Hít Hổ Lớn Không Em?

Chương 55: Chương 55: Rắn cắn




“Cậu cậu cậu cậu cậu chớ làm loạn!”

Một mặt là tường hoa, một mặt là cánh tay của Lục Ngạn, Bạch Tiểu Hổ trợn to hai mắt, để mình trông chẳng có vẻ sợ sệt, chỉ là vừa mở miệng đã lộ ra hoang mang.

YZ

XL

Lục Ngạn cao hơn Bạch Tiểu Hổ cả một cái đầu, y hơi cúi người, một tay đặt bên tai Bạch Tiểu Hổ, một tay phất nhẹ qua lọn tóc cong lên bên gò má, ngón tay thon dài lướt qua tóc, sau đó để dưới chóp mũi, trong mắt xẹt qua tia căm ghét.

“Quả nhiên.” ánh mắt Lục Ngạn lạnh lẽo, “Tôi còn đang nghĩ sao trên người cậu mỗi ngày đều có mùi của nó. Hóa ra là ở cùng nơi, chẳng trách tôi mấy lần đi Tê Hổ cũng không đụng phải nó.”

Bạch Tiểu Hổ tuy sợ đến hai chân nhũn ra, nhưng vẫn hỏi: “Có chuyện gì không thể nói trong trường học sao?”

Lục Ngạn: “Đương nhiên là vì trong trường học không tiện.”

Bạch Tiểu Hổ: “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”

Lục Ngạn ngữ khí u lạnh: “Cậu cũng quan tâm nó nhỉ. Cũng đúng, cậu bây giờ là bảo bối của nó, mỗi ngày cùng ra cùng vào, cùng đi học ngược xuôi, nếu không có cơ hội ngày hôm nay, tôi còn không tìm được thời điểm cậu lạc đàn.”

Bạch Tiểu Hổ cả kinh nói: “Cậu sẽ không...không dùng tôi uy hiếp cậu ấy chứ?”

Lục Ngạn cười nhưng không nói, dù bận vẫn ung dung mà nhìn sắc mặt Bạch Tiểu Hổ càng ngày càng trắng, vậy mà còn muốn nghĩ hết biện pháp khuyên nhủ y.

“Có chuyện gì không thể ngồi xuống cố gắng nói chuyện sao...” Bạch Tiểu Hổ sức lực không đủ nói, “Cậu cùng Thiên Châu đến cùng có mâu thuẫn gì?”

Lục Ngạn đương nhiên không nói, Trình Thiên Châu khi còn bé đánh y thành cái nơ bướm, còn đem con thỏ mà y âu yếm một ngoạm nuốt hết. Nhớ đến lịch sử nhục nhã của mình, sắc mặt Lục Ngạn tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Đêm nay theo tôi một chuyến.”

Bạch Tiểu Hổ hai tay ôm lấy cây cột phía sau: “Tôi không đi, tôi, tôi muốn gọi người.”

Lục Ngạn cười lạnh một tiếng, trong mắt đen kịt bỗng hóa thành thụ đồng của rắn, con ngươi nguyên bản trong suốt như hổ phách bỗng sáng lên ánh xanh mờ ảo như ma trơi. Một cái lưỡi rắn dài mỏng phun ra từ trong đôi môi mỏng, khuôn mặt đối phương tinh xảo trắng trẻo, ma mị mà khủng bố, chậm rãi đến gần cậu.

Bạch Tiểu Hổ rất không có tiền đồ mà hóa đá, còn chưa kịp phản ứng lại, trên cổ đã đau xót——

Cậu bị rắn cắn....!

Một khắc sau toàn thân Bạch Tiểu Hổ như nhũn ra, rõ ràng là vẫn còn ý thức, thân thể lại ngã ụp xuống nền đất.

Lục Ngạn sắc mặt bình tĩnh tiếp được thân hình mềm oặt của Bạch Tiểu Hổ. Ôm người vào ngực, cái mùi có tính chất công kích bá đạo kia càng thêm nồng nặc...

Bạch Tiểu Hổ há miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng yếu xìu. Một mặt sợ hãi nhìn Lục Ngạn lấy điện thoại cậu ra, dùng vân tay mở khóa màn hình.

“Cậu...cậu gọi...ai...” Bạch Tiểu Hổ khó khăn nhả từng chữ hỏi.

