His Very Personal Assistant

Chương 2: Chương 2




“Sao rồi, cô Thư ký trước đây của Marcus đã cảnh báo với em là thỉnh thoảng em sẽ phải đi công tác cùng với Sếp chứ.” Penny, đồng nghiệp cùng phòng với Kit, chọc ghẹo nàng tối hôm đó khi hai người bọn họ cùng ăn tối.

Vâng, Angie Dwyer đã nói với Kit việc đi công tác với Marcus Maitland là một phần trong mô tả công việc của nàng; chỉ là đã chẳng có chuyện gì trong sáu tháng qua, vì Marcus luôn thích đưa Lewis đi cùng hơn, mãi cho đến cuối tuần này.

Thật ra đi công tác cùng Marcus Maitland không hẳn là vấn đề rối rắm. Chỉ vì cái cách anh nói với nàng và rồi nén cười trước phản ứng sững sờ của nàng mà chính hành động này đã vứt bỏ vẻ mong manh, yếu ớt của nàng.

Thật sự vậy, rất nhiều lo lắng!

“Đừng lo lắng vậy chứ, cô McGuire,” Marcus cười tươi khi nàng nhìn chằm chằm vào anh sau lúc nghe được thông báo về việc cắt đứt quan hệ giữa anh và Andrea Revel, và rằng anh sẽ đưa Kit đi cùng vào cuối tuần này với anh. “Tôi không đang gợi ý rằng tôi sắp sửa mở lời tán tỉnh khiếm nhã với cô. Tôi chỉ bất chợt cần năng lực của cô vào cuối tuần này hơn là cần sự quyến rũ lồ lộ của Andrea.” anh chế giễu.

Kit không chắc là nàng đã nhận thấy đó là câu kết luận để làm vui tai nàng trong tình huống này thôi, nhưng nàng đã coi việc hạ thấp hình tượng của nàng mới là vấn đề để cân nhắc khi không có quá nhiều điều để nàng có thể biện hộ cho mình.

Nàng tự hỏi Marcus sẽ nói gì khi nhìn thấy nàng lúc này? Mái tóc nàng buông dài xuống vai như ngọn lửa bằng lụa óng mịn, áo thun bó sát và chiếc quần jean ôm vừa vặn trên những đường cong mảnh mai của nàng. Và không có mắt kính dày cộp, cũng không che giấu đôi mắt to màu xám thăm thẳm dưới hàng mi dày đen nhánh. Trông nàng trẻ hơn cả 10 tuổi so với hiệu ứng cô McGuire nghiêm nghị kia!

Nhưng biết sở thích của Marcus chỉ dành cho những cô nàng tóc vàng hoe nhỏ bé nên anh hiển nhiên sẽ không ấn tượng gì, nàng buồn bã thừa nhận.

“Vậy chính xác hai người sẽ làm gì vào cuối tuần này?” Penny hỏi dò với cái nhìn ngây thơ vờ vịt khi cô tưới sốt cà chua lên món sa lát.

Kit ngưng việc mở nắp chai rượu, nhăn mặt vì lời trêu đùa của bạn. “Chúng tôi không đi đâu cả,” nàng cáu gắt chỉnh lại. “Marcus nhận lời mời của Desmond Hayes…”

“Là ông trùm hàng không Desmond Hayes?” Penny chen ngang suy đoán, đôi mắt xanh hứng khởi sáng rực lên.

“Còn ai khác nữa sao?” Kit trả lời ngang phè – nàng đang hưởng thụ sự hãnh diện trong phút chốc khi thấy bạn và cũng là đồng nghiệp của mình bị ấn tượng bởi tên vị khách của họ trong dịp cuối tuần này.

“Không có.” Penny thừa nhận. “Wow… vậy là em sắp trải qua cuối tuần cùng Desmond Hayes,” cô ngưỡng mộ với vẻ ganh tỵ.

