Hít Hổ Lớn Không Em?

Chương 7: Chương 7: Biệt danh




Năm nhất cao trung không cưỡng chế yêu cầu tự học buổi tối, học hay không hoàn toàn do tự nguyện nhưng vẫn sẽ có giáo viên ở phòng học phụ trách giải đáp vấn đề của học sinh.

Sau tiết học cuối cùng buổi chiều, một số học sinh nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Phó Minh Cách đã dẹp xong sách vở, hỏi Hoàng Nhĩ Mông: "Máy mới của tao đến rồi, có muốn tham gia không?"

"Đêm nay không được, anh tao về."

Phó Minh Cách hú vía: "Anh mày về?! Vậy, vậy quên chuyện kia đi ha..." Hắn chuyển hướng đến Bạch Tiểu Hổ, "Nào, đi cùng nhau đi."

Bạch Tiểu Hổ gật đầu, ngoan ngoãn theo sát ba người họ.

Phó Minh Cách thuận thế lấy cậu làm gậy chống cho mình luôn, quàng tay ôm vai Bạch Tiểu Hổ, đè hết cả người lên cậu: "Bạch Tiểu Hổ, nhà cậu bên kia?"

"Bên phải trường học, Ỷ Núi Cao Đình, đi đường mất mười phút."

Nhà trước kia của Bạch Tiểu Hổ với Bác Nhã cách nhau một Đông một Tây, dù đi tàu điện ngầm cũng phải chuyển hai chuyến tốn mất cả tiếng đồng hồ, Bạch Tiên Lũy đem bán nhà của cha mẹ, sau đó mua hai căn nhà dựa núi một phòng khách nhỏ cạnh Bác Nhã.

Ban đầu Bạch gia có hai căn nhà, một căn là của ông bà Bạch lưu lại, ở thành phố cũ; căn còn lại là của Bạch Tiên Lũy và Bạch Vi mua cạnh trường đại học Trường Lâm sau kết hôn, lúc đó có chính sách khen thưởng nhân tài, bố Bạch lấy giá cực kì ưu đãi mua đứt luôn. Không nghĩ tới mấy năm sau giá phòng lại tăng lên cao, lấy thu nhập của bố mẹ Bạch không ăn không uống hai mươi năm chưa chắc đủ khả năng chi trả tiền nợ phòng, càng khỏi nói đến khu cạnh Bác Nhã.

Bạch Tiên Lũy không còn cách nào, không thể làm gì hơn bán căn nhà cũ mới miễn cưỡng đủ tiền trả nợ. Còn căn cạnh Bác Nhã cũng là do Quan Mạc Lâm giới thiệu, bằng không làm gì dễ dàng tìm được trên thị trường hai căn liền nhau cạnh Bác Nhã.

"Tiếc ghê, tụi tôi lại đi bên trái."

An Nhạc Lâu phía sau lườm một cái: "Ông thật lươn lẹo nha."

Phó Minh Cách ngượng ngùng, hắn kì thực chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Bạch Tiểu Hổ sẽ nghiêm túc trả lời như vậy. Vị trí của Bác Nhã khá thiên lệch, người bình thường hoặc mua nhà bên cạnh hoặc lựa chọn sắp xếp xe đưa đón, ba người bọn họ là thuộc trường hợp sau.

Hắn cũng không tiếp lời An Nhạc Lâu, ngược lại tiếp tục hỏi Bạch Tiểu Hổ: "Ỷ Núi Cao Đình à, vậy cũng đúng dịp, bình thường tôi cũng hay qua bên đó, Nhưng mà tối nay tôi phải về nhà, lúc mua di động quên đổi địa chỉ."

Bạch Tiểu Hổ mắt hạnh cong cong, hai tay cầm quai đeo cặp sách ngửa đầu nhìn Phó Minh Cách: "Vậy, vậy lần sau chúng ta cùng nhau về."

Cái cảm giác mềm mại kia lại tới nữa rồi, Phó Minh Cách không nhịn được lầm bầm: "Sao tôi cảm thấy cậu cứ là lạ."

Bạch Tiểu Hổ có chút mông lung: "A?"

An Nhạc Lâu phía sau cười thành tiếng: "Minh Cách Cách, lúc xế chiều Mông Mông đã phát hiện ra rồi, còn nói với tui sau lưng có thêm một tiểu muội muội."

