HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 30: Chương 30: Troll




Mùa thu rồi nhưng thời tiết oi dễ sợ.Tối rồi mà vẫn oi.Ông trời tức tưởi cái gì không biết.Hại bách tính dưới này quá..>___<.Hắn bắt tôi bật điều hòa lên.Chẳng hiểu sao tôi lại ấn cho nó tăng nhiệt độ..ahaha.Bây giờ thì hắn đang cằn nhằn với tôi đây.

“Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?Có cái điều hòa cũng không biết dùng.”

“Tôi xin lỗi…”

“Thôi ra ngoài làm tôi cốc nước cam đi,con nhỏ ngốc!!”

“Vâng…”

Tôi từ từ đi xuống phòng bếp.Vừa tức tối vừa pha nước cam cho hắn.Con nhỏ ngốc gì chứ,chỉ là ấn nhầm thôi mà.Hắn ta còn ngốc hơn.Trong cơn tức giận,tôi nảy ý đổ xừ muối vào rồi vui vẻ đưa lên cho hắn uống.Muốn nhìn thấy mặt của hắn lắm nhưng mà phải chạy không thì hắn dầy mình kinh khủng.Tôi vội vàng chạy ra ngoài,mới chạy được một vài bước thì đã nghe thấy tiếng gào thét của hắn.Hắn phi thẳng ra cửa.

“Nhỏ khùng kia quay lại đây!!!”

“Ahahaha!!! >v<”

“Còn cười à??”

Tôi chạy một vòng quanh tòa lâu đài rồi trở lại phòng hắn.Để cái ca nước lên trên cửa.Chẳng hiểu sao hôm nay nổi hứng muốn trêu hắn ghê.Tôi không trốn đi đâu cả mà đứng ở trước cửa gọi hắn.Dĩ nhiên hắn mà nghe thấy thì chẳng để ý gì mà mở thẳng cửa ra và cái ca nước đổ ụp xuống.Đầu hắn ướt nhẹp.Tôi ôm bụng cười.Trông mặt hắn ngu không thể diễn tả nổi…ahaha.Hắn thở dài một cái,cởi áo ra và lại gần tủ lấy áo khác mặc vào.Xong,hắn bỏ tay vào túi quần rồi lấy tiền ra,đếm đếm rồi đưa tiền cho tôi.

“Của cậu này!!Nhận rồi về đi..”

“Ơ…cậu đuổi việc tôi à?”

“Phiền vậy không đuổi thì sao?”

“Cậu gọi tôi về mà…”

“Ai biết cậu…”

“Tôi xin lỗi mà…XD”

“Gì?Xin lỗi mà còn cười.”

Hắn ta quay ngoắt mặt đi và trèo lên giường trùm chăn lại.Chết cha…làm có hơi quá tay,để hắn giận rồi ;;^;;…Con nhỏ Tú ngốc trêu dai quá đi…Biết tính hắn nhỏ mọn vậy rồi mà.Đành phải cố xin lỗi hắn thôi…Tôi lay lay hắn rồi liên tục nói xin lỗi.Nếu hắn nghĩ tôi phiền thì chắc chắn hắn sẽ chẳng chịu nổi đâu.Trời còn nóng mà chui vào chăn vậy.Đúng như dự đoán,hắn bật phắt dậy.

“Thôi được rồi..Nhưng cậu phải làm theo những gì tôi nói!!”

Tôi chưa kịp vui mừng thì nghe thấy câu tiếp theo,chẳng thể cười nổi.Mặt hắn nhìn gian dễ sợ T^T.

“Nếu không thì lấy tiền rồi về đi!!”

“Được rồi được rồi.Cậu muốn tôi làm gì!!”

“Chạy 5 vòng sân chịu phạt đi!!”

“Ok!!”

