Ngón tay Bạch Tiểu Hổ không dính nước xuân, cậu trực tiếp hấp luôn mười cái bánh bao thịt đông lạnh mua từ siêu thị về. Lúc Trình Thiên Châu đi ra, Bạch Tiểu Hổ đang đổ sữa bò ra ly.
“Để tôi làm cho.”, anh tiến lên nhận lấy hộp sữa tươi trong tay Bạch Tiểu Hổ.
“Tôi xem thử bánh bao đã được chưa.”, Bạch Tiểu Hổ buông lỏng tay đi vào phòng bếp, kỳ thực cậu biết bánh bao còn chưa xong đâu, thế nhưng quay về cạnh Trình Thiên Châu thì cậu lại có cảm giác không dễ chịu lắm.
Lúc ăn sáng hai người cũng không có bao nhiêu giao lưu, Trình Thiên Châu là vì đói tới da bụng dán da lưng, Bạch Tiểu Hổ thì lại thẹn thùng. Giữa hai người có loại không khí không tả nổi, tình cờ không cẩn thận bốn mắt nhìn nhau, lại có loại ái muội ngây ngô bốc lên.
Bạch Tiểu Hổ cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là con nai vàng ngơ ngác, cậu càng nghĩ tới tình trạng của mình thì lại càng thấy không đúng, xấu hổ lại khủng hoảng, sợ Trình Thiên Châu phát hiện ra điều gì bất thường.
Cả ngày trôi qua, cậu thỉnh thoảng trộm liếc nhìn Trình Thiên Châu, thấy thái độ của anh tự nhiên bình tĩnh cũng chậm rãi buông lo lắng trong lòng.
Cậu tự cho rằng tầm mắt của mình kín đáo lắm, kỳ thực tất cả đều bị Trình Thiên Châu bắt gọn trong mắt. Anh mặc chiếc áo đen cổ V cùng quần thể thao nhàn nhã, một tay chống đầu nằm nghiêng trên tấm thảm dưới đất, một tay kia đặt lên quyển sách cạnh bên, từng tờ từng tờ lật xem. Áo rất mỏng, dáng áo bó sát vừa đúng hiện ra đường viền của cơ bắp.
Bạch Tiểu Hổ ngồi xếp bằng đối diện anh, dưới mông là tấm nệm mềm, trước mặt là một chiếc bàn học giản dị có thể gấp gọn, bên trên là quyển vở bài tập của cậu. Vốn bài tập toán nên được làm xong trong một tiếng, vậy mà đã qua nửa tiếng cậu còn chưa làm xong một phần ba, nãy giờ toàn nhịn không được len lén giương mắt nhìn cần cổ cùng xương quai xanh lộ ra ngoài không khí của Trình Thiên Châu.
Cổ áo chữ V xẻ có chút sâu, huống hồ Trình Thiên Châu còn nằm nghiêng người đọc sách, Bạch Tiểu Hổ vừa vặn có thể nhìn thấy dưới cổ áo anh là lồng ngực bóng loáng cùng cái khe giữa hai bắp thịt ở ngực.
Xem thời gian, Bạch Tiểu Hổ cảm thấy không thể tiếp tục phân tâm nữa, hỏi: “Thiên Châu, cậu không lạnh sao? Mặc mỏng như thế.”
Trình Thiên Châu giương mắt nhìn cậu: “Mỗi ngày ở nhà tôi đều mặc như vậy thôi.”
Bạch Tiểu Hổ hỏi xong thì có chút hối hận, cái vấn đề này hình như không lâu trước đây cậu từng hỏi qua rồi, khi trời mười một mười hai độ Trình Thiên Châu cũng không cảm thấy lạnh.
Bạch Tiểu Hổ thẳng thắn dời bàn học qua, quay chếch về phía Trình Thiên Châu thì hẳn sẽ không bị ảnh hưởng nhỉ.
Đáy lòng Trình Thiên Châu hết vui, vậy mà không nhìn lén mình nữa. Anh giả bộ dừng đọc sách, đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Tiểu Hổ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống.
Trình Thiên Châu lại nằm xuống: “Ánh mặt trời còn rất tốt nữa.”
Tay đang viết phương trình của Bạch Tiểu Hổ hơi dừng lại một chút, lúc này mà lại đổi hướng thì lại có vẻ cố ý quá.