Kit bĩu môi, tuyên bố chắc chắn “Em không muốn đi cùng Desmond Hayes vào cuối tuần này cũng như với Marcus Maitland; đây đơn thuần là một chuyến công tác.”

“Đúng thế, nhưng em sẽ vẫn đi tới đó, một mình, cùng hai người đàn ông giàu có bậc nhất…”

“Cũng giống như một số những người khác ở cùng nhau vào các cuối tuần thôi.” Kit nhanh chóng cắt ngang.

“Đừng đập nát giấc mơ của chị chứ!” Penny kêu lên bất bình, hớp một ngụm rượu trong ly trước khi nhìn Kit một cách sắt bén. “Vì Chúa, đừng nói với chị em đi tới đó như một cô McGuire – Thư ký riêng đến từ xứ sở Vô Cảm chứ. Em sẽ làm thế phải không?” cô hoài nghi khi nhìn thấy Kit nhướng đôi mày. “Ôi Kit, em không thể làm vậy…!”

“Dĩ nhiên là em có thể,” Kit đáp với chút khó chịu. “Đây là chuyến công tác mà Penny, chị quên à…”

“Chị không quên gì hết,” bạn nàng trả lời một cách nghiêm túc. “Và, sau những hành vi bất kham của Mike Reynolds trong khi em làm việc với ông ta thì chị hoàn toàn không trách em nếu em cảnh giác hơn với những nơi có Marcus Maitland. Nhưng em đã làm trợ lý cho anh ta được sáu tháng rồi, Kit; chắc chắn bây giờ em biết anh ta thuộc loại đàn ông như thế nào?”

Ồ, vâng, nàng biết chính xác kiểu người đàn ông như Marcus Maitland: tài giỏi và khôn ngoan trong chuyện kinh doanh, là một ông chủ công bằng và đòi hỏi khắt khe. Nhưng, như Angie Dwyer đã nói, anh ta thay tình nhân như thay áo.

“Em lại sắp được diện kiến Desmond Hayes cuối tuần này” Penny mất kiên nhẫn lên tiếng. “Là Desmond Hayes, Kit à; là một trong những người giàu nhất nước!”

Kit cười nhạt. “Có thể là thế, nhưng em nghe tin mới nhất là anh ta đang sống với người vợ thứ ba kia mà!”

“Không, chuyện qua vài tháng rồi,” Penny lơ đãng nói.

Kit lắc đầu nguầy nguậy. “Sau đó anh ta lại ở trong cái mớ bòng bong của một vụ ly dị,” nàng cố chấp. “Trong trường hợp nào cũng thế, em không thích thú gì hết.” nàng quả quyết nói tiếp khi thấy Penny tính mở miệng nói gì đó, “sau cùng em có ý định thay đổi từng thứ một trên hình dáng của mình chỉ vì cái gọi là thoả thuận công việc thôi.” Nếu nàng cứ tiếp tục lặp lại điều này thì có lẽ nàng sẽ bắt đầu tin đó mới chính là bản thân mình mất thôi!

Bởi vì một phần nàng đang kích động trong lòng khi nghĩ về chuyến đi lần này với Marcus – dĩ nhiên là an toàn với vẻ bề ngoài của cô Thư ký từ hành tinh Vô Cảm!

Penny thở dài khó chịu. “Vâng, dù gì đi nữa thì chị nghĩ là em điên rồi!”

Kit khẽ cười. “Em sẽ cố chịu đựng nó.”

“Điên khùng!” Penny kêu lên phẫn nộ trước khi chụp lấy chén sa lát và vứt chỏng chơ trên bàn bếp, bỏ Kit đi theo phía sau với đĩa cá hồi nướng.

Có lẽ, cảm giác khi nàng lừa dối Marcus, nàng đã quá điên rồ khi duy trì trò đánh đố với hiệu ứng nghiêm trang, cứng nhắc, nhưng khi đã bắt đầu thì nàng không biết làm cách nào để dừng lại…

“Xin ông nhắc lại được không?” Kit đã nhìn Marcus một cách hoài nghi khi anh gọi nàng vào buổi trưa hôm sau và cho phép nàng về sớm để nàng có thể chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi của hai người họ đến nhà Desmond Hayes.

