“Vậy cậu tự tắm tiếp nha, tôi ra ngoài chờ trước.”, Bạch Tiểu Hổ đỏ mặt bò ra khỏi bồn tắm, suýt nữa thì chân trái đá vào chân phải mình luôn, trong lòng từng trận ảo não. Trình Thiên Châu nói cho cùng cũng là đại nam sinh như cậu, coi như biến thành hổ cậu cũng không thể xem anh như mèo bình thường được.
Lúng túng, xấu hổ, muốn chết...
Bạch Tiểu Hổ gần như là lảo đảo bước ra khỏi phòng tắm.
Trình Thiên Châu thở dài một tiếng, biến thành người cầm vòi sen lên, chỉnh sang nước lạnh, sắc mặt trầm trầm xịt lên cái nơi đang ngẩng cao kia. Dòng nước mạnh mẽ trùng kích cán cây, tê tê ngứa ngứa như bị một đám lá kim cọ lên, khô nóng trong cơ thể không giảm xuống mà còn tăng lên, càng về sau càng kích động bừng bừng.
Trình Thiên Châu buồn bực ném vòi sen xuống, ngón tay thon dài nắm lấy “nó” rồi dựa đầu vào bồn tắm. Anh có một đôi lông mày dày và rậm, mi phong lởm chởm, đuôi lông mày khá dài như thanh kiếm đen vừa ra khỏi vỏ. Lúc này anh cau mày, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi mảnh mai tạo thành bóng hình run rẩy trên sống mũi, kìm nén, nhẫn nại, cực kỳ quyến rũ.
Động tác Trình Thiên Châu ngày càng thô bạo, thế nhưng vẫn không chiếm được thỏa mãn. Anh thở ra hơi nóng, lồng ngực đầy đặn hơi phập phồng, giọt nước lăn từ hầu kết anh xuống, theo xương quai xanh lướt qua cơ ngực bóng loáng, theo lồng ngực rung động thở hổn hển kìm nén, cuối cùng đi xuống dưới cơ bụng.
Không đủ, như thế này thì chưa đủ, anh còn cần gì nữa, còn cần gì nữa....
Bạch Tiểu Hổ chờ ở bên ngoài mấy phút, buổi tối trên núi sẽ bị hạ nhiệt độ, quần áo ướt sũng dán lên người thật không dễ chịu, cậu ôm cánh tay dậm chân tại chỗ, rốt cuộc không nhịn được nằm nhoài lên cửa hỏi: “Thiên Châu, cậu xong chưa, tôi có chút lạnh...”
Trong thanh âm mềm nhũn còn run run, đồ vật trong tay Trình Thiên Châu giật mạnh lên một cái. Anh rên ra tiếng, mở mi mắt thâm thúy, con ngươi vàng kim hiện ra tia mê mang, sau đó là bối rối, anh nhanh chóng đáp: “Chờ thêm một phút!”
Trình Thiên Châu vội vội vàng vàng xả nước tiêu hủy vết tích, mở quạt thông gió lên lại tùy tiện lau người, lúc muốn mặc quần áo lại phát hiện mình không cầm theo, vừa vặn ngước mắt lên thấy mình trong dương mặt đỏ như cà chua, Trình Thiên Châu theo bản năng giơ tay lên đụng một cái, nóng như rán được cả trứng.
Bạch Tiểu Hổ nhìn thấy thể nào cũng thấy lạ cho xem, Trình Thiên Châu lại khịt mũi ngửi một cái, coi như mở quạt thông gió thì mùi vừa nãy vẫn tràn ngập trong phòng tắm, nồng nặc rõ ràng.
Hẳn là ngửi không ra đi, Trình Thiên Châu lo lắng nghĩ, dù sao mũi Bạch Tiểu Hổ cũng không nhạy cảm như anh.
“Thiên Châu?”, âm thanh Bạch Tiểu Hổ lạnh run lẩy bẩy truyền từ ngoài vào, Trình Thiên Châu đứng lại gần gương, màu đỏ trên mặt vẫn chưa có dấu hiệu biến mất. Anh lo lắng chuyển động tại chỗ, đột nhiên vỗ trán một cái, đúng rồi ha, anh có thể biến thành hổ, vậy liền không nhìn ra mặt đỏ rồi.
Bạch Tiểu Hổ cảm giác như mình sắp lạnh chết rồi, khẽ cắn răng tự cởi áo t-shirt, cậu vừa mới cởi, tay áo còn đang móc trên cánh tay thì cửa phòng tắm liền mở ra, nhất thời có chút lúng túng.
“...Quần áo ướt dính lên người, tôi sợ ngay mai sẽ bị cảm.”, Bạch Tiểu Hổ không được tự nhiên hơi nghiêng người sang, rõ ràng lúc học bơi đã nhìn hết rồi, vậy mà cái tình huống trước mắt này, Bạch Tiểu Hổ lại cảm thấy có chút thẹn thùng.
Trong mắt Trình Thiên Châu xẹt qua tia sốt sắng, lập tức liền quên khó chịu trong lòng, tiến lên dùng đầu huých cánh tay cậu, thúc giục: “Mau mau vào tắm.”
Trong phòng tắm nhiệt độ cao hơn rất nhiều, trên cánh tay Bạch Tiểu Hổ lạnh đến nổi da gà thoáng bình thường lại chút. Trình Thiên Châu đứng ở cửa, giúp cậu đóng cửa lại.
