His Very Personal Assistant

Chương 7: Chương 7




“Tôi cứ nghĩ người đàn ông đó sẽ không bao giờ rời khỏi người cô chứ!”Mike Reynolds oán thán khi đến bên Kit cạnh bàn buffet và một hàng dài các món tráng miệng ngon lành.

Bởi vì lượng khách ở đây trong bữa tối cuối tuần này khá đông nên cần có một bữa tiệc đứng hoành tráng để giao thiệp với nhau, điều này thật phù hợp với Kit hơn là kiểu cách ngồi trong một bàn ăn tối và bị kẹt giữa hai người đàn ông mà nàng hoàn toàn không muốn dành thời gian ban ngày – hay buổi tối – cùng họ.

Hiện diện ở đây vào cuối tuần hầu hết là đàn ông. Đặc biệt là các thương gia giàu có và các nữ doanh nhân thành đạt! – Kit ghi nhớ, nàng đã nhìn nhận ra họ chính xác như những gì Marcus miêu tả, những kẻ “theo đốm ăn tàn và nhiễu sự”. Và Mike Reynolds cũng đã đi vào danh sách ấy cho đến khi nào nàng còn dính líu ở nơi này!

“Marcus sẽ quay lại trong ít phút nữa,” nàng lạnh nhạt trả lời Mike, biểu tình của nàng hoàn toàn khinh miệt khi điềm nhiên nhìn vào khuôn mặt quá-bảnh-trai của ông ta. “Anh ấy chỉ đi lên phòng lấy một ít Cigar (thuốc xì gà) đem tặng chủ nhà thôi ạ.”

“Thế nên tôi lưu ý rằng Andrea Revel cũng chuồn ra và đi cùng anh ta vài phút sau đó rồi,” Mike thong thả đáp trả, như không bị ảnh hưởng bởi vẻ ghét bỏ không che đậy của nàng. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không trông mong bạn trai của mình trở về sớm đâu!”

Kit cố hết sức để không lộ ra vẻ ngạc nhiên – và cả sự thất vọng – khi nghe rằng Andrea đang ở trên lầu cùng Marcus.

Nàng thật không ngạc nhiên khi Andrea không từ bỏ Marcus, cô ta hiển hiện trước mắt trong suốt vài giờ qua, lúc tất cả bọn họ đều đứng hoặc ngồi ăn tối xung quanh bữa ăn xa xỉ của mình, giọng cười của cô ta thường vang lên khi người đi cùng – có lẽ đó là Derek Boyes – nói gì đó với cô ta. Không phải do Marcus đã lưu ý quá nhiều, mà vì Kit không biết rõ Derek Boyes để quả quyết nói đó có phải là anh ta hay không. Ngoài ra còn một chuyện khác mà anh đã qua quýt nói với nàng từ sớm khi anh trễ nãi việc chuẩn bị cho bữa tối vì cú phone của Andrea, anh lại không đề cập đến chuyện đó nữa. Sự thật là anh đã rời khỏi phòng này cách đây mười phút, Andrea nhanh chóng bám theo sau – nếu như lời Mike có thể tin được – và vẫn chưa trở lại, dường như anh đã…

“Tôi xin nói để ông biết, Marcus không phải là bạn trai của tôi,” nàng ngắt lời, nhìn Mike khinh miệt. “Và đừng áp dụng cái đạo đức khiếm khuyết của mình lên người khác như thế!”

Ông ta nhìn Kit với vẻ ngưỡng mộ. “Cô đã trưởng thành trong bảy tháng vừa qua rồi Kit.”

“Ồ, xin ông!” Cái nhìn của nàng càng tăng thêm sự khinh bỉ. “Chẳng phải tôi đã làm rõ rằng ông hoàn toàn không có sức hấp dẫn với tôi rồi sao? Tôi đã chẳng chỉ ra từ nơi mà tôi đã phải từ bỏ một công việc lương bổng hậu hĩnh để tránh ở gần ông rồi sao?”

