HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 34: Chương 34: Hẹn Hò Đơn Phương




Từ lúc đi cắm trại ở núi Hàm Lợn về là người tôi cứ thơ thẩn ra.Cầm cái chổi mà nhìn căn phòng hắn,chẳng cử động gì.Một cục giấy bay tới đầu tôi nhưng tôi mặc kệ.Cho đến khi một cái cốc nhựa bay thẳng tới đầu tôi.Nãy giờ hắn cứ ném mấy đồ linh tinh vào tôi hoài.

“Dọn nhà đi!Nhìn gì thế!!”

“Ư…ừm…”

Bây giờ thì tôi lại muốn thở dài.Cứ nghĩ đến chuyện của Nguyên là lại thấy chán.Và cứ nghĩ đến những lời Nguyên nói thì lại thấy lo. Những cái cảm giác khó chịu nhất của đời người cứ bám chặt lấy tôi.

“Trời ơi!Bây giờ cậu lại nhả khí CO2 ra đầy phòng tôi đấy à?”

“Tôi đang chán đời đây…”

“Sao?”

“À…không…”

Mặt hắn tỏ ra như tôi rất khó hiểu.Mà hắn có hỏi thì tôi sẽ không biết nên nói như thế nào…Ah!Thật đúng là phiền phức.

“Thế cậu có quét nổi phòng này không?”

“Tôi không biết ;;^;;”

“Thế cậu bê mấy quyển sách lớp 11 của tôi xuống thư viện đi!Nhỏ phiền phức!”

“Thư viện á?Ahihi..”

Hắn nhếch miệng lên cười.Chẳng thích nụ cười ấy chút nào nhưng cũng phải cảm ơn hắn.Cơ mà hắn bắt con gái yếu đuối bê chồng sách cao to như này ư?Tôi cố luồn tay xuống quyển sách cuối cùng và bê nó lên,nó còn cao hơn cả đầu tôi ý.Tôi đi từng bước thật chậm chạp để nó không thể bị rơi xuống.Nhưng tôi không thấy mệt mỏi gì đâu vì nơi tôi ghé đến là thư viện mà ^v^.Chắc bây giờ anh ý đang vắt chéo chân mà đọc sách.Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mắt kính anh ấy >v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.