Tiếng nước tí tách truyền đến, lúc đầu Trình Thiên Châu đứng ở cửa, sau đó ngồi xuống, không tới vài giây lại có chút nôn nóng đi qua đi lại hai bước, cuối cùng liếc nhìn cái kính mờ trên cửa, chậm rì rì lết ra phòng quần áo.
Lông trên người anh còn chút ẩm, Trình Thiên Châu đào ra cái thảm thấm nước lớn trải ra đất, nằm ườn ra bắt đầu dùng lưỡi vệ sinh lông.
Sau khi lau khô người trong phòng tắm, Bạch Tiểu Hổ mới phát hiện không có quần, hên là cái áo Trình Thiên Châu đưa cậu đủ dài, khá giống váy ngủ, đôi chân thon dài trắng nõn sạch sẽ định bước về phòng ngủ. Kết quả vừa mở cửa ra đã thấy một đại lão hổ màu quýt đang ngồi trên thảm lông màu trắng, chân sau nâng qua cả đỉnh đầu, ngoẹo cổ dùng lưỡi vệ sinh lông trên bụng.
Trình Thiên Châu vốn dĩ liếm đến không biết trời đâu đất đâu, nhận ra được gì đó đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên thấy hai mắt Bạch Tiểu Hổ chằm chằm theo dõi anh. Trong nháy mắt Trình Thiên Châu còn quên cả phản ứng, một đoạn nhỏ đầu lưỡi hồng nhạt còn lè ra bên ngoài.
Không khí yên tĩnh hai giây, Trình Thiên Châu cử động trước. Anh như không chuyện gì xảy ra hạ chân sau xuống, thu hồi đầu lưỡi chính mình, theo bản năng giẫm giẫm thảm lông, nửa ngày sau mới nói: “Lông nhiều quá quản lý cũng không tốt.”
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ lộ ra tia xoắn xuýt, nói: “Nếu không tôi giúp cậu dùng máy sấy sấy một chút ha?”
Trình Thiên Châu gật đầu, đứng dậy móc móng vuốt mở ngăn kéo, trộm quay đầu liếc nhìn mới thấy dáng dấp Bạch Tiểu Hổ lúc này.
Cái áo thun với anh thì vừa vặn trùm lên người Bạch Tiểu Hổ nhìn cứ như đứa nhỏ đang trộm mặc áo người lớn. Cổ áo rộng lớn làm xương quai xanh xém thì lộ hết ra, vạt áo kéo dài qua mông. Vải bông màu đen xem ra phi thường mềm mại, so với da Bạch Tiểu Hổ thì đúng chất “dương chi bạch ngọc” luôn.
Bạch Tiểu Hổ đi về phía anh, vạt áo trên đùi lay động làm người khác nổi lên ý muốn nhìn cho thật kỹ. Cậu khom lưng lấy mắt sấy trước mặt Trình Thiên Châu, mông quá mức đẫy đà cùng mềm mại, theo động tác cúi người làm độ cong hút mắt lộ ra khỏi mép quần lót.
Trình Thiên Châu cảm thấy không cần dùng máy sấy lông anh cũng khô luôn rồi, đều bị sức nóng trên người bốc lên sấy khô.
Mặt mèo lớn không để lộ ra gì, cũng không làm được thần thái rõ ràng, Bạch Tiểu Hổ đối với khô nóng của Trình Thiên Châu chả có tí cảm giác nào. Cậu chỉnh sức gió cùng nhiệt độ đến mức bình thường, quỳ gối bên cạnh đại lão hổ, sấy từ trên xuống dưới, lại nhắm ngay miệng máy sấy đến ngực bụng, đâu vào đấy thổi hết một lượt.
“Các cậu hẳn nên thiết kế một loại máy sấy chuyên sấy lông riêng, nếu không một người có hơi không tiện nhỉ.”
Tay Bạch Tiểu Hổ di chuyển khắp người anh, đi kèm theo từng trận tiếng gió. Trình Thiên Châu thoải mái nheo mắt lại, nghe cậu nói vậy thì đáp: “Có loại máy sấy đó, nhưng mà tôi không thích.”
Bạch Tiểu Hổ: “Lớn lắm sao?”
Trình Thiên Châu: “Là một cái bàn lớn, đứng lên sẽ được gió nóng từ cái bàn đó thổi lên, không phải rất thoải mái. Còn có một loại giống cái hộp, tôi cũng không thích.”
Nói tới chỗ này trong lòng Trình Thiên Châu lại rục rà rục rịch, anh xoay người cọ đầu lên cánh tay Bạch Tiểu Hổ, nói: “Tôi lần này muốn chuyển nhà tới sát vách nhà cậu, mỗi tháng cậu có thể giúp tôi sấy một hai lần không?”
Bạch Tiểu Hổ có chút kinh hỉ: “Quyết định lúc nào?”
Trình Thiên Châu mở mắt nói mò: “Trước khai giảng đã muốn chuyển, chỉ là phải sửa chữa bên trong, vậy nên chờ lâu đến giờ.”
Bạch Tiểu Hổ: “Được, sau Quốc Khánh bố mẹ tôi cũng phải xuất ngoại, hai chúng ta thành hàng xóm, có thể cùng nhau ăn cơm đến trường.”
Trình Thiên Châu nghĩ, sao mà chỉ có ăn cơm đến trường, rõ ràng buổi chiều lúc hít bụng anh còn nói muốn ngủ cùng nhau cơ mà, hứ.
Tác giả có lời muốn nói:
[ đây nà giới thịu chuỵn mới của tác giả, để em xem có nhà nào nhận thầu bộ này hong thì em để link cho mụi ngừi nghen. ]