Gương mặt bảnh trai kia xạm lại với sự giận dữ. “Cô cứ luôn cho là mình cao thượng…”

“Tôi không thế!” nàng phẫn nộ cắt lời và thốt lên những lời nói chua cay hơn những gì mà ông ta có thể tưởng tượng. “Tôi rõ ràng không như thế – và bây giờ vẫn không… nhìn ra được ông có chút hấp dẫn nào!” (Great! Kit, chị nói hay quớ :D)

Mike xem ra vẫn thản nhiên trước sự bùng nổ của Kit. “Được thôi, cô đang phí thời gian của mình với Marcus đến chừng nào hắn còn dây dưa…”

“Thời gian của tôi, tôi có thể phung phí!” nàng chanh chua đáp lại, xoay người đi khỏi dãy bàn chứa món tráng miệng, nàng bỗng nhiên chẳng còn thèm ăn nữa.

Nàng biết mình thật ngu ngốc khi bị cuốn theo Marcus, chẳng cần người đàn ông đáng ghét này nói ra điều đó!

Mike lắc lắc đầu, nụ cười chế giễu vẫn nở trên môi ông ta. “Cô đang bị choáng ngợp Kit à!”

Nàng chớp hàng mi của đôi mắt xám thăm thẳm. “Tôi thà choáng ngợp * còn hơn là nông cạn!” Giống như ông, ý của nàng hiển nhiên là thế.

Quá đủ để một kẻ mặt dầy như Mike Reynolds không thể làm gì được ngoài việc nhận thức rõ ràng những lời nói của nàng, khuôn mặt điển trai của ông ta một lần nữa lại đỏ lên giận dữ khi nghiến răng nói, “Miễn là cô không phải là người chỉ có bề ngoài mà còn có những đức tính khác.”

Kit ném cho ông ta cái nhìn hối tiếc. “Ông thật đáng khinh bỉ,” nàng khinh khỉnh, biết rằng với một người phụ nữ thì lối hành xử của ông ta xứng đáng được coi là âm hiểm hơn là đáng khinh bỉ!

“Sự thật mất lòng,” ông ta kết luận thật đáng ghê tởm.

Kit nhất định không buông tay. “Ông sẽ không biết được sự thật nếu nó vừa mới phất lên và cắn vào mũi của mình!”**

Thật bất ngờ khi Mike lại cười lớn trước lời lẽ xấc xược này.

Nhưng còn bất ngờ gấp vạn lần là ông ta di chuyển nhanh đến Kit, kéo nàng sát vào người và hôn lên môi nàng. Thô bạo.

Nàng tức giận vùng mạnh người thoát ra, hoàn toàn bị choáng váng bởi hành động của ông ta. “Cái quái quỷ gì…?”

“Cô luôn luôn thú vị, Kit ạ,” ông ta nói một cách trơ trẽn, niềm hoan hỉ ác tâm lập loè trong mắt.

“Vâng, đúng thế, đó là Kit.” Marcus lên tiếng ngay sau lưng nàng. “Vui vẻ và hài hước mọi lúc!”

Mặt Kit tái nhợt đi khi nàng xoay người nhìn thấy Marcus, cảm giác có chút tồi tệ khi thấy vẻ coi thường trong đôi mắt xanh kia lúc anh nhìn ngược lại nàng.

Thật xứng đáng, nàng nặng nề nhận ra, biết rằng Mike đã đạt được mục đích của mình, hẳn ông ta đã thấy Marcus quay lại và cố tình hôn nàng.

Nàng giật người ra xa Mike, không quan tâm đến những ngón tay của ông ta đã làm thâm tím trên cánh tay nàng. “Ông không thể nào tin là tôi thích thú điều đó chứ?” nàng nhìn Marcus ngờ vực.

Anh nhìn nàng trong giây lát trước khi quay qua Mike, với vẻ mặt đầy sát khí hơn bao giờ hết. “Tôi nghĩ là ông nợ Kit một lời xin lỗi,” anh nói cộc lốc.

“Tôi sao?” Mike hùng hổ đáp lại.

“Có vấn đề gì sao?” Desmond Hayes hỏi khi anh ta bước đến chỗ bọn họ sau khi nhẹ nhàng chuồn khỏi đám người mà ông ta đang trò chuyện.