Anh thở hắt ra. “Tôi nói, liệu cô có thể thay đổi một vài thứ bớt… nghiêm trang đi một chút được không?” anh cộc lốc lặp lại, mắt nhìn bộ váy linen* màu kem và đôi giày đế bệt với sự chán ghét không giấu giếm. “Desmond hy vọng sẽ gặp cộng sự của tôi vào cuối tuần này như sẽ là người phụ nữ hiện thời trong cuộc sống của tôi chứ không phải Thư ký của tôi.” Anh kiên nhẫn giải thích một cách từ tốn như một bề trên nói chuyện với một đứa bé cứng đầu.

“Nhưng… nhưng…”

“Bây giờ cô trông như đĩa hát bị vấp vậy.” Marcus kéo dài giọng chế giễu, đi ngang qua nàng vào căn phòng ở ngoài hành lang.

Ơn Chúa, Penny vẫn đang làm việc, nếu không thì chẳng biết cô ấy sẽ gây ra điều gì khi nghe thấy những gì Marcus yêu cầu nàng.

Kit không chắc về phần mình lắm! Chính xác là anh ta muốn gì khi nói nàng nên là người phụ nữ hiện tại bên anh ta chứ không là Thư ký riêng của anh ta? Rõ ràng là anh ta không gợi ý…?

“Bình tình nào Cô McGuire!” Marcus ra lệnh khi anh đứng trên lối đi vào hội trường và nhìn xuống nàng – cảm giác thật kì lạ vì với chiều cao gần 1m80 của mình, Kit luôn thấy rằng mình cao hơn nhiều người. “Tôi chỉ nói Desmond Hayes đang hy vọng cô là người phụ nữ mà tôi đang bị thu hút, chứ không phải tôi đang hy vọng thế.”

Nàng có thể cảm thấy hai má mình đỏ hồng lên vì giọng điệu và cái nhìn chế nhạo của anh. Nhưng nàng có thể phản ứng theo cách nào khác khi anh ta đã nói những lời như thế?

Marcus lại thở dài. “Đơn giản thôi Cô McGuire, tôi xem chuyến đi cuối tuần này chỉ là công việc thôi. Desmond có thể nhìn nó lệch đi một chút, cho nên…” (Ice: Nói thế mà cũng nói >_<)

“Cho nên ông muốn tôi xuất hiện như là bạn gái của ông.” Kit cướp lời của anh với vẻ sửng sốt.

“Đúng là thế.” Marcus cười như trêu chọc nàng. “Tôi biết cuối cùng cô sẽ hiểu chuyện!”

Nàng chẳng hiểu gì hết!

Đây là lần đầu đầu tiên Marcus đề cập đến khía cạnh riêng biệt của chuyến đi cuối tuần này. Liệu anh đã suy nghĩ kĩ? Nàng tự hỏi và nhìn anh nghi ngờ.

Nụ cười trên mặt anh bỗng trở nên cau có. “Như tôi nói với cô ngày hôm qua, tôi không có ý định tán tỉnh khiếm nhã gì với cô cả.” anh thốt lên với giọng chán ghét.

Nhưng Kit chẳng cần anh lặp lại điều đó, vì biết rằng anh không nhìn thấy ở nàng chút hấp dẫn nào; nàng chỉ không hiểu lắm về những gì anh ta đang nói. Hình như ban đầu Marcus dự định sẽ cùng Andrea đi đến nhà Desmond Hayes cuối tuần này – rồi phản ứng dữ dội của người phụ nữ đó ngày hôm qua khi nói rằng cô ta không đi nữa sau cuộc cãi vã đó – là lý do để giờ đây anh đang nói chuyện với Kit, nhưng vẫn để lại ấn tượng cho khách của anh rằng bạn gái của anh là người đang đi cùng với anh?