Lục Ngạn một tay ôm cậu, mí mắt không nhấc nói: “Báo cho Minh Cách, cậu đột nhiên biến mất, dù sao cũng nên có cái lý do.”

Trong phòng yến hội sáng sủa, sau khi Phó Minh Cách được Phó Diêm Diêm buông tha thì miệng khát lưỡi khô, nhìn thấy trong tay nhân viên phục vụ là ly Mojito, tiện tay cầm lên. Uống hai ngụm, dư quang đúng dịp thấy Từ Tử Hân đi vào từ cửa lớn, trong lòng nhất thời rục rà rục rịch.

Tên tuổi vị này hắn đã nghe qua hồi sơ trung, chỉ là hai nhà không có chuyện làm ăn để lui tới, lúc trước trên tiệc rượu cũng chưa từng thấy, không nghĩ tới lần này lại gặp được.

Phó Diêm Diêm vừa thấy cái bản mặt của hắn, theo ánh mắt nhìn thấy Từ Tử Hân, khinh thường hừ lạnh: “Vẻ mặt gian giảo, Từ Tử Hân là loại người mà cậu cũng có thể nghĩ tới sao?”

Phó Minh Cách khó chịu: “Tôi thì làm sao, đường đường là cao phú soái, sao lại không thể được chứ?”

“Vì cậu là học tra thiểu năng, vẫn là đừng ô nhiễm gen của Từ gia...” Phó Diêm Diêm liếc mắt, “Không phải tôi nói chứ, chú Phó chỉ có mỗi cậu là con trai, tôi thật lo lắng thay cho chú ấy.”

Phó Minh Cách dài cả mặt: “Này này này, cùng là họ Phó, sao lại ác độc với nhau thế chứ?”

Phó Diêm Diêm: “Ai cùng họ với cậu chứ, hứ.”

Con ngươi Phó Minh Cách đảo một vòng, giơ tay nắm lấy vai cô, cười hắc hắc nói: “Nếu như Vĩnh Thịnh phá sản, tôi liền đi kí kết với truyền thông Minh Hà của cậu thì thế nào. Cậu xem tôi, cao không kém so với mấy tiểu thịt tươi kia chứ?”

Phó Diêm Diêm nhấc cằm Phó Minh Cách, xoay trái xoay phải cứ như đang xem một miếng thịt lợn tặc lưỡi nói: “Muốn hành động không có hành động, muốn âm thanh không có âm thanh, nhưng mà túi da này thì còn có thể xem xét, hay là cậu đi ngồi quán bar đi.”

Phó Minh Cách rút cằm mình về, oan ức ba ba lầm bầm một tiếng: “Sẽ bắt nạt tui.”

“Diêm Diêm.” Từ Tử Hân vừa tiến đến liền bị mọi người xông tới, sau khi thành thạo điêu luyện thoát khỏi mọi người, đi về phía Phó Diêm Diêm. Nam sinh bên người đối phương quệt miệng nói gì đó, sau khi nghe thấy âm thanh của cô thì nhất thời nghiêm thẳng người lại, dáng người kiên cường như cây bạch dương nhỏ, nụ cười tao nhã lại thân sĩ, nếu như làm lơ được trên đầu hắn không hiểu sao lại vểnh lên lọn tóc ngốc.

Từ Tử Hân nhớ ra một chuyện, nhận ra người này là bạn cùng bàn của Bạch Tiểu Hổ, quả nhiên cũng ngốc như nhau. Cô yên lặng phỉ nhổ trong lòng, trên mặt lại không mảy may để lộ, đứng trước mặt Phó Diêm Diêm, vô cùng đáng tiếc nói: “Mình phải đi, chờ mười một giờ là máy bay cất cánh. Lần này không có cách nào chờ thêm được, lần sau trở về, chúng ta cùng nhau đi dạo phố nữa nha?”

Phó Diêm Diêm kéo tay cô: “Lần này cậu có thể đến là mình vui lắm rồi, mình đưa cậu ra ngoài.”

Phó Minh Cách ngẩn người một chút, hỏi: “Sao gấp thế?”

“Tử Hân vốn chiều nay muốn đến Bérigny, có cuộc thi thanh nhạc, vì tôi mà cố ý dời lại.” lông mày Phó Diêm Diêm hơi nhíu, vậy nên đêm nay cậu đừng có mà ý đồ gì.