“Không có gì,” Marcus trả lời chắc nịch. “Tôi gợi ý trong tương lai…” anh quay sang Mike Reynolds “… ông nên giữ chút hấp dẫn của mình cho một ai khác có hứng thú với nó hơn là Kit!”

“Nếu tôi không làm thế?” ông ta thách thức. (thằng cha mặt dầy ớn >_<)

“Dĩ nhiên là tuỳ thuộc vào ông.” Marcus nhún vai. “Nhưng tôi cảnh báo với ông rằng tôi không có ý định để ông có thể làm Kit khó chịu.”

Kit khóc thầm cho cảnh tượng đang bày ra trước mắt nàng, không thể tin điều này có thể xảy ra.

“Tôi lại cho rằng chính hai quý ông đây đang làm cho Kit khó chịu đấy,” Desmond can thiệp, cùng lúc đó lại đặt một bàn tay lên vai Kit tỏ ý muốn che chở. “Tôi nghĩ chúng ta nên để cho hai người đó tự thu xếp vậy.” (oé, lại 1 thằng cha đục nước béo cò.)

“Tôi không có việc gì,” Marcus nói nhanh, ánh mắt như đóng băng không rời khỏi Mike với khuôn mặt ửng đỏ giận dữ.

“Tôi cũng thế,” Mike góp lời và nhìn Marcus với vẻ cực kì chán ghét. “Nếu có gì đó thì chính anh là kẻ ngạo mạn hơn là bạn gái anh,” ông ta nói với Marcus.

Kit há hốc miệng vì kinh ngạc. “Tôi đã nói với ông, tôi không…”

“Mặc kệ họ đi cưng,” Desmond lên tiếng, rồi kéo nàng ra khỏi hai người đàn ông kia để quay lại với đám đông trong tiệc. “Em không biết tốt hơn là không nên chen vào giữa hai người đàn ông đang chiến đấu vì lãnh thổ sao?” ông khiển trách, bước đến lấy một ly champagne từ một người bồi vừa bước ngang qua và trao nó cho nàng. “Dùng một ít đi,” ông ta khuyến khích. “Nó sẽ làm em thấy đỡ hơn.”

Kit không thấy gì khá lên khi làm theo lời nói đó khi nàng nhìn thấy Marcus và Mike rời khỏi căn nhà qua những cánh cửa kiểu Pháp. Cánh cửa vững chắc đóng lại phía sau họ!

“Họ sẽ ổn thôi,” Desmond cười động viên nàng. “Tôi nghe Marcus là tay đấm vô địch khi anh ta còn học ở Cambridge. Dĩ nhiên trừ khi em lo lắng cho Mike Reynolds?” Ông ta nhướng đôi mày thích chí với ý tưởng vừa nảy ra của mình.

“Không hề,” Kit quả quyết đáp trả, bối rối hớp một ngụm champagne. “Nói thử xem có phải đánh nhau thật sự giải quyết mọi vấn đề đúng không?”

“Không, không phải mọi lúc.” Desmond xác nhận. “Nhưng nó làm cho em thấy địa ngục ít nhiều cũng dễ chịu hơn!” ông ta nói với sự thích thú.

Kit cũng cười to. Thật không thể không chịu thua người đàn ông với vẻ láu cá đầy trẻ con này. Thật ra, khi thấy Desmond bày ra vẻ hài hước thu hút thế này thì cũng dễ hiểu vì sao ông ta đã kết hôn những ba lần.

“Tất cả những gì em nghe được về tôi đều là sự thật,” Desmond nói, đôi mắt xanh linh lợi như đọc thấu được suy nghĩ của nàng. “Trừ một chuyện,” ông ta nhẹ nhàng nói tiếp, bất thần trở nên nghiêm chỉnh. “Tôi không có chủ ý để cho người vợ thứ ba ly dị mình. Cô ấy là tình yêu của đời tôi,” ông ta nói với Kit một cách thanh thản khi Kit nhìn với vẻ dò hỏi.

Thật quá sức chịu đựng cho những gì xảy ra với Kit tối nay. Mắt Kit bất chợt đẫm nước trước lời bày tỏ ưu tư với giọng nói nhẹ nhàng của ông ta.

