Nói chuyện với nhau một phen, Bạch Tiểu Hổ như thấy mình đã cảm nhận được nội tâm thiện lương, mẫn cảm mà yếu đuối của Trình Thiên Châu dưới lớp da hung ác lãnh khốc.
Cậu gắp miếng măng tây đặt qua đĩa Trình Thiên Châu, gò má trái còn theo ý cười mà lộ lúm đồng tiên nhỏ.
"Cậu toàn ăn thịt, cũng phải ăn chút rau dưa nha."
Trình Thiên Châu một khắc trước còn lâng lâng trên mây khắc sau đã ngã dập mặt xuống đất. Anh cụp mắt, hàng mi dài ngăn lại ánh mắt khổ đại thâm thù. Anh nhìn chằm chằm trên miếng cơm tẻ trắng óng ánh là một đoạn nhỏ măng tây xanh mượt cứ như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
"Măng tây hôm nay đặc biệt tươi đó." Bạch Tiểu Hổ nói: "Cậu bình thường thích ăn gì?"
Trình Thiên Châu chậm rãi cầm đũa, từ trong mâm gắp miếng thịt thỏ đặt trước mặt Bạch Tiểu Hổ: "Cậu cũng ăn."
"Ừ!" Bạch Tiểu Hổ híp mắt nở nụ cười.
Thừa dịp trong nháy mắt cậu cúi đầu, Trình Thiên Châu lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chôn miếng măng xuống đáy chén cơm, sau đó làm dáng bỏ đũa vào miệng rồi lại rút ra
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, lúc Bạch Tiểu Hổ lần thứ hai ngẩng đầu lên, Trình Thiên Châu đã làm ra động tác nuốt.
"Rất ngọt." Trình Thiên Châu mở mắt nói mò, mặt không đỏ hơi không loạn.
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy miếng thịt trong miệng hình như mình chưa ăn bao giờ, sau khi nuốt xuống thì hỏi: "Đây là món gì?"
Trình Thiên Châu: "Là cà rốt kho thịt thỏ."
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt đũa trong tay, yên lặng nuốt nước xoài ép, nội tâm rơi lệ...
A A A A cậu vậy mà lại ăn thịt thỏ!
Cảm giác thật kì quái, thỏ còn có thể làm thành món ăn sao?!!!
Cậu rất muốn hỏi, lại cảm thấy hỏi thì kì, không thể làm gì khác hơn là im lặng nói sang chuyện khác, đột nhiên nhớ tới một chuyện đã quấy nhiễu cậu từ lâu.
"Lần kia trong phòng thay quần áo, cậu, cậu...", gò má Bạch Tiểu Hổ nhiễm một tầng hồng nhạt, cậu kẹp đũa đâm đâm chọt chọt vào hạt cơm: "Cậu sao lại làm vậy với tôi?"
Trình Thiên Châu nhất thời nghẹn lời, lần đó là do anh quá kích động.
Bình thường thú tộc đang trong hình người thì tập tính cũng sẽ điều chỉnh tương ứng. Thế nhưng thú tộc có chứng rối loạn lưỡng cực thì không như vậy, dù duy trì hình người nhưng vẫn còn những thói quen khi còn hình thú.
Trên người Trình Thiên Châu có rất nhiều triệu chứng điển hình của giai đoạn đầu bệnh rối loạn lưỡng cực, tỷ như khi ở trong một đám người thì tâm tình sẽ táo bạo, dễ tức giận, vì vậy nên anh mới ghét phòng học và căn tin; hay nhẹ hơn thì có chứng mù mặt, cần dựa vào mùi hương mới nhận ra người.
Lúc trước Bạch Tiểu Hổ mới chỉ là đứa bé, sắp mười năm trôi qua, Trình Thiên Châu căn bản không thể nhận ra ngoại hình của người ta, chỉ nhận thấy có một tia mùi hương quen thuộc trên bàn tay, để anh cuối cùng tìm tới người này.
Thế nhưng mấy lí do này anh không cách nào giải thích với Bạch Tiểu Hổ được.
Trình Thiên Châu gấp đến độ trong lòng quay vòng vòng, may là mèo lớn anh đây giỏi về ẩn giấu và nguỵ trang.
Ở trong mắt Bạch Tiểu Hổ, anh chỉ bình tĩnh ngồi đằng kia, không nhanh không chậm nói: "Cậu là nói, cái chuyện ép cậu lên ván cửa ngửi mùi sao?"