Chạy 5 vòng sân chỉ là chuyện đơn giản với tôi.Ngày nào tôi cũng phải chạy riết nên cũng quen.Nhưng mà trời cũng nóng,chạy xong mà chỉ muốn cởi phắt cái áo ra.Tôi mò xuống bếp lấy nước lạnh uống.Nốc gần hết chai…Khà XD…Hửm?Nước có vị gì là lạ…có mùi rượu Ô___Ô.Ai lại cho rượu vào tủ lạnh chứ?Có lẽ là cái tên Thiện Ân muốn chơi xỏ tôi đây mà.Tôi cố lết tới phòng hắn.Cả hành lang như quay đi quay lại,người tôi như nóng ran lên.Nhưng phải cố tỏ ra như không có gì xảy ra để cho hắn biết trò đùa của hắn vô dụng với tôi..Ơ hơ hơ @@.

“Xong rồi đấy hả??Bật tivi hộ tôi cái!!”

Hắn ném cái điều khiển cho tôi.Muốn gì nữa đây.Trong cơn chóng mặt,tôi bật tivi lên.Một hình ảnh đen đen trắng trắng,có pha chút đỏ.Do chóng mặt quá nên tôi chẳng thấy gì.Cái tivi như hiện ra thêm ba cái,hắn thì như thêm ba người..@@.Woa woa,thật vi diệu.Tôi gục hẳn xuống..chịu hết nổi rồi >^<..

“Ahaha!!Sợ quá ngã luôn rồi hả!!”

“Cậu…ra đây…tôi bảo…”

“Ngu gì đâu?”

“Nhanh…lên…woa ha ha @@..”

“Sao thế??”

Hắn lại gần tôi,tôi níu vai hắn xuống để lấy đà đứng lên.

“Hửm?Cậu uống rượu đấy à?”

“Cậu…cố tình cho tôi..uống…Còn hỏi à..”

“Làm gì có.”

“Mai tôi xử cậu.Bây giờ mau đưa tôi về nhà đi!!”

“Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à!!”

“Tôi không muốn cậu…thấy bộ dạng này của…tôi đâu…@@”

Hắn đứng đờ ra một lúc rồi bế tôi lên.Sao hắn lại bế..tôi thích cõng cơ.Mà chẳng quan trọng,sắp chết đến nơi rồi.Khó chịu quá…Hắn đưa tôi lên cái xe máy của hắn.Thật sự là chẳng muốn để hắn đưa về bằng cái này chút nào…Nhưng mà …Khó chịu quá @@...Ta hận ngươi tên đáng ghét.

Ngồi đằng sau hắn,hắn đội mua bảo hiểm.Nhấn ga rồi phóng vèo vèo,trông ngầu khiếp.Nhưng mà tôi buồn nôn không chịu được nữa rồi.

“Ê..cái áo cậu…đắt không?”

“Cái gì??”

“Đắt thì cho tôi nợ nhá…”

“Hả?Áo tôi làm sao?Chẳng nghe gì hết!!”



*****

________

Trong cơn mơ màng,tôi tỉnh dậy,từ từ ngồi lên.Chậc,đau đầu ghê.Mà mình về nhà lúc nào vậy…Tôi mò mò cái điện thoại.Bật lên xem giờ để mà hốt hoảng…8h rồi..muộn học rồi…vào lớp rồi…ah!!!Tôi bật như tôm ra khỏi giường và lao thẳng xuống nhà tìm mẹ.

“Sao mẹ không gọi con!!Muộn học con rồi!!”

“Bình tĩnh.Mẹ xin cô cho nghỉ rồi!!”

“Dạ…?”

“Con say nên mẹ xin cho con nghỉ!”

“Say ấy ạ…??”

Say??À ờ phải rồi,hôm qua mình uống nhầm rượu ở nhà hắn.Cái tên đáng ghét đó dám chơi khăm mình…đáng ghét đáng ghét.

“À…mẹ cho con 200…lấy đi mua áo đền cho bạn đi!!”

“Đền áo??”

“Hôm qua say xỉn nôn bừa bãi…con gái con đứa.”

Sau khi nghe mẹ nói tôi mới chợt nhớ ra.Hôm qua ngồi sau hắn chịu không nổi nên đã nôn ra người hắn.Ahuhu…cậu chủ…tôi xin lỗi Ô////^/////Ô.Nhưng mà số tiền ít ỏi này mà mua được cái áo cho hắn á..Áo của hắn phải hơn năm trăm.Thôi thì mua cái áo nào thật đẹp rồi chém gió vậy.Hắn là bạn thì chắc chắn cũng phải biết thông cảm chứ.