Hoàng Nhĩ Mông bất đắc dĩ liếc cậu chàng môt cái.

Bạch Tiểu Hổ hai mắt mê mang, Phó Minh Cách phản ứng lại đột nhiên buông Bạch Tiểu Hổ ra: "Mịe nó! Tôi chỉ cảm thấy lúc cậu nói chuyện có chút mềm mại, sao hiện tại mới phát hiện hóa ra cậu cùng một tầng mây với Lâu nương nương!"

"Cùng tâng mây gì cơ..." Bạch Tiểu Hổ rơi vào sương mù, chả hiểu ba người kia đang nói gì.

An Nhạc Lâu cười đến run vai, tiến lên ôm cánh tay Bạch Tiểu Hổ, động viên nói: "Được rồi, là bọn họ cảm thấy cậu giống tôi đó. Nhưng mà tôi là thích nói chuyện với làm việc như vậy, cũng thích những thứ xinh đẹp, còn cậu thì khi nói chuyện có chút nữ tính thôi."

Cách gần như vậy, Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên để ý tới trên môi Anh Nhạc Lâu thoa một lớp son nước màu hồng phấn, màu sắc tự nhiên như vậy nên cậu không để ý nhiều. Trong giây lát cậu liền hiểu bọn họ đang nói ý gì, nhất thời vẻ mặt có chút lúng túng.

"Tôi...tôi không có ẻo lả."

An Nhạc Lâu tuy rằng có biệt danh 'Lâu nương nương' nhưng người bình thường cũng không dám gọi cậu chàng như vậy, bọn họ nào dám bất kính với đại lão An Nhạc Lâu.

Cậu chàng thấy Bạch Tiểu Hổ liền có cảm giác tìm được đồng loại, đột nhiên nghe được Bạch Tiểu Hổ ghét bỏ loại người 'ẻo lả', trong lòng liền có chút không vui.

An Nhạc Lâu buông tay Bạch Tiểu Hổ, lùi về bên người Hoàng Nhĩ Mông, chu mỏ cười nói: "Buồn ghê, Bạch Tiểu Hổ không thích loại ẻo lả như tôi này."

Hoàng Nhĩ Mông vỗ vỗ đầu cậu chàng: "Đừng làm khó dễ người, Bạch Tiểu Hổ không phải có ý đó."

Bạch Tiểu Hổ phản ứng lại câu nói của mình có thể làm tổn thương An Nhạc Lâu, lập tức xua tay: "Không, không có, tôi không phải ý đó."

An Nhạc Lâu khổ não: "Nhưng tôi xác thật rất nương nha, cậu cảm thấy nương nương khang rất buồn nôn sao?"

"Không phải tôi thấy nương nương khang không được, chính là, chính là..."

Bạch Tiểu Hổ nhất thời nghẹn lời, con trai bình thường không thích bị nói thành nữ tính, Bạch Tiểu Hổ cũng không ngoại lệ.

Thật ra cậu sợ nhất là bị người khác đặt biệt danh. Cậu của quá khứ là một tên béo phì, chịu đủ những cái mác oan ức. Lần đầu tiên cậu thấy một nam sinh như An Nhạc Lâu, có thể thản nhiên tự tin dựa theo ý nguyện của mình sống sót, mặc kệ cái nhìn của người xung quanh.

Làm một đứa béo phì hay nương nương khang đều không sai, nhưng chính do những người dùng mấy từ "Tên béo đáng chết" và "nương nương khang" để tìm thú vui từ người khác. Trong cùng một lớp học, nếu đại đa số mọi người không ưa một bạn học nào đó, rồi bắt nạt chọc ghẹo bạn đó, tựa như cũng trở thành một cái lý do hợp lý để giải tỏa căng thẳng.

Mà người bị bắt nạt rất nhiều lúc còn làm bộ không thèm để ý, dù sao cả lớp cũng chỉ đang "đùa giỡn".

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ một trận khó chịu, đồng thời lại rất bội phục An Nhạc Lâu. Cậu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cậu chàng: "Xin lỗi, ẻo lả là từ dùng để mắng người, tôi không nên nói như vậy với cậu."

