Mặt Trình Thiên Châu thối đến không chịu được, hắc khí trong lòng tràn ra ngoài từng đợt, không thể nhịn thêm một phút giây nào nữa, sau lưng còn truyền đến giọng nói hết sức gợi đòn: “Gần đây em làm gì đấy, ấn đường cũng đen thui rồi kìa?”
Nghe được thanh âm Trình Thiên Châu đã biết người đến là ai, hếch cằm buồn bực chỉ hai quả cầu lông bên chân Bạch Tiểu Hổ: “Chạy đến đây luôn rồi mà không có người quản, anh mau đến đây tóm lũ này lại đi.”
“Đều là người mình thì sợ gì?” Người đến gần dừng lại, vừa vặn Bạch Tiểu Hổ ngửa đầu thấy hắn, cười lên tiếng chào hỏi, trong lời nói có chút ý tứ sâu xa: “Hello, anh là đại biểu ca của Thiên Thiên tên là Nghiêm Hãn Thành, em có thể gọi anh là đại biểu ca nha~”
Bạch Tiểu Hổ nghe vậy có hơi kinh ngạc, không xác định nhìn về phía Trình Thiên Châu. Trình Thiên Châu liếc mắt ghét bỏ thanh niên tự xưng là “đại biểu ca” kia, đối phương cười híp mắt nhìn lại anh, trong mắt lướt qua tia chế nhạo.
Trong lòng Trình Thiên Châu rên lạnh một tiếng, vị đại biểu ca này anh còn chả thèm gọi bao giờ, lần này hời cho hắn rồi, ai kêu trong lòng hắn toàn chủ ý xấu đây. Trình Thiên Châu giọng điệu thúi quắc nói với Bạch Tiểu Hổ: “không sao, cậu gọi anh ta là đại biểu ca đi.”
Bạch Tiểu Hổ đứng lên, có chút ngại ngùng cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má trái: “Em chào đại biểu ca ạ, em tên Bạch Tiểu Hổ, là bạn bàn trên của Trình Thiên Châu.”
Đại biểu ca lộ ra phong độ thân sĩ rồi lại mỉm cười bình dị, Bạch Tiểu Hổ chỉ cảm thấy như gió xuân ấm áp, không còn cảm giác ngại ngùng mới gặp người lạ.
“Hai nhóc hổ kia rất thích em nha, em hẳn là bé ngoan thiện lương rồi.” Hắn hơi cúi người, đưa tay về hai con hổ con. Bồng Bồng nhảy lên trước mặt hắn, ngước cổ hô “gào gừ gào gừ” mấy tiếng, Tử Tử bên cạnh im lặng, nhưng cũng không ngừng gật đầu.
Thanh niên ý cười ôn nhu nghe, giữa chừng ngẩng đầu cười như không cười liếc nhìn gương mặt xem thường cộng thêm ghét bỏ của Trình Thiên Châu, thỉnh thoảng gật đầu nói: “Vậy sao, được được được, anh biết rồi.”
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được hỏi: “Bọn nhóc đang nói gì vậy?”
Trình Thiên Châu nói với cậu: “Hai nhãi con kia thấy chỗ dựa tới rồi, tôi ngay trước mặt đây mà cũng dám nói xấu.”
“Phì!” Bạch Tiểu Hổ nhịn hết nổi cười ra tiếng, vỗ vỗ bờ vai anh, an ủi không hề giả trân: “Cậu đừng có thô bạo như vậy, bọn nhóc sẽ thích cậu thôi.”
Trình Thiên Châu lạnh lùng: “Ồ.”
Ai thèm hai nhãi con này yêu thích cơ. Anh liếc nhìn Bạch Tiểu Hổ mắt hạnh cong cong, nuốt ngược câu phỉ nhổ vào bụng.
Bên kia Nghiêm Hãn Thành nghe Bồng Bồng lên án xong, nhẹ giọng nói lời động viên một trận. Vừa vặn mẹ của Bồng Bồng tìm tới, đem hổ con ôm lên, gật đầu với Trình Thiên Châu: “Thiên Châu cháu đến rồi.”
Nói xong nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, cười lên như đóa mai hồng đầu xuân, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cẩn Khắc nói với cô Thiên Châu dẫn theo bạn loài người đến đây, đã quen chưa? Đừng lo lắng, cô chuẩn bị chút hoa quả, cùng qua đây đi.”
Bồng Bồng nằm nhoài trong ngực mềm mại của mẹ, lần này thì có thêm dũng khí rồi, quay đầu lại ngọng ngịu gào lên với Trình Thiên Châu: “Ta không cho ngươi ăn! Ngươi không được phép ăn!”