Trình Thiên Châu buông tha cho cậu, hướng về phía cậu đưa tay ra, hơi híp mắt lại: “Cùng lại đây tắm nắng không nè?”
Ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông, màu vàng óng trong trẻo của tròng mắt như caramel, rõ ràng ngũ quan sắc bén, lúc này lại lộ ra ôn nhu thâm thúy, tim Bạch Tiểu Hổ lỡ một nhịp: “Tôi...tôi vẫn nên viết xong bài tập đã, mặt trời sáng vậy...có chút...chút chói mắt...”
Thừa dịp Bạch Tiểu Hổ ngửa đầu lên nói chuyện với mình, Trình Thiên Châu chậm rãi xoay người, vạt áo bị kéo lên, lộ ra hai khối cơ bụng căng đét, da thịt tươi trẻ đầy sức sống lộ ra dưới ánh mặt trời phảng phất như được phủ lên lớp mật ong, tỏa ra ánh sáng dụ người.
Bạch Tiểu Hổ lăng lăng nhìn hai giây mới phục hồi tinh thần lại. Cậu mau chóng cúi đầu, hai vành tai bốc lên mạt ửng đỏ.
Xong, cậu hình như thật sự có cảm giác với Trình Thiên Châu rồi, vậy mà nhìn cơ bụng người ta đến không nhắm mắt...thật...thật mất mặt...
Kẻ đầu têu Trình Thiên Châu thì lại đang len lén nhếch khóe miệng lên. Anh quyết định, về sau ở nhà cũng phải lấy hình người đi qua đi lại. Duy trì hình hổ mặc dù sẽ được tiếp xúc tứ chi nhiều hơn, thế nhưng chỉ có ở hình người mới có thể kích thích Bạch Tiểu Hổ sản sinh kích động cùng dục vọng với anh.
Buổi tối lúc ngủ, Bạch Tiểu Hổ thấy Trình Thiên Châu bán khỏa thân nằm trên giường, nhất thời há hốc mồm.
“Cậu, cậu ngủ đêm nay với dáng dấp như thế sao?”
Trình Thiên Châu giả vờ không hiểu hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ né tránh: “Cậu không phải thích nguyên hình hơn sao?”
Trình Thiên Châu vỗ vỗ lớp chăn bông dày dặn: “Tôi cảm thất dáng dấp thế này đắp chăn thoải mái hơn.”
Trên người còn đắp cái chăn bông...
Bước chân Bạch Tiểu Hổ chuyển hướng sang ngăn tủ: “Vậy tôi lấy thêm một cái chăn nữa.”
Như vậy sao được, Trình Thiên Châu vốn muốn cùng ổ chăn với Bạch Tiểu Hổ mà, vậy nên anh nói: “Giường cậu không đủ lớn, chăn sẽ rơi xuống đất.”
Bạch Tiểu Hổ: “Không sao, sàn nhà rất sạch.”
Trong lòng Trình Thiên Châu quýnh lên, bắt đầu cởi quần.
Bạch Tiểu Hổ: “!!!”
Cậu shock luôn, tại sao một lời không hợp liền cởi quần?!
Một giây sau con tim bé bỏng của cậu sắp nhảy ra khỏi họng lại trở về vị trí cũ, hóa ta Trình Thiên Châu biến về hình Hổ.
Trình Thiên Châu bé ngoan nằm xuống giường, giơ chân trước lên: “Vẫn là quên đi, chăn trong ngăn kéo còn chưa phơi, cậu mau lên đi.”
Bạch Tiểu Hổ thấy hình hổ của Trình Thiên Châu thì tự tại hơn rất nhiều. Cậu bò lên giường lướt qua Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu cũng giống như mỗi tối ôm cậu vào ngực, khá là đáng tiếc vì không được kề da sát thịt.
Bạch Tiểu Hổ kéo chăn đắp cho hai người, trong lòng còn đang suy nghĩ một vấn đề, ngoài miệng do do dự dự hỏi: “Đêm nay cậu ngủ đến nửa đêm rồi có biến thành người không?”
Ánh mắt Trình Thiên Châu lóe nét chột dạ, nhưng mà Bạch Tiểu Hổ lại không nhìn thấy.
“Hẳn là sẽ không, tôi rất ít khi nằm mơ.”
