Trầm mặc, yên tĩnh.
Hai giây sau, Lâm Hạo nằm bên cạnh phồng má như con cóc, vô cùng đau đớn nện xuống đất: "Lão đại, mau hôn người ta đi!!"
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Trình Thiên Châu: "..."
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt xem Lâm Hạo không khác gì xem đứa thiểu năng, à không, là xem thi thể đứa thiểu năng.
Trình Thiên Châu yên lặng hít sâu một hơi, anh buông tay đang đỡ gáy Bạch Tiểu Hổ ra chống trên mặt đất, đùi phải thúc lên, mang theo Bạch Tiểu Hổ đã hóa đá đứng dậy.
Xác định Bạch Tiểu Hổ đứng vững, Trình Thiên Châu xoay người, ở trên cao nhìn xuống Lâm Hạo còn đang ngồi đó, mặt bị một tầng bóng tối bao phủ.
"Lão, lão đại..." Vô tri không sợ như Lâm Hạo lúc này cũng cảm thấy một tia không ổn chết đến nơi rồi.
Trình Thiên Châu giơ chân lên, một giây sau, nương theo một tiếng hét thảm, cả người Lâm Hạo như cá muối phun máu, khom người bị đá vào bể bơi, bắn nước tung tóe.
Bạch Tiểu Hổ bị động tĩnh này làm sợ tới mức quên mất xấu hổ vừa rồi, gợn sóng trên mặt nước đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ thấy một chuỗi bong bóng nổi lên, người thì còn chìm dưới đáy bể.
"Ừm, Lâm Hạo không sao chứ..." Trên trán Bạch Tiểu Hổ sắp nhỏ xuống mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn về phía Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu mặt trầm như nước nhìn chằm chằm bể bơi; lại chuyển tới Vu Hàng, người này thường thường theo sau chùi đít cho Lâm Hạo, kết quả Vu Hàng đột nhiên quay đầu nói cới Sở Giang: "Khí trời hôm nay thật không tệ a ha ha ha..."
"A ha ha ha không sai, mặt trời lớn..." Sở Giang chỉ về phía cửa sổ, bên ngoài mây đen giăng kín, "...Đây?"
Hai đội viên còn lại: "..."
Chơi thân với Lâm Hạo quả nhiên bị ngu đi.
"Đừng lo lắng, Lâm Hạo cố ý không lên đó."
Lâm Hạo vẫn chưa chịu trồi lên, ngay tại thời điểm Bạch Tiểu Hổ muốn khuyên Trình Thiên Châu, Giang Bách Hàn lại động viên nói: "Một cước kia của Thiên Châu không dùng bao nhiêu khí lực, Lâm Hạo không chết được."
Vừa dứt lời, mặt nước liền xuất hiện động tĩnh. Lâm Hạo đột nhiên từ dưới nước nhảy lên, chỉ vào Vu Hàng lên án nói: "Tụi bay vậy mà trơ mắt nhìn tao chết đuối! Vô tình! Lãnh khốc! Có phải là huynh đệ hay không!"
Vu Hàng nghĩa chính ngôn từ: "Không phải!"
Lâm Hạo ướt nhẹp: "......"
Trình Thiên Châu thỏa mãn, anh xoay người đứng trước mặt Bạch Tiểu Hổ, nói: "Lâm Hạo, cậu đừng để trong lòng."
Bạch Tiểu Hổ cũng coi như biết Lâm Hạo có bao nhiêu dằn vặt, chắc là bạn ấy chỉ muốn nhìn biểu hiện nứt ra của Trình Thiên Châu nên mới năm lần bảy lượt đùa giỡn quan hệ của cậu và anh.
Cậu lắc đầu một cái, cười nói: "Không có chuyện gì, vừa nãy cảm ơn cậu đỡ tôi. Cơ mà phản ứng của cậu nhanh thật, bơi cũng rất lợi hại, tôi thấy bơi rất khó, mãi vẫn không học được."
Ánh mắt Trình Thiên Châu lóe lên, chậm rãi nói: "Tôi nhớ cậu chọn lớp bơi."
"Ừm..." Nói tới cái này, Bạch Tiểu Hổ liền không khỏi ủ rũ, vạn nhất cậu không thể học nổi được, không phải không cách nào đạt tiêu chuẩn sao...
Trình Thiên Châu nhìn tóc Bạch Tiểu Hổ rũ xuống thiếu sức sống, nhẹ giọng đề nghị: "Cậu cần học bù, tôi có thể giúp cậu."