"Hôn cậu?!!"
"Đặt trên cửa phòng thay quần áo?!!"
"Lão đại hoá ra đã đắc thủ rồi!!"
Ba âm thanh khác nhau từ nơi khác truyền đến, Bạch Tiểu Hổ quay đầu lại nhìn, liền thấy đám Lâm Hạo cùng hai nam sinh cao to khác biểu cảm "Phắc phắc phắc" lao ra từ sau cây cột như mấy con nhím đất, còn có một người trông khá là nhã nhặn thận trọng bước ra cuối cùng, trên mặt cũng khá bình tĩnh.
Bàn của hai người nằm ngay cạnh cây cột. Còn đám Lâm Hạo thì đang ngồi phía bên kia cây cột đối diện bọn họ.
Bạch Tiểu Hổ có linh cảm chẳng lành, quả nhiên...
"Xin chào chị dâu!" Ba nam sinh đẹp trai tràn đầy năng lượng trăm miệng một lời, âm thanh vang dội đến mức người xung quanh cũng phải nhìn lại.
Bạch Tiểu Hổ: "........."
Cái quỷ gì! Chị dâu gì chứ!
"Không không không phải như các cậu nghĩ đâu!" Bạch Tiểu Hổ hoảng loạn đứng lên, nỗ lực giải thích.
Lâm Hạo nháy mắt: "Úi chà chị dâu đang ngại kìa. Đừng ngại đừng ngại nha, đều là người một nhà mà."
Bạch Tiểu Hổ gấp đến độ liều mạng nháy mắt với Trình Thiên Châu. Trình Thiên Châu sau cơn ngây người lúc đầu nghe được bọn Lâm Hạo gọi như thế, không những không nổi giận với người quấy rối mà trái lại còn có tia vui sướng bí ẩn.Vậy mà lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ nóng lòng giải thích, tia ngọt ngào này vậy mà hoá thành một tia chua xót, còn có một chút thất lạc mơ hồ cùng thất vọng.
Anh chưa bao giờ có tâm tình phức tạp đến vậy, trong lúc nhất thời cũng không rõ chính mình bị sao. Chỉ thấy khuôn mặt sốt ruột của Bạch Tiểu Hổ, liền lên tiếng ngăn bọn Lâm Hạo tiếp tục ồn ào.
"Câm miệng. Tôi với Tiểu Hổ chỉ là..." Trình Thiên Châu dừng lời, anh không muốn nói "chỉ là bạn bè". Bạch Tiểu Hổ đối với anh là tồn tại quan trọng nhất, không phải một cậu bạn bè đơn giản là có thể khái quát.
Cậu là người đầu tiên mang đến hơi ấm cho anh, sau một khoảng thời gian rất dài, cậu còn là niềm tin giúp anh tuyệt không thoả hiệp cùng từ bỏ niềm tin.
"Nói chung." Trình Thiên Châu ánh mắt trầm ngưng mà kiên định, "Tụi bay phải tôn trọng cậu ấy, không nên tuỳ tiện đùa giỡn, 'chị dâu' gì đó cũng không cần gọi loạn."
Cái này không tính là giải thích, chỉ để Bạch Tiểu Hổ có miệng mà không thể nói, trái lại làm bọn Lâm Hạo hiểu lầm thêm sâu sắc hơn.
"Em hiểu." Lâm Hạo cạc cạc cười quái dị, "Tuy rằng đã bắt đầu, nhưng mà cách mạng còn chưa thành công."
"Chúng em chắc chắn sẽ không đi lan truyền khắp nơi lung tung." Nam sinh bên trái có mắt một mí mặt hình chữ nhật nói đảm bảo, sau đó chào hỏi Bạch Tiểu Hổ, "Này, chị... a Bạch Tiểu Hổ, tôi tên Sở Giang, 'Sở sông ngân giang' 'Sở Giang'."
"Vu Hàng, 'Vu' trong 'Đi', 'Hàng' trong 'Hàng Châu'." Đầu trọc bên phải tiếp lời, nhìn cứ như mới báo ra tên tù, hắn ta lại nghiêng người giới thiệu nam sinh sau lưng bọn họ mà vẫn chưa lên tiếng, "Đây là Giang Bach Hàn, tụi tôi đều là đội bơi. Sau này thường đến xem tụi tôi huấn luyện nha~"
Nhân gia còn đang đàng hoàng trịnh trọng giới thiệu, Bạch Tiểu Hổ cũng chỉ đành buông tha đề tài vừa rồi, mỉm cười nói với bọn họ: "Chào các cậu, tôi tên Bạch Tiểu Hổ, là bạn cùng lớp của Trình Thiên Châu."