“Đơn giản thôi mà cô McGuire…”

“Ông đã nói điều đó nãy giờ rồi,” nàng cắt ngang trong sự bồn chồn.

“Nhưng cô vẫn chưa hiểu hết,” Marcus rít qua kẽ răng. “Tôi thề, tôi muốn cô thể hiện như một Thư ký riêng của tôi vào cuối tuần này, không phải như một người đàn bà.”

“Vấn đề đó ông đã nói quá rõ rồi ạ!” nàng ngang nhiên ngắt lời, hơi mất bình tĩnh khi Marcus đưa về nàng cái nhìn đánh giá vì sự kích động của nàng.

“Và cũng khá chính xác,” nàng hấp tấp thêm vào. “Nhưng ông muốn tôi phải làm gì như một-Thư-ký-riêng-của-ông?” nàng kiên trì hỏi, lều mạng cố thu hồi lại sự tự tin mà nàng chắc chắn mình đã đánh mất lúc mới rồi khi nàng hầu như rất thất vọng rằng Marcus muốn nàng thể hiện của một người chuyên nghiệp chứ không phải với tư cách cá nhân.

Thật ngu ngốc! nàng tự trách mình. Cứ làm như Marcus có sự quan tâm riêng nào tới nàng hay sao.

“Nhiệm vụ chính là: quan sát và lắng nghe.” Anh hờ hững trả lời. “Có tin đồn là Desmond Hayes đang có rắc rối về tài chính, chứ không phải cái mớ hổ lốn trong cuộc đời anh ta. Ba bà vợ!” anh vừa nói tiếp vừa lắc đầu với vẻ chán ghét.

“Tôi cho là ông đang nghĩ anh ta không nên cưới các bà vợ đó chút nào mà chỉ… ừm… ý tôi là…” Kit đột ngột ngừng lại, ngượng ngùng nhăn mặt khi nàng nhận ra mình sắp sửa nói gì, hai má nàng lại đỏ bừng lên.

“Mà chỉ lên giường cùng họ thôi – như tôi chẳng hạn.” Marcus hoàn tất câu nói dùm nàng. “Có phải cô đang muốn nói thế không?”

Đúng là thế. Tuy nhiên nàng nhận ra rằng nàng đã không không ngoan để suy nghĩ kĩ trước khi nói. Dù sao thì điều đó chẳng thể ngăn Marcus khám phá ra điều nàng sắp nói.

“Cô biết không cô McGuire,” anh lầm bầm, ánh nhìn hóm hỉnh một lần nữa hiện ra trong đôi mắt xanh thâm trầm của anh, “sau buổi nói chuyện này, có lẽ cuối tuần sẽ dành cho mục đích khác. Cô làm việc với tôi đã 6 tháng rồi và đây là lúc tôi cần phải tìm hiểu cô thêm một chút.” Anh làm sáng tỏ vấn đề khi thấy nàng nhìn anh với ánh mắt đề phòng.

Marcus muốn tìm hiểu về nàng thêm một chút – hay nhiều chút, không phải là thứ nàng đặc biệt quan tâm!

Nàng cố tránh cái nhìn chằm chằm của anh. “Tin đồn như thế nào về chuyện khó khăn tài chính của Desmond Hayes ạ?” nàng hỏi nhanh, quyết tâm đưa cuộc đối thoại này nghiêng về phía công việc nhiều hơn.

“Tới bây giờ chỉ biết có thế. Tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tìm ra thêm ít thông nào trong chuyến đi cuối tuần này không.”

“Và ông không nghĩ rẳng cô Revel có khả năng giúp ông hơn tôi sao?” Kit đáp, chắc chắn con mèo Andrea sẽ dễ dàng thành công trong việc rù quến Desmond Hayes, người đàn ông với yếu điểm là say mê phụ nữ một cách ngu ngốc, để anh ta sẽ nói về mình và rắc rối của bản thân.