“Mà thằng bạn con nó đẹp trai ghê ha!!”

“Hotboy trường mà mẹ…”

“Con với nó có tình ý gì không đó!!Hí hí!!”

“Không đâu mẹ..cậu ta có bạn gái rồi!!”

“Chẹp,tiếc nhỉ…”

“Mẹ quý cậu ta hả?”

“Con trai mà ăn nói lịch sự,ga lăng bế con lên hẳn phòng mà không kêu ca gì đến bãi chiến trường của con.Còn khen mẹ trẻ nữa chứ!!Ahihi >v<..”

“…Ô____Ô”

Khen mẹ trẻ…Miệng của tên đó dẻo hơn cả kẹo cao su nữa.Mẹ sung sướng hơi quá..khi mà biết cái tính thật của hắn thì chắc mẹ phải đuổi hắn ra khỏi nhà mất…ahaha.

Tôi ra mấy cái shop để mua áo cho hắn.Áo nào cũng đẹp hết á…Nhìn mà muốn mặc ghê,mình mà mặc thì rộng thùng thình,dễ chịu :3.Mà phải mua cho hắn.Đi đến shop nào cũng bị hỏi là mua áo cho bạn trai à…phiền chết.Mua đại cái áo trăm nghìn,đẹp mà rẻ.

Cả ngày tôi chỉ chơi,bởi không có gì làm.Thích ghê…tự dưng được nghỉ mà chẳng có vấn đề gì hết.Trưa đến tôi lại lăn ra ngủ.Đang ngon giấc thì tiếng mẹ ầm ĩ dưới nhà.

“TÚ!!BẠN ĐẾN CHƠI NÀY!!”

“Hửm…bạn?Bạn nào…?”

Tôi lại chìm vào giấc ngủ.

“Dậy đi con nhỏ lười!!Dậy mà tiếp thiếu gia này!!”

“Thiếu gia….”

Có ai đó đạp đạp vào người tôi rồi còn xưng là thiếu gia.Thiếu gia?Là tên Thiện Ân.Geez..phải xử hắn vì tội lừa tôi uống rượu mới được.Tôi bật dậy túm cổ hắn.Mới ngủ dậy nên không đứng vững nổi,bị trẹo cái chân ngã uỳnh một cái…ahuhu.

“Bình tĩnh!!Khổ ghê nhờ…”

“Cậu đến đây làm gì??”

“Tôi đến đưa vở cho cậu!!”

“Hửm?Sao hôm nay tốt thế?”

“Tốt gì?Cô bảo!!”

Biết ngay là không thể mong đợi gì ở hắn.Làm gì có chuyện hắn tốt bụng như vậy…haizz..Tôi để sách lên bàn và lấy cái túi đựng áo của hắn.Hắn lôi cái áo ra rồi giơ lên.Ngắm nghía một lúc rồi lại nhét vào.

“Áo này rẻ bèo đúng không?”

“Mắt thánh vãi Ò__Ó”

“May cho cậu là tôi thích nó!!”

“Oh yeah!! ^v^”

“Rồi!Lôi sách ra tôi giảng bài cho!!”

…Cái quái gì vậy?Cô cùng lắm bảo là đưa vở cho tôi thôi chứ..Hắn lại bày trò gì đây?Nhưng nhỡ đâu hắn có lòng tốt thì sao?Thôi thì liều mạng tin tưởng hắn lần cuối.Tôi mở sách của hắn ra.Một cái gì đó rơi xuống,tôi nhặt lên…

“Ma!!!Á!!! >__<”

Tôi đáp nguyên quyển vở vào mặt sung sướng của hắn.

“Đây là lần cuối tôi tin cậu đấy biết chưa hả!!”