"Sau này đền là bạn bè, là anh em hết." Lâm Hạo muốn tiến lên nắm vai Bạch Tiểu Hổ, bị Vu Hàng một tay kéo lại.
"Làm gì đây?" Lâm Hạo cười gằn.
Sở Giang một bên né tầm mắt Bạch Tiểu Hổ chỉ chỉ Trình Thiên Châu mặt lạnh đang ứa ra khí đen, giơ tay làm động tác cắt cổ. Lâm Hạo một chút cũng không sợ, cười hì hì đến cạnh chỗ ngồi Trình Thiên Châu, cười đến thấy răng không thấy mắt.
"Lão đại nhìn anh căng thẳng thế, em đây đã sớm cùng chị..." Con ngươi bạn đảo một vòng, sửa lời nói: "Cùng Bạch Tiểu Hổ xúc tiến cảm tình mà."
Mắt thấy Lâm Hạo sắp bay mất cái mạng mà còn không tự biết, Vu Hàng và Sở Giang mau chóng hai bên trái phải bứng cánh tay bạn lùi về sau.
"Vậy tụi em sẽ không quấy rầy lão đại dùng cơm, tiểu tử này chúng em sẽ giải quyết giúp anh."
Nói xong đã bốc hơi mất tăm.
Bạch Tiểu Hổ trợn mắt ngoác mồm mà nhìn một đám người ầm ầm mà đến hấp tấp mà đi.
Bách Hàn nãy giờ vẫn chưa nói gì cũng không rời đi ngay. Y là thiếu niên có khí chất thanh nhã tuấn tú, thân hình mặc đồng phục học sinh trắng gầy gò mà thon dài, căn bản không nhìn ra là học sinh chuyên thể dục.
"Thiên Châu, buổi chiều có tập huấn, nhớ đến." Liền ngay cả thanh âm cũng nhu hoà như ngọc, Bạch Tiểu Hổ không nhịn được nhìn lâu thêm vài lần, vừa vặn đối phương cũng nhìn về phía cậu.
"Lần sau gặp." Y nở nụ cười nhợt nhạt với Bạch Tiểu Hổ, cảm giác như ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ tháng tư. Bạch Tiểu Hổ bị làn sóng tự mang ánh sang dìu dịu này giam đến hai mắt nhìn đăm đăm, người đã đi xa mà còn chưa phục hồi tinh thần.
Trình Thiên Châu cảm thấy phi thường không vui, cái tên Giang Bách Hàn khô như que củi kia có gì hay mà nhìn, anh lên tiếng kéo sự chú ý của Bạch Tiểu Hổ về.
"Tiết bốn muốn qua xem tôi bơi không?"
Bạch Tiểu Hổ lập tức bị anh hấp dẫn, tròng mắt đen láy loé lên ánh sáng: "Có thể không? Sẽ không quấy rối đến mấy cậu chứ?"
Trình Thiên Châu: "Không biết." Nhìn thử xem ai dám hó hé gì.
Bạch Tiểu Hổ lần này rất rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt vàng kim của Trình Thiên CHâu đều là vẻ mong chờ. Cứ như chỉ cần biết người này không có ác ý, chỉ là trời sinh một bộ dáng vẻ dữ dằn, thì cậu vẫn có thể nhìn ra được sau cái bản mặt không cảm xúc kia của anh là những tình cảm phong phú.
Bạch Tiểu Hổ gật đầu, cười nói: "Tốt, vừa vặn là tiết thể dục."
Tác giả có lời muốn nói:
Họ nhà mèo thường khuyết thiếu dây thần kinh cơ mặt, vì lẽ đó không giống chó có thể làm ra nhiều vẻ mặt biến hoá. Đương nhiên, sau khi Điềm Chúc biến thành người chỉ là do không học được mà hoyy _(:з" ∠)_
- -------
Gửi mọi người bài hát mà mấy ngày nay em đang mê mệt nè, với cả mọi người thích 2 ngày 1 chương hay 4 ngày 4 chương như bây giờ? Mọi người cho em xin ý kiến nhé? ( 〃▽〃) Chúc nọi người đọc truyện vui vẻ nha~