Cũng tội nghiệp cho Penny quá; cô ấy chắc sẽ rất thất vọng khi nghe rằng Desmond Hayes không còn là một trong những người giàu có nhất nước Anh nữa.

Môi Marcus mím chặt rồi đột ngột bật ra dứt khoát. “Quan hệ giữa tôi và Andrea chấm dứt rồi. Hơn nữa tôi luôn có quy tắc giữ cho chuyện cá nhân và đời sống riêng tư của mình hoàn toàn tách biệt.”

“Lạ nhỉ, tôi lại nghe thấy khác…”Kit cau mày khó chịu khi chợt nhận ra nàng vừa nói gì.

“Tôi có thể biết cô nghe từ ai không?” anh hỏi.

“Ai đó nói thế, nhưng tôi quên rồi.” Kit nói với vẻ thành thật khi thấy anh nhìn nàng nghi ngờ.

Nụ cười của anh đã mất đi sự hóm hỉnh. “Angie luôn là kẻ to mồm.” anh trầm ngâm. “Đó là một trong các lý do vì sao cô ấy không làm tốt việc của một Thư ký riêng. Trong khi cô…”

Kit cong đôi mày đen nhánh. “Tôi?”

Marcus mỉm cười tán dương. “Cô quá kín đáo, thậm chí đời sống riêng tư của cô là một cuốn sách được đóng kín! Thêm nữa,đây là một căn hộ rất xinh xắn.” Anh nhìn quanh với vẻ ngưỡng mộ. “Rất gọn gàng!” anh tán thành. Sàn gỗ trơn láng được trang trí với những tấm thảm sáng màu nhỏ, đẹp hơn khi trải thảm sàn lớn, anh đứng ở hành lang thì có thể nhìn thấy một bộ sofa màu kem cùng với ghế và kệ sách đặt trong phòng khách. “Rất đẹp!” anh chậm rãi lặp lại. “Có lẽ tôi trả lương cho cô nhìu quá.” Anh nhìn cô với vẻ thách thức đầy thú vị.

* Linen: là một loại vải lanh, mặc thoáng mát, hút ẩm, thích hợp với mọi thời tiết (from Google ca ca). Mặc thích lắm í ^_^

Kit bị choáng váng vì anh bình luận rằng cuộc sống cá nhân của nàng là một cuốn sách đóng kín, nhưng đây lại là lời phê bình về căn hộ của nàng làm nàng cau mày tối sầm mặt lại. “Tôi tình cờ thuê chung căn hộ này,” nàng nói với anh một cách sắt bén. “Và dĩ nhiên ông đã không trả lương cho tôi quá nhiều!”

Marcus cười to, răng anh rất trắng, thậm chí có phần chõi lại với màu da rám nắng của anh, mắt anh lóe lên tia sáng xanh thăm thẳm. “Tôi đã nghĩ cô sẽ nói vài điều về chuyện này cơ đấy.” anh đáp.

“Tôi ư?” nàng đáp lại, tự hỏi chính xác anh ta đang muốn nói cái gì với lời nhận xét đó.

“Đúng vậy, như tôi nói, cô đã làm việc cho tôi 6 tháng cho đến lúc này đây, và tôi biết rất ít về cô.”

Và anh cũng sẽ không biết gì về nàng hết nếu như nàng có cách thức của riêng mình! Hầu hết chúng đều rất buồn chán, còn những thứ không buồn chán thì lại rất tồi tệ – cho đến khi nào Marcus còn dây dưa thì nàng vẫn để cuộc sống của nàng là một cuốn sách đóng kín!

“Tôi thấy không có gì sai cả,” nàng gay gắt. “Duy chỉ có những điều tôi biết về cuộc sống của ông tốt hơn vẫn nên là ẩn số…” Nàng ngưng bặt vì nhận ra mình lại bước qua lằn ranh đã định sẵn giữa họ khi nàng bắt đầu làm việc cho anh ta. “Tôi xin lỗi.” nàng thì thầm, khẽ quay người đi.