“Chỉ là sự vô tình, em biết đó,” ông thật thà nói . “Cái gọi là người đàn ông lăng nhăng chính là khi họ đã tìm được người phụ nữ đích thực cho mình thì họ sẽ không bao giờ dòm ngó đến một ai khác.”

“Tôi rất tiếc.” nàng cúi đầu, lục tìm khăn giấy trong xắc tay của mình. “Tôi biết mình thật ngớ ngẩn. Chỉ là…”

“Em đang yêu Marcus,” ông ta ranh mãnh nói.

Kit ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ lo lắng, lỡ có người nào đó có thể nghe được cuộc đối thoại này. Khi đã chắc chắn không một ai đang lắng nghe, nàng quay lại với Desmond. “Dĩ nhiên tôi không yêu Marcus…”

“Dĩ nhiên là không rồi,” Desmond trêu chọc lặp lại lời nàng. “Giống như cách tôi không còn yêu vợ tôi nữa.”

Kit cười thảm. “Không, tôi không có ý…”

“Tôi cũng vậy,” Desmond ra vẻ thông cảm. “A, người chiến thắng trở lại kìa,” ông ta nhìn qua vai nàng và thốt lên với vẻ hứng khởi. “Khải hoàn không thương tổn gì!”

Kit gần như sợ phải quay đầu nhìn ra cửa xem người nào vừa bước vào ngôi nhà, là Marcus hay Mike. Không phải vì suy nghĩ thoảng qua rằng đó không phải là Marcus, mà chỉ vì nàng thấy không thoải mái, vì biết rõ anh ta hẳn sẽ rất điên tiết với nàng.

Nàng thở dài, cảm giác kích thích chạy dọc sống lưng mách bảo nàng rằng quả thực Marcus chính là người vừa bước vào ngôi nhà này. Và anh ta đang đi tới chỗ của họ đang đứng trò chuyện. “Tôi nên đi thôi, dĩ nhiên…”

“Dĩ nhiên em sẽ không làm thế,” Desmond nói vẻ quả quyết, bàn tay ông ta một lần nữa lại nắm chặt vai nàng. “Em là điều duy nhất làm cho cuối tuần này có thể hít thở nổi!”

“Thật cảm động,” một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên. “Thật sao, Kit,” giọng nói mang vẻ chế giễu khi anh bước tới bên cạnh nàng, ánh mắt nhức nhối nhìn vào nơi Desmond đang giữ lấy nàng, “em sắp trở thành người phụ nữ chết người*** rồi đó!”

“Nàng là một nhan sắc chết người,” Desmond vui vẻ nói với Marcus. “Xinh đẹp. Với một chút hài hước. Tinh tế. Tuyệt vời – bình tĩnh nào Marcus,” ông ta ra lệnh khi thấy người đàn ông trẻ hơn có những cử động mất kiên nhẫn. “Anh biết là anh không thể đi vòng vòng đánh nhau với từng người đàn ông mà Kit trò chuyện với họ.”

Tội nghiệp Desmond nhìn nhận mọi thứ quá sai lầm, sẽ rất nực cười nếu như sự việc không quá thê thảm thế này. Nàng yêu Marcus. Nhưng anh ta hoàn toàn không cảm nhận như thế về nàng, ngoại trừ sự bênh vực cho nàng lúc nãy. Và nàng cũng rất nghi ngờ liệu anh có hiểu rõ giá trị của lời đề nghị mà anh đã nói!

“À, có tình tiết thêm vào, Andrea dễ thương quay lại kìa,” Desmond quan sát lúc Andrea Revel trở lại sảnh.

Andrea Revel xinh đẹp, nhạy cảm, tuyệt vời, Kit nặng nề thừa nhận, biết rằng người phụ nữ đó là mọi thứ mà bản thân nàng không có được. Andrea tối nay trông thật quyến rũ đến mê người trong bộ váy lụa bó đỏ tươi ôm sát lấy những đường cong gợi cảm của mình. Thật ra cô nàng cũng nhận thấy sự quyến rũ của mình khi nhàn tản băng ngang qua sảnh đến bên Derek Boyes.

Thật lòng Kit đã nếm đủ chuyện với bọn họ trong tối nay rồi!