"Không, không cần đâu." Bạch Tiểu Hổ theo bản năng từ chối, cậu không thích phiền người khác.
Trình Thiên Châu dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngày nghỉ tôi cũng phải tập, tập hoài như vậy cũng chán, tôi muốn dạy cậu, sau đó chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."
Bạch Tiểu Hổ trợn tròn mắt. Đây là bạn bè mời nhau cùng đi chơi ngày cuối tuần, Bạch Tiểu Hổ lần đầu tiên nhận được lời mời như vậy, trong lòng không nhịn được nhảy nhót, vì vậy nói: "Vậy, làm phiền cậu nha."
Trình Thiên Châu bỗng dời tầm mắt, khụ một tiếng mới nói: "Vậy đến lúc đó tôi đưa thời gian và địa điểm cho cậu."
Bởi vì giữa giờ có chút trì hoãn, thời điểm hoàn thành bốn bài huấn luyện đã là mười lăm phút sau giờ tan học. Trong lúc đó Phó Minh Cách gửi tin nhắn hỏi Bạch Tiểu Hổ sao không gặp, Bạch Tiểu Hổ nói hắn về trước.
Sau khi cậu tiếp tục dùng điện thoại học từ đơn, chờ bọn họ thay đồng phục học sinh xong rồi cùng trở về lớp học.
Vào lúc này trong lớp không còn người, ai muốn ở lại tự học buổi tối cũng đã xuống căn tin. Bạch Tiểu Hổ sửa sang lại cặp sách, thấy Trình Thiên Châu không nhúc nhích tí nào, hỏi: "Cậu muốn ở lại tự học buổi tối sao?"
Hỏi xong cậu mới cảm thấy mình phí lời, Trình Thiên Châu hồi trước còn trốn học, sao mà tham gia tự học buổi tối được. Nhưng mà lời này lại làm một tia bối rối lóe lên trong mắt Trình Thiên Châu, cặp sách anh còn chả có chứ nói gì đến cái thứ mang tên bài tập.
"A, bài tập hôm nay là gì?"
Bạch Tiểu Hổ mím môi, lấy vở ghi ra, lôi từ trong đó một tờ, nói: "Cậu lấy một bản đi."
Nếu như lấy thì phải quay về làm đó...
Mặc dù anh là hổ, nhưng Trình Thiên Châu lúc này vậy mà cảm thấy cái gì gọi là "cưỡi hổ khó xuống".
Anh vẫn móc điện thoại ra chụp nội dung bài tập, quyết định về sau phải cố gắng đi học. Anh không muốn ở trước mặt Bạch Tiểu Hổ đứng bét bảng chút nào.
Tuy rằng là họ mèo đỉnh cấp, thế nhưng vẫn là mèo, cũng không thể cưỡng lại được thiên tính lười biếng và yêu ngủ nướng. Anh trước đây toàn buổi chiều trực tiếp đi tập huấn, buổi sáng đều dùng để ngủ. Hai ngày nay phải dậy sớm rời giường đã thật làm khó anh hổ nhà ta, khóa học buổi sáng hầu như toàn ngủ gật.
Hai người rời phòng học, đi ngang WC, Bạch Tiểu Hổ dừng lại nói: "Cậu chờ một chút, tôi, tôi đi rửa tay."
Không biết sao biểu hiện của Trình Thiên Châu lại là sững sờ, anh hơi nghiêng đầu xem thao trường ngoài hành lang, âm thanh có chút mơ hồ: "Ừm, cậu đi đi."
Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng đi vào, liền thấy trên mặt đất trước bồn rửa tay có biển đánh dấu màu vàng, bên trên viết "Bên trong đang sửa chữa.". Cậu thực sự cũng có chút gấp, ngẫm lại cũng không thể mỗi phòng đều muốn sửa chung lúc chứ, liền trực tiếp đi vào."
Trên mặt đất có một bãi nước từ cây lau nhà, Bạch Tiểu Hổ nhảy ngang qua, thấy nước đều từ gần phòng đơn mà ra.
Vẫn chưa có người nào đến sửa sao? Bạch Tiểu Hổ nghĩ thầm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ván cửa va chạm nhè nhẹ.
"Ai?!" Tế bào não của Bạch Tiểu Hổ tưng bừng như pháo hoa, cảnh tượng này kinh dị quá má.
Không có ai trả lời, ván cửa lại giật giật.
Bạch Tiểu Hổ nuốt xuống ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ai thế?"