"Một người thích cách nói chuyện cách ăn mặc nào là chuyện của riêng mình, người khác có thể không thích nhưng dùng một ít chữ không tốt để bình phẩm xoi mói người khác thì thật không tôn trọng người." Bạch Tiểu Hổ hít sâu một hơi, ánh mắt trong vắt có chút né tránh nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói ra: "Dáng dấp cậu hiện giờ phi thường đẹp, thật đó, hơn nữa còn trông rất tự nhiên."

"Thế nhưng..." Bạch Tiểu Hổ lộ ra chút ngại ngùng, "Tôi vẫn hi vọng mình có thể manly một chút."

An Nhạc Lâu / Hoàng Nhĩ Mông / Phó Minh Cách: "..."

"Ặc, cậu nói nghiêm trọng quá..." Phó Minh Cách gãi gãi sau gáy, "Mặc dù tôi hay gọi là Lâu nương nương nhưng cũng không có ý không tôn trọng a..."

Bạch Tiểu Hổ gật đầu: "Ừ, tôi biết, 'Lâu nương nương' với 'nương nương khang' không giống nhau. Mấy cậu là bạn tốt, 'Lâu Nương Nương' là chuyện cười giữa những người bạn thân, giống như 'Minh Cách Cách' với 'Nội Tiết Tố' đúng không?"

Ba người đối diện trực tiếp với cặp má bánh bao phúng phính cùng đôi mắt sáng như vàng 24k: "..." Tuy đây là sự thực nhưng sao nghe Bạch Tiểu Hổ nói ra lại xấu hổ dữ vậy nè?!!

Hiện trường bầu không khí vi diệu, Bạch Tiểu Hổ không cảm giác chút nào, thậm chí còn kích động nắm chặt dây đeo của cặp sách, tròng mắt đen láy bling bling mà nhìn ba người, thật giống như tìm được mục tiêu cuộc sống.

An Nhạc Lâu bỗng nhiên có chút hối hận vừa nãy lại hỏi như vậy, may là Hoàng Nhĩ Mông cứu cánh: "Từ nhỏ đến giờ Lâu Nương Nương đã là tiểu tiên nữ trong chúng ta, ai dám nói tiểu tiên nữ không phải đâu?"

An Nhạc Lâu lườm bạn Mông Mông một cái, nói với Bạch Tiểu Hổ: "Nếu muốn manly hơn một chút, vậy lúc đi phải chú ý tới tư thế bước đi. Vừa nãy tôi đi phía sau nhìn xuống, cậu giống như thật sự ngoáy mông lúc đi đó, trước đây không ai nói với cậu sao. Loại này có thể chỉnh lại nếu như sớm chú ý tới."

Bạch Tiểu Hổ mờ mịt: "Không có, trước đây chưa từng nghe ai nói luôn. Thật sự lắc mông rất rõ sao?"

Phó Minh Cách đem Bạch Tiểu Hổ xoay qua nơi khác, đưa tay đẩy vai cậu một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Cậu đi về trước vài bước xem."

Bạch Tiểu Hổ ngơ ngơ làm theo.

"Mịe nó, lắc thiệt nè!" Phó Minh Cách kích động, "Cậu lại đây xem."

Bạch Tiểu Hổ quay đầu lại mới phát hiện hắn quay video lúc cậu đang bước đi. Thấy hắn hưng phấn đến xoa xoa tay, trong lòng càng trống rỗng. Cậu quay lại nhìn vào điện thoại của Phó Minh Cách.

Trong video là cậu, cánh tay lộ ra bên ngoài còn chút thịt, vóc người không lớn, xem ra khung xương rất nhỏ. Eo thùng nước ngày xưa đã không còn, trái lại còn nhỏ hơn nam sinh bình thường rất nhiều. Tuy vậy nhưng chẳng ai chú ý đến vóc người nhỏ gầy của cậu, lực chú ý đều đã đặt trên cặp mông hết rồi.

Đồng phục thể dục của Bác Nhã tương đối rộng rãi với màu xanh và đáy trắng, phần mông bị Bạch Tiểu Hổ căng ra như lớp quần mỏng. Theo từng bước đi cặp mông tròn trịa xoay trái xoay phải, vòng eo nhỏ hẹp cùng đôi chân vừa vặn cùng tỉ lệ, nếu không nhìn mặt có khi còn tưởng rằng mỹ nhân phẫn nam trang chứ không nghĩ đây là bóng lưng của một thiếu niên.