Phó Minh Cách làm như không thấy, đặc biệt thân sĩ nói: “Tôi bồi các cậu cùng ra ngoài. Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu. Tôi tên Phó Minh Cách, là anh em tốt của con nhỏ này.”

Phó Diêm Diêm rất không nể mặt mũi: “Hổng phải chị em plastic sao?”

Phó Minh Cách một bộ nụ cười mỉm sủng nịch của 'anh trai không cách nào bắt em' được: “Diêm Diêm cậu thích làm gì thì làm.”

Từ Tử Hân cười nói: “Quan hệ của các cậu xem ra tốt ghê.”

Phó Diêm Diêm thổn thức: “Ài, yêu thương người thiểu năng là trách nhiệm của mọi người mà.”

Phó Minh Cách: “...”

Lúm đồng tiền của Từ Tử Hân càng sâu thêm: “Diêm Diêm, bạn của cậu có vẻ rất vui tính.”

Phó Minh Cách thuận cột trèo lên: “Vậy tôi có thể xin liên lạc của cậu không?” nói liền lấy điện thoại di động ra, màn hình vừa vặn sáng lên một cái, Phó Minh Cách “ồ” một tiếng.

“Tiểu Hổ nói bụng cậu ấy đau, đã đi trước.”

Trong mắt Từ Tử Hân xẹt qua tia tối tăm, đầu lông mày lo lắng nhíu lên: “Mới vừa rồi tôi còn cùng cậu ấy nói chuyện ở vườn hoa, sẽ không bị cảm lạnh chứ?”

Phó Minh Cách mở tin nhắn: “Tôi hỏi một chút.”

Tin nhắn vừa gửi đã nhận được hồi âm: “Kỳ thực tôi có chút không quen trường hợp này, không nghĩ tới sẽ có nhiều người lạ như vậy...Xin lỗi, giúp tôi xin lỗi với lớp phó Phó luôn nha [khóc lớn]”

Phó Diêm Diêm đến gần, cũng nhìn thấy hồi âm này, trầm ngâm nói: “Là Tiểu Hổ thì đúng thực là sẽ như vậy...”

Phó Minh Cách lại nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không đúng a. Tiểu Nương tuy rằng sợ người lạ, thế nhưng nếu phải đi thì nhất định sẽ nói trước mặt cậu, làm như vậy quá không hợp tác phong của cậu ấy...Trời má! Sẽ không phải lại bị người chặn chứ?”

Phó Diêm Diêm không nói gì: “Ai sẽ không có mắt như vậy chứ, sao có thể gây sự trên chính tiệc sinh nhật của bổn cô nương?”

Phó Minh Cách ngẫm lại vẫn không yên lòng, mở danh bạ, điện thoại di động thật lâu vẫn không người nhấc máy, ngay thời điểm Phó Minh Cách muốn ra ngoài tìm người, điện thoại lại được nhận...

“Bạch tiểu nương cậu làm gì vậy?!”

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng ho khan, âm thanh suy yếu của Bạch Tiểu Hổ truyền đến: “Tôi...tôi đau bụng...”

Phó Minh Cách nghe hơi thở mong manh của cậu, cau mày nói: “Nghe dáng vẻ có rất nghiêm trọng, một mình cậu làm sao về được?”

Bạch Tiểu Hổ đã bị Lục Ngạn thả vào phía sau xe, Lục Ngạn nâng điện thoại di động kề bên tai cậu, một đôi thụ đồng lạnh lùng nhìn cậu. Bạch Tiểu Hổ nuốt ngụm nước bọt, nói: “Tôi đi nhờ xe, vừa vặn có người muốn xuống núi.”

Phó Minh Cách: “Được rồi, vậy cậu mau mau trở lại mới kịp giờ mở cửa của phòng khám được.”

Bạch Tiểu Hổ: “Ừm..tôi...tôi hiểu rồi.”

Dứt lời, Lục Ngạn liền muốn nhấn cúp máy. Giữa đường lại dừng lại, nhớ đến tính cách Bạch Tiểu Hổ sẽ không cúp điện thoại người khác trước, chờ đến khi người bên kia không còn âm thanh mới cất điện thoại di động đi.

Trong mắt Lục Ngạn có thêm một tia tìm tòi nghiên cứu: “Không nghĩ tới Phó Minh Cách còn rất thận trọng, suýt chút nữa đã bị hắn phát hiện.”

