anh khẽ tì vào chỗ đầy đặn ấm áp trên ngực nàng khi anh đứng trước mặt nàng để kéo hai ve áo cho bằng nhau. (Cam: Cứ tưởng tốt, hóa ra đều là có mục đích cả! *thở dài*)

Đôi mắt nàng mở lớn khi nàng nhìn lên anh. "Giờ thì anh sẽ bị lạnh. '

Nàng trông giống một cô bé đang chơi trò mặc quần áo với cái áo khoác của Jonas trên vai đang rủ xuống hai bên và cái áo đồ sộ đó phải dài chạm tới đầu gối của nàng. Ngoại trừ nàng chẳng có vẻ gì là ngây thơ như trẻ con về những nhận thức đột ngột cả, mà đôi mắt nàng tối màu khói xám, hay đôi môi nàng đỏ mọng e lệ mà cám dỗ người khi nàng trút hơi thở nông.

‘Thực sự thì cô bao nhiêu tuổi vậy?’ Jonas khé cổ hỏi khàn khàn.

Nàng chớp mắt. ‘Tôi – Điều gì đã làm nên câu hỏi này vậy?’

Anh nhún vai một cách nóng vội. ‘Khi tôi gặp cô vào đêm hôm trước, cô trông giống một em gái của ai đó. Còn tối nay, trông cô đẹp, trông cô giống điều mà hầu hết đàn ông mong muốn về em gái người bạn tốt nhất của họ!’ (Cam: Đúng là lởm mà!)

Nàng nghiêng cái cổ dài tao nhã khi nàng nhìn lên anh. ‘Là như thế nào cơ?’ Nàng nhắc nhở giọng khàn khàn.

Đây là một ý tưởng tồi, Buchanan, Jonas cảnh báo chính mình. Một ý tưởng rất, rất xấu, anh cảnh báo mình một cách hà khắc ngay cả khi cái nhìn mê hoặc của anh vẫn đang chăm chú vào sự ẩm ướt và cặp môi đầy đặn kia.

Nếm. Anh muốn ngay lập tức được nếm làn môi đỏ quyến rũ kia –

Chết tiệt, không!

Anh đang cố gắng buôn bán hợp đồng kinh doanh với người phụ nữ này, và anh có một quan điểm kinh doanh là không bao giờ trộn lẫn công việc với khoái lạc. Và Jonas chắc chắn là sẽ vô cùng dễ chịu khi chạm và nếm đôi môi đầy đặn đang bĩu ra kia cho riêng mình ...

Anh cố ý biểu hiện như trêu chọc khi anh cúi xuống. 'Thì trong trang phục mà cô trông giống như một người phụ nữ đã sẵn sàng cho màn tình dục nóng bỏng và hoang dã ý. " (ông này nói câu gì mình giật mình câu ấy!! =))

Đôi mắt của Mac mở to khi nàng vô cùng kinh ngạc bởi xúc phạm. "Làm ơn đi, tôi sẽ mặc thứ chết tiệt nào cũng được nếu tôi thích!"

Đôi mắt xanh cố tình di chuyển ánh nhìn xuống chỗ xẻ phía bên của trang phục nàng mặc đang khoe ra bộ đùi trần, dài và mượt. "Rõ ràng là thế. '

"Anh cũng chẳng tốt hơn gì so với kẻ ngốc người mà vừa mới để ý tôi thì anh xuất hiện ngay và cứu tôi ra khỏi đấy đâu", nàng buộc tội anh một cách giận dữ khi nàng kéo áo của anh xuống khỏi vai của mình và gần như là ném nó vào anh trước khi nàng quay gót cước bộ trở lại phòng triển lãm mà không có đến một cái nhìn thứ hai.

Thô lỗ. Đáng ghét. Xúc phạm. Đồ con chuột!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.