Trình Thiên Châu vốn dĩ ghét tất cả các loại rau dưa, nghe Bồng Bồng nói thế cũng chả có biểu cảm gì, nhưng khi cả nhóm bước vào bữa tiệc ngoài trời ở sân sau, hổ con được mẹ đặt lên bàn buffet phủ vải trắng, đang định cắn miếng bánh có dâu tây trang trí bên trên thì ngón trỏ của Trình Thiên Châu biến thành móng vuốt sắc bén, xuyên qua quả dâu tây rồi ném vào miệng mình.
Bồng Bồng trơ mắt nhìn dâu tây không cánh mà bay kinh ngạc đến ngây người, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Châu. Trình Thiên Châu vốn muốn trực tiếp nuốt luôn, sau khi nhìn thấy phản ứng Bồng Bồng còn cố ý từ từ thưởng thức miếng dâu, cuối cùng còn liếm dưới môi, lạnh lùng phun ra một chữ: “Ngọt.”
“Oa----!” Bồng Bồng oan ức nhào vào ngực mẹ, gào muốn banh họng: “Mẹ ơi không có dâu tây của con! Con không có dâu tây rồi! Oa oa----!”
Mẹ Bồng Bồng mau chóng dỗ bé: “Còn có dâu tây còn có dâu tây, mẹ giấu đi thật nhiều, hiện tại mang con vào ăn có được không?”
Bồng Bồng ậm ừ: “Đều của Bồng Bồng sao?”
Mẹ Bồng Bồng: “Đương nhiên rồi, mẹ cố ý giấu đi cho Bồng Bồng nha.”
Bồng Bồng nín khóc, được mẹ mang vào trong biệt thự, đầu nhỏ nằm nhoài trên vai mẹ, đắc ý nhìn Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu lần này khá hài lòng, không thèm để ý tới ánh mắt của Bồng Bồng khúc sau, chỉ là khi quay đầu lại liền thấy ánh mắt những người khác cứ phức tạp thế nào ấy.
Trình Thiên Châu: “...”
Bạch Tiểu Hổ có cảm giác không biết nói sao cho vừa lòng, không nghĩ Trình Thiên Châu vậy mà còn quá...ấu trĩ...
Trình Thiên Châu nhận được ánh mắt của cậu, đột nhiên có chút hối hận, nỗ lực cứu vớt: “Tôi không thích dâu, vừa nãy không phải là cướp đồ ăn với con nít.”
Không thích ăn còn cố ý cướp đi, tội còn nặng hơn một bậc đó ba...
Đối mặt với đôi mắt trong veo của Bạch Tiểu Hổ, vẻ mặt Trình Thiên Châu không đổi, chỉ là dời tầm mắt đi. Tử Tử bên cạnh dùng ánh mắt có thể nhìn thấu sự ngụy trang của người lớn nhìn chằm chằm anh, thở dài: “Anh Thiên Châu, anh không chỉ cố tình gây sự, mà còn không dám thừa nhận mình ấu trĩ nữa.”
Trình Thiên Châu: Thằng nhóc này cũng dám giáo huấn anh à...
Nghiêm Hãn Thành bồi thêm một đao: “Tử Tử còn hiểu chuyện hơn so với em.”
Trình Thiên Châu: Tôi mệt rồi, bây giờ đưa Bạch Tiểu Hổ về còn kịp không ta.
Nghiêm Hãn Thành đè lại vai anh, đột nhiên quay về phía Bạch Tiểu Hổ nụ cười ôn hòa nói: “Tiểu Hổ, thật ra mẹ của Bồng Bồng cũng là nhân loại giống em nha.”
Trong lòng Trình Thiên Châu căng thẳng, theo bản năng nhìn chằm chằm phản ứng của Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ quả thực sửng sốt, lắp bắp nói: “Nhưng mà, mẹ của Bồng Bồng...cô là người nha, sao có thể sinh ra, sinh ra....”
Nghiêm Hãn Thành mặt mang mỉm cười, tiếp tục công kích tam quan của Bạch Tiểu Hổ: “Được nha, đương nhiên có thể sinh ra hổ con, thú tộc kết hợp với nhân loại, sinh ra vẫn là thú tộc. Như ba của anh cũng là loài người nè.”
“......”
Bạch Tiểu Hổ khiếp sợ, phảng phất như nghe được “xoạt xoạt” một tiếng, nát.
Vẻ mặt cầu đờ đẫn ba giây, như nghĩ tới điều gì, biểu hiện cậu bỗng nhiên vặn vẹo xoắn xuýt, lúc xanh lúc trắng, lại đột nhiên đỏ bừng mặt điên cuồng lắc đầu.
“Ha ha ha ha ha----”, dáng dấp tam quan vỡ vụn của Bạch Tiểu Hổ quá thú vị, Nghiêm Hãn Thành không nhịn nổi xổ ra một tràng tiếng cười, hắn nhịn xuống ý cười đợt hai, nói: “Có phải em đang nghĩ đến mấy đứa bé mới sinh ra cũng là hổ con đấy chứ?”
Bạch Tiểu Hổ chậm nhịp: “Không, không có...”