Marcus nhìn nàng như đánh giá rồi thoải mái nói. “Không sao cả…”

“Cô nói cô thuê chung căn hộ này à?” anh tiếp lời.

Một trong những thứ nàng khâm phục người đàn ông này là sự thông minh của anh ta – mặc dù nàng không chắc lắm về điều đó mỗi khi sự thông minh này hướng trực tiếp đến nàng! Nàng đã nghĩ anh ta chẳng chú ý gì đến việc nàng nói nàng thuê chung căn hộ này, nhưng anh ta đã hoàn toàn dành tính hiếu kỳ đó cho giây phút này đây.

“Vâng.” Nàng trả lời một cách bất lực. “Giờ thì ông muốn tôi sẽ ăn mặc như thế nào vào cuối tuần này đây, nếu tôi không được phép mặc trang phục đi làm thường ngày?” Nàng chú ý đến chiếc quần jeans màu đen bình thường và chiếc áo sơ mi xanh đậm mở rộng nơi cổ của anh.

“Bất cứ cái gì trừ các bộ quần áo đó,” anh trả lời. “Cô mặc gì cũng được – chỉ cần chú ý một chút để cân xứng với tuổi tác! Và tôi chắc chắn những trang phục cô mặc khi đi làm trông lịch sự quá mức…”

“Nhưng mà…” Kit ý tứ xen vào, nàng đã rất khó chịu vì lời phê bình của anh về những bộ vest linen của nàng. Dù bốn bộ vest tối màu nàng thường mặc đi làm trông thực tế hơn là thời thượng, chúng sang trọng theo kiểu của chúng – và chúng cũng rất đắt tiền.

“Nhưng chúng không hợp với một cuối tuần mùa hè ở đất nước này,” Marcus khăng khăng không nhân nhượng. “Chẳng hạn như cô có thể đem theo một bộ bikini không?”

“Dĩ nhiên là không!”

“Tốt thôi, Desmond có một hồ bơi với hệ thống sưởi đủ chuần ở ngoài trời. Thêm một tàu ngựa nếu như cô bất chợt muốn cưỡi…”

“Tôi không cưỡi.” Kit cố gắng hết sức để trấn áp cơn rùng mình khi vừa nghĩ đến cảnh leo lên một con ngựa; chúng nó nhìn xa thì thật tuyệt vời – nhưng quá bất thường cho sở thích của nàng. “Dù sao tôi cũng thích đi bộ hơn.” Nàng nhẹ nhàng nói, thầm suy nghĩ liệu chuyến đi cuối tuần còn vui vẻ hay không sau cuộc nói chuyện này.

“Vậy thì cô sẽ cần một đôi giầy đi bộ và tôi cũng thế.”

Marcus vui vẻ nói. “Và vài cái quần jeans cùng áo để mặc thoải mái vào ban ngày, thêm một vài thứ sang trọng hơn một chút cho bữa tiệc buổi tối…”

“Được rồi, được rồi.” Kit khoanh tay trong tư thế phòng thủ. “Tôi đã hiểu rõ rồi.”

“Tốt.” Marcus thỏa mãn gật đầu. “Bắt đầu với việc cô đi vào và thay đồ, rồi đóng gói lại hành lý. Tôi sẽ ngồi đây và lướt qua bộ sưu tập sách của cô trong khi chờ.” Anh nói như ra lệnh trước khi nhàn tản đi vào phòng khách để làm đúng những thứ vừa đề ra.

Kit bực dọc nhìn theo sau anh. Nàng đã nói mình hiểu rõ vấn đề, nhưng làm thế quái nào để giữ vai diễn Cô Mcguire nghiêm nghị khi mặc đồ jean hoặc tệ hơn nữa là – một bộ bikini?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.