“Tôi e là tôi nhức đầu quá.” Nàng nói với Desmond Hayes, cố tình giữ ánh mắt mình tránh khỏi con người đang thâm trầm là Marcus kia, chỉ một cái liếc thoáng qua nàng cũng đã nhận ra, không cần Desmond nói, không có vết thương nào hiển hiện cả. Sự thật Mike Reynolds không xuất hiện nữa dường như cũng chứng minh Desmond đúng khi đoán ai là người chiến thắng. “Thứ lỗi cho tôi?” nàng lịch sự thêm vào cho phải phép chứ không chờ đợi phản hồi từ người nào trong họ rồi quay đi, nhanh chóng rời khỏi sảnh, không cần biết bên phải mà cũng không cần biết bên trái. Dĩ nhiên nàng cũng không muốn gặp lại Catherine Grainger trước khi đi ngủ!

Thảm hoạ gì cho cuối tuần thế này! Không có một ai mà nàng muốn ở cùng. Dù Desmond Hayes đã kể vài điều làm nàng bất ngờ vào phút chót, nhưng không hoàn toàn là điều nàng mong đợi. Đáng kinh ngạc, nàng thật sự cảm thấy mình thích ông ta. Ông ấy…

“Ồ, em không được thế!” Marcus nghiến răng thô lỗ, túm chặt cánh cửa phòng ngủ Kit tính đóng lại sau lưng nàng.

Kit e dè nhìn anh. Nàng hoàn toàn không cảm giác gì là anh ta sẽ theo nàng lên lầu – chẳng ngạc nhiên gì, vì lúc đó suy nghĩ nàng tràn đầy sự khổ sở mà nàng đã chịu đựng trong vài giờ qua!

“Vào trong đi,” Marcus nói, chẳng chờ câu trả lời của nàng đã vượt qua nàng vào bên trong phòng ngủ.

Kit chậm rãi theo sau, khẽ đóng cửa lại, cảm nhận được ánh mắt quở trách của anh trên người trước khi nhìn thẳng vào anh. Nhưng khi đã nhìn vào anh rồi thì nàng ước gì mình đã không làm thế, giọng nói như không gì lay chuyển được cùng với dáng vẻ khắc nghiệt của anh…

“Thế nào, em đã thu hút sự chú ý của mọi người vào tối nay rồi phải không?” anh tỏ ra khinh miệt (ăn giấm thì có, sao soái ca nào cũng có tính chiếm hữu thế nhỉ >_<), cho hai tay vào túi quần của mình và nhìn chòng chọc vào nàng.

“Tôi sao?” nàng thở hổn hển trong sự phẫn nộ, cảm thấy cơn tức giận của mình đang bùng lên. “Tôi không phải là người đi ra khỏi phòng với một phụ nữ khác cả mười lăm phút và sau đó thì trở vào rồi bắt đầu cư xử như là ông chủ với một người khác!” nàng nhìn anh trừng trừng kết tội, cảm xúc cẩn trọng trôi tuột đi. Và nếu Marcus sa thải nàng vì sự nói năng lung tung này – tốt thôi! Dù sao đi nữa, nàng thật không biết họ sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau như thế nào sau cuối tuần này.

“Tôi rất hãnh diện khi em thật sự đã có lưu ý đến chuyện này,” anh kéo dài giọng.

“Tôi không có,” nàng đáp ngay lập tức. “Mike là người nói Andrea theo ông ra khỏi phòng, và Desmond chú ý khi cô ta trở lại.” Nàng quẳng chiếc xắc tay xuống giường. “Tôi không màng đến việc của ông!” Đôi mắt xám của nàng long lánh sự tức giận. “Hay ông làm việc với ai!”

Marcus im lặng tuyệt đối, chỉ có sự rung động nơi quai hàm nói lên cơn giận dữ điên cuồng của anh. “Em không quan tâm?” anh thốt lên nhẹ nhàng.

“Không!”nàng nhấn mạnh dứt khoát. “Còn chuyện đi ra ngoài với Mike Reynolds…! Cả hai người thật đã có đánh nhau?” Nàng vẫn thấy mọi chuyện không thể tin được.