"Sao lại như thế?!! Trước đây tôi đâu có đi như vậy!" Bạch Tiểu Hổ có chút luống cuống, hai tay điên cuồng vẫy, "Tước đây tôi đặc biệt mập, lúc đi sẽ không ngoáy mông như vậy..."

Tuy rằng rất không tử tế nhưng ba người Phó Minh Cách nhìn Bạch Tiểu Hổ một bộ tam quan vỡ nát, ta là ai, đây là đâu, nội tâm nén cười không nổi mà xì ra tiếng.

"Ha ha ha không sao rồi, bạn cùng bàn này gọi là độc lĩnh phong tao đó nha~" Tay Phó Minh Cách vỗ cái bép vào mông cậu, "Cậu cứ gọi là Bạch Tiểu Nương là được."

#Bạn edit cũng hong biết độc lĩnh phong tao là gì lunnnn

Bạch Tiểu Hổ cả người chấn động che mông mình, vừa ủ rũ vừa đáng thương, còn kém nước mắt lưng tròng: "Thật sự...thật sự nhìn rất nương sao?"

"Ha ha ha nhận ra chính mình còn khó vậy sao?" Phó Minh Cách phi thường không nể mặt.

Kỳ thực An Nhạc Lâu cũng biết lòng tự ái của nam sinh khá mạnh, có rất ít nam sinh có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện bản thân mình thiên về nữ tính như cậu chàng.

Mắt thấy mái tóc xù xù của Bạch Tiểu Hổ ỉu xìu héo rũ, An Nhạc Lâu không khổi mím môi nở nụ cười: "Cậu có thể tập để giảm mông nè, trên mạng hẳn là có video. Thật ra lúc thường cử chỉ cách nói chuyện của cậu còn tốt, chỉ lúc thẹn thùng mới có chút nữ tính, nhưng cậu cũng nói là do cậu hơi mũm mĩm mà. Đừng quá xoắn xuýt, càng để ý càng dễ lộ đó."

"Cảm ơn cậu, Nhạc Lâu..." Bạch Tiểu Hổ cảm kích nhìn An Nhạc Lâu: "Đêm nay về tôi sẽ tìm video liền!"

"Đừng a, này rất không tốt." Phó Minh Cách cười hắc hắc: "Có thể tạo phúc cho anh em nè~"

Bạch Tiểu Hổ có chút bực, buồn buồn cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không muốn đâu, tôi muốn làm một anh chàng đẹp trai mét tám cơ..."

Lúc này Phó Minh Cách đột nhiên tai thính hẳn, một chút cũng không nể mặt: "Người anh em nghe nè, đừng có tự làm khó chính mình."

"Nhìn cánh tay cậu này, so với con gái còn mềm hơn." Phó Minh Cách ghét bỏ nắn nắn tay cậu, sau đó gồng tay lên khoe hai con chuột lên trước mặt Bạch Tiểu Hổ: "Ầy, cho cậu cảm nhận thế nào mới là nam nhân chân chính nè."

Bạch Tiểu Hổ không nhịn được dụ hoặc cũng thò tay bóp bóp, thật sự rất có sự dẻo dai. Lại bóp chính mình, một cái là da non như sữa một cái là dẻo dai như gân bò, quả nhiên không thể nào so sánh được. Cậu yên lặng thở dài: "Chờ tôi cao hơn một chút là tốt rồi." Nhưng thấy cả ba người đều là vẻ mặt "Không đành lòng", lại yếu ớt bổ sung: "Còn có mỗi ngày rèn luyện..."

Phó Minh Cách vò mái tóc xoăn xoăn của cậu: "Vậy cậu phải cảm ơn tôi giúp cậu chọn khóa bơi đó, bơi tốt còn có thể vận động nhiều vừa có thể cao thêm."

Bạch Tiểu Hổ nhất thời chờ mong: "Có thật không?"

Phó Minh Cách xoa cằm đánh giá cậu: "Cơ mà vẫn phải xem gen ha, không phải ai cũng trời sinh dũng mãnh như tôi. Cậu xem cậu kìa, mới đến bả vai tôi."

"..." Bạch Tiểu Hổ bị người nhấn đầu khoa tay so chiều cao yên lặng oan ức.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu công đang trốn học sẽ xuất hiện vào chương sau ha _(:зゝ∠)_

- --------

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.