Lúc này trong phòng đơn truyền ra vài tiếng "A a" cấp bách, Bạch Tiểu Hổ xác định bên trong có người bị khóa, loại tình cảnh quen thuộc này...
Cậu đã từng trải qua rất nhiều lần.
Không dám lập tức lên tiếng, là sợ trong nhà vệ sinh vẫn còn nhóm người ác ma kia. Sau khi xác định không phải bọn họ mới dám lên tiếng cầu cứu.
Bạch Tiểu Hổ lập tức tiến lên, vừa lấy cây thước trong cặp, nhẹ giọng động viên nói: "Cậu đừng vội, tôi lập tức mở cửa."
Cậu đem thước luồn vào khe cửa, đẩy khóa chốt xuống một cái, cửa rốt cục mở ra.
Người bị giam bên trong là Trần Bồi.
Hai tay bị cột chặt trên ống nước, ngoài miệng dán băng dính, quần bị cởi ra ngồi trên mặt đất, cả người đều là nước lau nhà.
Bạch Tiểu Hổ gắt gao cắn răng, viền mắt một trận chua xót. Cậu nhịn xuống nước mắt, lại lấy ra dao nhỏ, không nhìn dáng vẻ Trần Bồi nữa. Thời điểm như vầy càng nhìn nhiều càng chỉ làm đối phương lúng túng hơn.
Trần Bồi bị trói chặt bởi màng bọc ni lông rất dày, chỉ có thể dùng kéo hoặc dao cắt ra. Bọc ni lông rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay Trần Bồi nổi lên, đây là do máu không lưu thông được.
Bạch Tiểu Hổ cẩn thận đem lưỡi dao luồn vào khe hở cánh tay, lưỡi dao hướng ra ngoài chỉ sợ cắt phải Trần Bồi. Plastic trong suốt rất dày, Bạch Tiểu Hổ cát một lúc mới tách ra.
Trần Bồi yên lặng đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh mà mặc quần, sau đó nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn, cậu lại giúp tôi một lần."
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu một cái, cậu muốn hỏi là ai đã làm vậy với cậu ta, chẳng phải bọn Thái Bằng Nghị đã nghỉ học rồi sao?
Trần Bồi nhìn ra Bạch Tiểu Hổ muốn hỏi gì, lắc đầu với cậu. Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh Trình Thiên Châu: "Tiểu Hổ?"
"Cậu ra ngoài trước đi, tôi thu dọn chút." Cậu ta chỉ chỉ đống nước ướt nhẹp trên người mình, vẻ mặt không thay đổi, cứ như người bị bắt nạt không phải cậu ta.
Bạch Tiểu Hổ mím mím môi, nới với ra bên ngoài: "Chờ một chút!" sau đó nhanh chóng lôi một bao khăn giấy trong ngăn nhỏ cặp sách, lại từ ngăn còn lại lấy ra khăn tay, toàn bộ nhét vào trong tay Trần Bồi.
Trần Bồi xem đồ vật trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thói quen của cậu thật giống con gái."
Bạch Tiểu Hổ có chút âm u, cậu quen thuộc như vậy, cũng là vì trước đây những lúc cần khăn tay thế này đã trải qua quá nhiều.
"Vậy tôi đi rồi, cậu..." Bạch Tiểu Hổ do dự nhìn tóc ướt nước của Trần Bồi, quyết định nói: "Lần sau bọn họ lại bắt cậu, cậu liền mau chạy, sau đó nhắn tin cho tôi."
Trần Bồi phút chốc ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh hiện ra ánh sáng sâu thẳm.
Bạch Tiểu Hổ bị cậu ta nhìn đến vẻ mặt căng thẳng: "Sao thế..."
Trần Bồi cong khóe miệng: "Cậu còn đánh không lại lũ đó, chẳng lẽ muốn vì tôi mà nhờ Phó Minh Cách hay Trình Thiên Châu hỗ trợ?"
Bạch Tiểu Hổ cắn môi: "Giúp cậu gọi giáo viên, so với trước sẽ tốt hơn nhiều, chút chuyện này không tính là gì, tôi sau đó có thể tự mình giải quyết."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Trần Bồi đẩy Bạch Tiểu Hổ ra ngoài phòng đơn, sau đó dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Tiểu Hổ một lần nữa đóng cửa lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ địa lôi dudu~
- ------
Chúc các bạn đọc truyện vui, sắp tới mình có thể hơi bận nên chương mới có thể hơi chậm, xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. <3