“Ahahaha!! XD”

Tôi lao tới đấm tơi bời hắn.Đến giờ mà hắn vẫn còn chơi khăm tôi được.Thì ra cái hình trên tivi hôm qua là con ma hả…Càng nghĩ tới càng tức…Tên đáng ghét!!.Bỗng có một giọng nói vang lên…”Anh Minh là tên ngốc!!Tên ngốc,tên ngốc..nhưng em thích anh!!”..Ah!!Đó là giọng của tôi mà.Nghe cái giọng say say,ú a ú ớ.Hôm qua trong lúc say tôi đã…ahuhu…tên đáng ghét!! >///_///<”

“Đợi chút đợi chút!!Có người gọi!!”

“Gọi con khỉ!!Mau đưa điện thoại cậu đây!Còn giám cài nhạc chuông à?”

“Không đưa!!Không đưa!!”

Tôi vật hắn ra rồi vặn tay hắn ra đằng sau đến tận gáy của hắn.Bình thường cộc đầu thôi nhưng mà thế này quá lắm luôn.Cho hắn gãy tay đi…

“Tôi đưa tôi đưa!!”

Hắn đưa điện thoại cho tôi,tôi vội vàng bật lên nhưng mà hắn có cài mật khẩu.

“Mật khẩu??”

“Không nói!!”

Tôi chạy ra khỏi phòng và kêu toáng lên.

“Mẹ ơi búa nhà mình đâu?”

“Ấy chị gì ơi…chị bình tĩnh..em nói..em nói mà…”

“Biết điều đấy!!”

“A yêu N nhiều lắm!!”

A yêu N?Ân yêu Nguyên?Ái chà…tình cảm ghê.Chắc mật khẩu của Nguyên cũng là “A yêu N quá”…Mật khẩu đúng,tôi mở được điện thoại rồi. Hình nền của hắn hiện ra.Trời ơi!Hắn để cái hình nền là ma…Tôi giật mình đáp thẳng cái điện thoại đi,ai ngờ đâu trúng đầu hắn.Hắn ôm đầu ngồi khóc.Cho chừa!!Điện thoại của hắn bị tách rời ra,vỏ bay nơi pin bay nơi.Tôi nhặt lại để lắp thì nhìn thấy cái thẻ nhớ…Chắc chắn đoạn ghi âm đó nằm trong này rồi..chôm thôi ÒvÓ.Tôi không làm gì nữa nên hắn nghĩ là tôi tha cho hắn.Hắn vui vẻ ở lại ăn cơm khi được mẹ tôi mời.Mẹ tôi như đang ra sức tìm hiểu hắn trong suốt bữa cơm.Tôi hay kháy hắn nên hay bị mẹ đá vào chân một cái rõ đau.Đến anh tôi cũng bị mẹ đá vì to tiếng.Hai cái người này chỉ cần đụng nhau là ầm ĩ hết cả lên.Nhưng mẹ toàn bênh ai ý chứ…Hắn có chủ rồi,mẹ đừng cố mà ;;^;;.Đến giờ về,mẹ tôi bắt tiễn hắn.

“Thằng kia!!Mày về thì về nhanh đi cho khuất mắt tao!!”

“Anh vào nhà đi!!”

“Không!!Để em với nó ngoài này anh không yên tâm!!”

“Dạ tôi không làm gì em gái cực kỳ trong trắng của anh đâu ạ!!”

“Cậu về nhé!! ^v^”

Tôi nói với hắn bằng cái giọng cực kỳ nhẹ nhàng kèm theo đó là nụ cười thật tươi.Cảm giác như mình đang dịu dàng nhưng không phải vậy đâu…^v^.

“…Ê Hải!!Tao thấy sợ cái nụ cười đấy…”

“Mày nói đúng…”

“Chạy…”

Hắn có vẻ như rất sợ tôi nên chạy thẳng lên xe.Tôi quay về nhà và cứ thế mà cười.Không biết ngoài cái đoạn ghi âm của mình trong này ra thì còn cái gì của hắn vậy ta?Hôm sau tôi nhờ Nguyên xóa đoạn ghi âm đó đi nhưng mà phải rất lâu mới xóa được bởi…hắn lưu toàn ảnh ma trong đấy.Nguyên còn không dám mở bất cứ thứ gì. Cái tên đáng ghét đó tính chơi khăm tôi đến bao giờ đây…-___-“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.