Cả người Bạch Tiểu Hổ vô lực mềm oặt trên ghế xe, viền mắt ửng đỏ hỏi: “Cậu...đến...đến cùng....muốn làm gì?”

Lục Ngạn ngồi chỗ ghế lái, ý vị không rõ cười khẽ một tiếng: “Rất nhanh là cậu sẽ biết thôi.”

Toàn bộ hành trình Từ Tử Hân không chút biến sắc nghe Phó Minh Cách trò chuyện, hôm nay cô dời lại chuyến bay, vừa đến xác thực là để tham gia tiệc rượu sinh nhật của Phó Diêm Diêm, thứ hai chính là cố gắng xác nhận xem mùi trên người Bạch Tiểu Hổ cùng với quan hệ của cậu với Trình Thiên Châu.

Trải qua một phen đe dọa hồi này, Từ Tử Hân đã xác định, Bạch Tiểu Hổ còn chưa mở mắt, trái lại Trình Thiên Châu sớm đã nhìn chằm chằm cái tên ngốc bạch ngọt này.

Coi như có lượng lớn số liệu chứng minh thông hôn cùng nhân loại sẽ không ảnh hưởng đến truyền thừa huyết thống của thú tộc, đồng thời còn có thể hạ thấp khả năng bj chứng rối loạn lưỡng cực, thế nhưng Từ gia của cô xưa nay không chấp nhận thông hôn cùng nhân loại, đối tượng hôn phối nhất định phải là loại thuần huyết.

Gien về khắp mọi mặt của Trình Thiên Châu đều rất tốt, thế nhưng nếu là tra nam, còn làm cô đội mũ xanh thế này, cô dù thế nào cũng nuốt không trôi cơn giận này. Muốn theo đuổi nam nhân thì trước tiên phải giải trừ hôn ước chứ a, rõ ràng có hôn ước với cô, vậy mà còn đi theo đuổi con trai, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, chắc chắc cô sẽ xé nát đầu tên tra nam kia.

Nghe được cuộc gọi kết thúc, Từ Tử Hân dịu dàng nở nụ cười: “Tiểu Hổ không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, đã gọi xe rồi.”, Phó Minh Cách hơi kinh ngạc, “Sao cậu biết Tiểu Hổ?”

Từ Tử Hân cười mà không nói liếc nhìn Phó Diêm Diêm, muốn nói cô sở dĩ chú ý tới Bạch Tiểu Hổ sau đó mới chú ý tới mùi trên người cậu, còn nhờ vào Phó Diêm Diêm.

Phó Diêm Diêm có lần tán gẫu nói trong lớp có hai tên nam sinh vừa nhìn liền biết quan hệ không đơn giản, mỗi ngày không tự chủ mà phát cơm chó. Cô thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới sẽ nghe được tên Trình Thiên Châu.

Phó Diêm Diêm khụ một tiếng, phất tay như đuổi ruồi nói: “Ai ai, Bạch tiểu nương đáng yêu mà, tôi toàn nói với Tử Hân. Đúng rồi, năm nay dạ hội Nguyên Đán câu lạc bộ chúng ta sẽ tổ chức một buổi biểu diễn cosplay. Tôi thật sự muốn tiểu nương đóng vai Tiểu Anh, cậu ất siêu siêu thích hợp luôn ấy!!”

Phó Minh Cách yên lặng nói xin lõi Bạch Tiểu Hổ, sau đó không chút lưu tình bán cậu luôn: “Có thể a, tuyệt đối có thứ đáng xem, đến lúc đó tôi giúp cậu bắt cậu ấy lại.”

Bọn họ chậm rãi đi tới cửa, Từ Tử Hân hài lòng nhìn đề tài mới này, tuy rằng cô không biết Lục Ngạn tìm Bạch Tiểu Hổ làm gì, nhưng cô biết đối phương đã bất hòa với Trình Thiên Châu từ nhỏ, trực giác hẳn là tìm Trình Thiên Châu gây phiền phức. Hi vọng ngày kia trở về có thể nghe được tin gì tốt tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn địa lôi của StillIee, yêu bạn moah một cái~

- -----

Bé lười có lời muốn nói:

Các bạn đọc chiện zui nghen~

mấy nay u mê truỵn bia đia quá, hên nà đăng kịp ngày:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.