Trình Thiên Châu sợ Bạch Tiểu Hổ bị dọa thật, trừng mắt nhìn Nghiêm Hãn Thành, giải thích: “Mới sinh ra thì là đứa bé bình thường thôi, chỉ là hình dạng khi là trẻ sơ sinh có chút không ổn định.”
Bạch Tiểu Hổ mặt vẫn hồng hồng như trước, may mà lúc này phần lớn khách nhân đều đến, cậu vội vàng hỏi: “Rất nhiều người đã đến rồi nha, cậu quen hết sao?”
Trình Thiên Châu nhìn chung quanh một vòng, nói: “Cơ bản gặp.”
Lúc này mẹ của Tử Tử cũng lại đây, Bạch Tiểu Hổ không nhịn được nhìn chằm chằm nàng một lúc, không biết đối phương cũng là nhân loại hay thú tộc.
Mẹ Tử Tử cùng nói chuyện với bọn họ vài câu, sau khi rời đi Trình Thiên Châu dán sát vào tai Bạch Tiểu Hổ nhỏ giọng nói: “Là nhân loại.”
Thời khắc này tâm tình Bạch Tiểu Hổ tương đối phức tạp, đột nhiên cảm thấy tình huống trong thú tộc kết bầu bạn với nhân loại còn rất thông thường. Tầm mắt cậu đảo một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Chú, chú Quan sao lại ở chỗ này?!”
Trình Thiên Châu theo tầm mắt của cậu nhìn sang, ghé vào tai cậu bình tĩnh nói: “Ừm, đó là chú tôi.”
Bạch Tiểu Hổ: “....!!”
Cảm giác này cứ như một sáng thức dậy phát hiện hàng xóm của mình hóa ra là Spiderman ấy...._(:зゝ∠)_
Bạch Tiểu Hổ nhìn qua, cánh tay Quan Mạc Lâm bị một nữ nhân ngũ quan xinh đẹp nhưng khí thế ác liệt kéo, vừa cùng người chào hỏi, gặp phải người quen sẽ tán gẫu vài câu, tư vị trong lòng thực sự có chút khó tả.
Lúc này Quan Mạc Lâm cũng nhìn thấy cậu, thoáng chốc trên mặt xuất hiện tia kính ngạc, lập tức cùng Trình Duyệt Nghi đi tới, đang muốn hỏi sao cậu lại ở chỗ này, nhìn Thấy Trình Thiên Châu thì hiểu rõ nói: “Con đã biết Trình Thiên Châu không phải loài người?”
Bạch Tiểu Hổ gật đầu: “Vâng...Con mới biết hôm nay...”
Trong lòng Quan Mạc Lâm thở dài, thấy cách làm của Trình Thiên Châu vừa bất ngờ lại hợp lý. Nhìn dáng vẻ Bạch Tiểu Hổ vẫn một bộ tỉnh tỉnh mê mê như trước, trong lòng lại không rõ hành động này của Trình Thiên Châu có ý gì, cùng Trình Duyệt Nghi liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Đây là dì Trình của con.”
“Con chào dì Trình, con là Bạch Tiểu Hổ.” Bạch Tiểu Hổ rất lễ phép nói. Thời gian qua đi nhiều năm, lần thứ hai nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ, trong lòng Trình Duyệt Nghi ngũ vị tạp trần, càng nhiều hơn là một loại chờ mong.
Nàng lộ ra nụ cười thân cận, trong lời nói như ngậm lấy thâm ý: “Tính khí Thiên Châu không tốt, phiền con nhiều rồi.”
Bạch Tiểu Hổ biết rõ đây là lời khách khí thôi, khoát tay nói: “Không ạ, con cảm thấy Trình Thiên Châu chỉ là không quen biểu đạt, cậu ấy rất tốt ạ.”
Trình Duyệt Nghi kì quái liếc nhìn Trình Thiên Châu mặt không cảm xúc, khụ một tiếng nói: “Xem ra các con ở chung rất tốt, có người chịu làm bạn với Thiên Châu dì cũng yên tâm, sau này nếu như Thiên Châu bắt nạt con, cứ nói cho dì, dì giúp con đánh nó.”
Bạch Tiểu Hổ: “...Dạ, chỉ là Trình Thiên Châu không bắt nạt con, còn giúp con rất nhiều ạ.”
Trình Thiên Châu ôm vai Bạch Tiểu Hổ, giương mắt đắc ý nhìn về phía Trình Duyệt Nghi.
Trình Duyệt Nghi: “...”
Tác giả có lời muốn nói:
[ danh sách cửm ưn của tác giả thou à. ]
ủa mọi ngừi ơi bộ này có ngừi khác nhận làm hẻ? thấy tìm tên truyện sẽ ra một vài (chục) các trang web có kết quả nhưng mà hỏng phải tên tác giả em đặt, em chưa có bấm zô xem thế nào nhưng mà lỡ có bạn khác nhận làm thì em có nên ngưng không ạ?