Bạch Tiểu Hổ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ chân trước đang khoác lên vai mình của anh, trong thanh âm bắt đầu mang theo tia buồn ngủ: “Ngủ đi, mai còn đi học nữa.”
Trình Thiên Châu “Ừ.” một tiếng, nhắm mắt lại nhưng chưa ngủ thật, Chờ tới khi hô hấp Bạch Tiểu Hổ đều đều bình yên rồi Trình Thiên Châu mới cực kỳ không biết xấu hổ trở về hình người.
Tuy nói thú tộc đã thích nghi với cuộc sống của con người, họ đã hạn chế rất những bản chất của mình. Nhưng ở một khía cạnh nào đó bọn họ vẫn rất thẳng thắn và táo bạo. Muốn thu hút sự chú ý của đối phương sẽ dùng da thịt cường tráng oai vệ, quyến rũ bằng màu lông lộng lẫy hoa lệ, rồi đánh dấu bằng mùi hương đặc biệt của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Tiểu Hổ lại trải qua thêm một lần mặt đỏ tới mang tai tim đập như trống chầu, cũng may lúc này Tiểu Thiên Châu chỉ đang cách một tầng vải ngoan ngoãn dán vào mông cậu, bằng không Bạch Tiểu Hổ chắc lại tan vỡ thêm lần nữa quá.
.......
Lục Ngạn hôm nay không đến trường, Bạch Tiểu Hổ liếc nhìn chỗ ngồi trống không của y, lúc ăn trưa hỏi Trình Thiên Châu: “Sao cậu ấy lại không tới?”
Trình Thiên Châu kiêu ngạo hừ một cái: “Nó còn dám tới? Không sợ bị tôi đánh?”
Bạch Tiểu Hổ im lặng, không biết có phải do cậu không có mắt nhìn người hay không nhưng cậu cảm thấy Lục Ngạn không phải đang trốn Trình Thiên Châu, dù sao đối phương cũng không giống người rụt đầu rụt đuôi.
Nhìn ra không ủng hộ của Bạch Tiểu Hổ, Trình Thiên Châu mạnh mẽ nuốt miếng thịt trong miệng: “Hôm nay tôi cũng nói người ta mang một con rắn đến đây, chúng ta nấu canh rắn ăn.”
Bạch Tiểu Hổ: “Muốn ăn tự cậu ăn, tôi không ăn, cũng không dám nấu đâu.”
Lúc này cậu nghe có người phía sau kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Từng Phồn của lớp năm kia thật sự bị rắn cắn?”
Trải qua chuyện đêm khuya hôm trước bị hai con rắn bắt cóc, Bạch Tiểu Hổ đến giờ vẫn còn bóng ma trong lòng với chữ rắn này. Tai vừa nghe được liền không nhịn được mà chú tâm nhiều hơn.
“Một anh em trong nhóm của tao mới nói, mày nhìn nè. Tối hôm qua cả nhóm đua xe với nhau ở cống Hai. Lúc chia tay thì không sao, đột nhiên nửa đêm lại phát hiện nằm trên thảm cỏ, cái cổ có hai lỗ máu, đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn.”
“Chết rồi?!”
“Không, nó mạng lớn, chỉ bị liệt thôi. Phỏng chừng chỉ có thể nằm trên giường cả đời, miệng cũng mở không được, mỗi con ngươi là di chuyển được, mai này cũng đành dựa vào dịch dinh dưỡng để sống, chậc, không ngờ thật.”
“Này cũng thảm quá chứ?”
“Ai kêu nó xui.”
“Mày nói coi giờ là mùa đông, sao còn bị rắn cắn nữa, nói không chừng là do tranh đấu hào môn gì cơ....”
“Mày xem ít phim truyền hình đi, có đấu nhau cũng không dùng cách này đâu...”
Lời sau nữa thì Bạch Tiểu Hổ không nghe tiếp, cậu có chút không bình tĩnh nổi, miệng lại khẽ nhếch, bóng tối bao phủ toàn bộ ký ức thời sơ trung của cậu, vậy mà bị liệt như thế?
Tác giả có lời muốn nói:
[...insert danh sách cảm ơn của tác giả...]
Bạn biên tập có lời muốn nói:
[...insert lời yêu thương gửi tặng các bạn đã chờ đợi mình...]