“Không thô bạo thế đâu, Kit,” Marcus trả lời ngắn gọn. “Có những cách khôn ngoan hơn để giao thiệp với người như Mike Reynolds hơn là lựa chọn bạo lực tay chân. Nhưng làm thế nào em lại quen biết một người như ông ta chứ? Ông ta đã kể lể chuyện liên quan đến hai người cách đây bảy tháng à?” Đôi mắt xanh của anh nheo lại.

Kit lắc đầu bực dọc. “Tôi nghĩ ông đã đọc hồ sơ xin việc của tôi rồi chứ?”

“Tôi đã đọc,” Marcus xác nhận với cái cau mày khó hiểu. “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến…?” Anh đột ngột dừng lại, nhắm mắt khẽ nhăn mặt tự giễu trong khoảnh khắc.

“Đúng vậy,” nàng nói với vẻ ghét cay ghét đắng, biết rằng sự thật cuối cùng cũng phơi bày. “Mike Reynolds là một ví dụ hoàn hảo của cái gọi là quấy rối tình dục nơi công sở. Tôi ghê tởm hắn,” nàng rùng mình vì chán ghét.

“Vì thế có lẽ tôi nên đánh hắn một trận,” Marcus lầm bầm.

“Không, đừng lo cho tôi,” Kit vội vàng nói với anh.

Anh thở dài. “Dường như tôi nợ em một lời xin lỗi.”

“Chấp nhận,” nàng đáp cộc lốc. “Bây giờ thì ông làm ơn trả giường ngủ lại cho tôi chứ?” Thật sự là một ngày quá đủ cho nàng rồi!

Anh hít một hơi dài khàn giọng nói. “Nhìn theo một hướng khác thì đây là một buổi tối khá rực rỡ chứ hả?”

Cho ai cơ? Nó rõ ràng là thứ Kit sẽ không muốn trải qua lại lần nữa.

“Có lẽ thế,” Kit đáp lơ lửng. “Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi cho rằng tốt nhất là tôi sẽ rời khỏi đây vào ngày mai.”

Trước khi có chuyện gì đó tai hại bất ngờ xảy ra!

“Vì Mike Reynolds sao?” Marcus chất vấn. “Tôi tin là ông ta sẽ đi khỏi trong buổi sáng.”

Mắt nàng mở to. “Là sự sắp xếp của ông?”

“Của tôi,” Marcus xác nhận với giọng ngang phè.

Tốt thôi, vậy bài toán Mike Reynolds đã giải quyết xong. Nhưng Catherine Grainger vẫn còn đó…

“Tôi đi khỏi đây vẫn hơn.” Kit cứng rắn nói với anh, đó là cách tốt nhất.

Marcus ngập ngừng trong giây lát. “Vì cách cư xử của tôi tối nay sao?” Anh nhăn mặt. “Đầu tiên là buộc tội em không trung thành, sau đó thì đặt nghi vấn mối quan hệ của em với Mike Reynolds!”

“Chỉ một phần vì chuyện đó thôi,” nàng cẩn thận trả lời.

Anh nhìn thẳng vào nàng hỏi nhanh: “Còn vì sao…?”

Vì một phần nào đó trong nàng đã cảm thấy rất vui vẻ với cái cách mà anh đã bảo vệ nàng khỏi Mike Reynolds, hay dường như anh cũng không thích Desmond Hayes nói chuyện với nàng. Nhưng, cuối cùng thì nàng biết rằng đó không là thật, đó chỉ là sự kiêu hãnh đàn ông của Marcus. Ở lại đây đến hết cuối tuần này, diễn vai người phụ nữ của anh chỉ khiến cho nàng hy vọng hão huyền.

Nàng cố nặn ra một nụ cười. “Tôi chỉ nghĩ đó là điều tốt nhất. Hơn nữa, tôi chắc chắn cô Revel sẽ rất vui lòng làm bạn đồng hành với ông.”

“Và nếu như Andrea không muốn đi cùng tôi thì sao?”

Anh bất ngờ đứng dậy đến ngay sát bên nàng, và Kit dễ dàng cảm nhận hơi nóng toả ra từ người anh, sự ấm áp của hơi thở anh như đang kích động xoắn xít lấy những sợi tóc hai bên thái dương của nàng.

