HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 60: Chương 60: Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!




Tối đó,tôi tắm rửa rồi lăn quay ra giường đắp chăn ngủ.Tôi nhìn lên trần nhà một lúc rồi nghĩ ngợi linh tinh về

mọi chuyện ngày hôm nay. Đúng là một ngày dài dằng dặc,không lúc nào không phải nghĩ ngợi một cái gì cả.Mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua,cứ moi lên rồi lại thấy mệt mỏi.Tôi từ nhắm mắt vào,chợt hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu tôi.Nụ cười của hắn, đôi mắt của hắn hiện dần lên.Tôi lại mở căng đôi mắt ra mà bất ngờ.Sao lại không điều khiển nổi bản thân thế này?Tại sao hình ảnh của hắn ta lại hiện lên chứ?...Tôi lại nhìn lên trần nhà trong vô thức,tôi nghĩ tới những kỷ niệm giữa hắn và tôi.Những kỷ niệm ấy nó khiến tôi cười,cười trong hạnh phúc.Từ lúc tôi gặp hắn đến lúc tôi pha cà phê cho hắn.Từ lúc hắn cười cho đến lúc hắn buồn,những hình ảnh đã in đậm vào trong tâm trí tôi.Càng nghĩ đến hắn,tôi lại cảm thấy hạnh phúc.Và ngượng ngùng.Trái tim của tôi bắt đầu đập mạnh mẽ hơn trong lồng ngực.Phải rồi,tôi đã từng trải qua cái cảm giác này,khi mà tôi phát hiện ra mình có cảm tình anh Minh.Vậy giờ là đến hắn ư?Tôi đã thích hắn?Không thể nào,không thể nào,không thể nào!!!!!

Sáng hôm sau,tôi cực kỳ mệt mỏi vì tối qua mất ngủ.Tôi đã tìm ra câu trả lời,và nó khiến tôi bất ngờ đến phát sốt nằm liệt giường.Hôm nay tôi không tài nào mà đứng dậy đi học được.Chẳng còn cách nào khác,tôi đành nằm ì ở giường.Cái đầu thì đau,cứ ngẩng lên là chóng mặt vô đối,mệt!!!Tôi vắt tay lên trán suy nghĩ.Tại sao lại là hắn chứ?Những cảm giác kỳ lạ,khi tôi muốn chạm vào hắn,khi tôi muốn ôm lấy hắn…Tất cả do tôi đã thích hắn…Hừm,làm gì có chuyện này chứ.Tôi không được phép thích hắn,và tôi cũng đã nghĩ mình không bao giờ thích hắn nổi.Vậy thì,lúc này tôi lại đang có những cảm xúc trái với tâm.Con người,không tài nào có thể ngăn cản cảm xúc của riêng mình cả.Nhưng tôi không được phép thích hắn.

Từ từ nhắm mắt lại và cố quên đi những hình ảnh của hắn.Thiện Ân,tôi muốn quên,tôi muốn quên.Cái cảm xúc này,tôi muốn gạt bỏ nó đi.Tôi phải ngăn nó lại,nó rắc rối lắm,tôi sợ.Thiện Ân…

“Dậy ăn cháo rồi uống thuốc mau!”

“Chút xíu nữa thôi mẹ,con mệt lắm…”

“Ai là mẹ của cậu?”

“Hả?”

Tôi giật mình mở mắt ra và nguyên cái bộ mặt của hắn che lấp hết tầm nhìn của tôi.Sao hắn ta lại ở đây!!!!! Tôi muốn bật phắt dậy nhưng cái đầu rõ nặng và đau chẳng cử động nổi.Vậy là tôi đành phải nằm im và cố phải đuổi hắn ra khỏi phòng mới được!!

“Ai ai cho cậu vào phòng con gái hả đồ vô duyên kia,mau ra ngoài!! >_______.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.