Nàng cố gắng kìm nén, buộc mình bước lùi lại phía sau, quyết tâm không để anh nhìn ra được ảnh hưởng của việc gần gũi này đã gây ra cho nàng. “Nhưng cả hai chúng ta biết nó là thế,” nàng khăng khăng.

“Hai chúng ta sao?”

“Vâng,” nàng trả lời với giọng điệu chắc nịch, mắt nàng bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của anh. “Ông đã nói nhiều lần khi chúng ta đến đây và ông bảo đừng có gây chuyện om sòm còn gì.”

“Cái gì khiến em nghĩ tôi đang nói tới Andrea…?”

Ờ, dĩ nhiên anh không thể nói với nàng, bởi vì Mike Reynolds đã thân mật nói với nàng rồi – anh có thể…?

Marcus vẫn nhìn nàng trong nhiều giây sau đó, cuối cùng anh bước một bước lùi lại.

“Chúng ta sẽ thảo luận lại chuyện này vào buổi sáng nhé?”

“Chúng ta không cần thì sao?” nàng nặng nề đáp trả.

Nàng rất ngạc nhiên khi thấy Marcus cười toe toét, là một nụ cười xếch đến mang tai đã làm ấm ánh mắt của anh và lộ ra hàm răng trắng.

“Đó chính là khác biệt khi đi công tác cùng em hơn là với Lewis!”

Môi Kit cong lên, nhẹ nhõm khi bầu không khí cắng thẳng giữa họ dường như đã bị phá vỡ. Mặc dù điều đó không thay đổi quyết tâm của nàng rời xa khỏi ngôi nhà của Desmond Hayes vào ngày mai khi có thể. Xa khỏi Catherine Grainger nhiều như có thể…

“Tôi nghĩ nó là thế,” nàng khô khốc thừa nhận.

Marcus nén cười, tâm trạng tồi tệ của anh đã tiêu tan. “Vì một thứ, không cần mượn bọt cạo râu của anh ta khi tôi quên đem theo,” anh hóm hỉnh.

“Hay mượn vớ hoặc quần áo lót,” Kit vui đùa đáp trả.

“Tôi vạch rõ ranh giới với quần áo lót nhé!” Marcus lành lạnh cam đoan. “Vớ chỉ là khi bức thiết quá, có lẽ thế, nhưng…”

“Làm ơn xuống lầu và tham gia bữa tiệc đi!” Kit cắt ngang cuộc trò chuyện.

Marcus nghiêm trang, nhìn nàng một cách chăm chú. “Em sẽ ổn khi ở trên này một mình chứ?”

“Dĩ nhiên rồi,” nàng nhanh chóng quả quyết với anh.

Một vài giờ đồng hồ nữa thôi và nàng hoàn toàn có thể ra khỏi đây.

Tránh xa khỏi việc có thể nhìn thấy nàng lại ở một mình cùng với Catherine Grainger…!

——— ————— Hết Chương 7 ——— ———————-

* Nguyên văn: [ Mike shook his head, a taunting smile curving his lips. ‘You’re way out of your depth, Kit.’

Her eyes flashed deeply grey. ‘I would much rather have depth than be shallow!’ ]

Thành ngữ “to be out of one’s depth” có nghĩa là không trong tầm hiểu biết của ai đó; còn có nghĩa bóng là ai đó đang ở trong “nước” rất sâu và có thể bị chết chìm trong dòng “nước” sâu đó; cũng có thể hiểu ở đoạn này ý Mike nói Kit bị choáng ngợp/chết chìm bởi Marcus mà không lường được nông-sâu của con người, thế nên Kit chơi chữ lại là “thà sâu còn hơn nông” (K bít Ice hỉu thế có đúng k nữa, if có sơ suất thì các tềnh iu chỉ giáo cho nha ^_^)

** Nguyên văn: [ ‘You wouldn’t recognize the truth if it jumped up and bit you on the nose!’ ] – ý Kit chế giễu sự giàu có mới nổi của Mike.

*** Nguyên văn: “Femme fatale” cụm từ này là tiếng Pháp của “người phụ nữ chết người – deadly female” Ice nghĩ nó như câu “Hồng nhan họa thuỷ” vậy :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.