HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi

Chương 37: Chương 37: Xã Hội Lắm Người Ngốc




Sáng hôm sau hắn cũng không muốn đi học nên bị tôi nhốt ở nhà cấm cho đi đâu.Anh Hải thì đỡ hơn rồi,cười nói vui vẻ.Chỉ là thỉnh thoảng lại chìm vào nỗi buồn.Hôm nay anh ta cũng quyết định đi học,nói thẳng ra thì anh ta mạnh mẽ hơn hắn nhiều.Cái tên đàn bà yếu đuối đó…hmm…haizz…Nhưng chắc anh tôi cũng chẳng chịu được đâu bởi không biết tại sao cứ chạm mặt Nguyên suốt.Đến lúc ăn trưa thì anh ta chỉ gảy gảy miếng thịt.

“Anh ăn…”

“Ê khỏi ốm rồi hả??”

Lại là cái thằng nhóc lớp 10 lanh chanh đó.Nó nhảy tới bàn tôi mà vỗ vai anh họ tôi lia lịa.Nhìn cái mặt anh tôi hằm hằm kìa,ghê thiệc ;;^;;

“Tao quen mày không?”

“Có!!Em sắp làm em rể anh rồi này!!”

“Cái gì??Tú!!Em thích nó à??”

“Nó xàm đấy…Em còn chẳng biết tên nó…”

“Hơ…O^O..”

“Em tên gì thế?”

“Tôi tên Sơn!!Chị quen tôi từ hồi khai giảng lận đó!! ÒAÓ”

“À ừ…”

Anh tôi tự dưng nhìn chằm chằm nó.Có mùi nguy hiểm…Anh ta cứ vừa nhìn vừa nhai cơm,bộ nhìn mặt nó là nuốt nổi cơm sao?? Ô^Ô.Hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi anh tôi ăn hết cơm.

“Chuyện quái gì vậy…”

“Mặt thằng này khiến anh nuốt nổi cơm đấy!!”

“Cái mặt tôi không dùng để cho anh ăn!!”

“Ahaha!!”

Hai chúng tôi cười rầm lên.Mặt nó còn đỏ lên nữa,dễ thương ghê.

“Thằng này có ích phết!!”

Dù sao thì cũng nhờ nó mà anh tôi ăn hết cơm.Tôi còn chưa ăn xong nữa.Và kể từ đó,hai người họ cứ dính lấy nhau như là bạn thân với nhau.Nhìn hai người họ mới thấy có điểm chung là hay ám tôi,kinh khủng -.-.Ra về,hai người họ kéo nhau đi trước,để lại tôi alone,alone.Cứ dính lấy nhau như vậy không biết có biến gì xảy ra nữa đây.Tôi lúc nào cũng là người cuối cùng ra khỏi lớp,bởi cái tính lề mề của tôi.Tôi cúi xuống ngăn bàn xem có gì không rồi vô tình nhìn vào ngăn bàn Nguyên và thấy một quyển vở hiệu campus.Tôi tò mò lại gần mở ra xem rồi đập vào mắt tôi là dòng chữ : “NGUYÊN XIN LỖI MỌI NGƯỜI…”.Xin lỗi…Tôi dở từng trang một để đọc dù biết là không được phép.Bởi vì tôi đang rất tò mò liệu rằng trong đây có lý do về tất cả những việc làm của Nguyên?Thật sự trong đây có…Nó thật sự có…nhưng mà thật quá đáng.Ta hận mi lắm rồi cuộc đời kia.Nguyên có làm gì mi đâu,Nguyên còn chẳng bao giờ rủa mi như ta.Nguyên chẳng thù oán gì với mi cả.Mi khiến gia đình Nguyên thành đạt rồi lại kéo xuống vậy…

Tôi nghiến răng nghiến lợi để cố mà bình tĩnh đọc cho hết.Quyển vở được kết thúc bằng từ đáng buồn nhất,và cũng là từ mà tôi sợ Nguyên nói nhất “Tạm biệt…”.Tôi chạy đi,chạy đến nhà Nguyên.Tôi cần nói chuyện với Nguyên,Nguyên thật ra mới chính là người cần được an ủi.Tôi ấn chuông rất nhiều lần,đến khi có mẹ Nguyên ra thì tôi mới ngừng.Chỉ là ngừng ấn chuông chứ không ngừng gọi tên Nguyên.

“Cô!Cô!!Cho cháu gặp Nguyên.”

“Xin lỗi cháu,Nguyên nó chưa đi học về…”

“Vậy cháu sẽ đợi,đến khi Nguyên về mới thôi…”

“Không được!Cháu về đi…”

“Cô cứ vào nhà đi,không cần tiếp cháu đâu…”

Mẹ Nguyên trông yếu đi hẳn,đôi mắt đỏ và thâm cuồng,người thì gầy đi rất nhiều.Nguyên,tớ xin lỗi…Ah,ông trời cũng đang muốn đuổi tôi về đây,ông cho trời đổ mưa sao?Chẳng làm khó được tôi,tôi không về đâu.Tôi phải đỡ Nguyên dậy,tôi phải bảo vệ Nguyên.Ê cuộc sống,có giỏi mà đánh nhau với ta này,ta không sợ mày đâu.Mày cứ đổ hết cái độc ác của mày lên đầu ta đi này,ta quen rồi nhé.Hay là mày chán chơi với tao rồi?Hèn hạ!!!

Hàng ngàn giọt nước mưa đổ lên người tôi.Và tôi…thì mặc kệ.Nhất định phải đợi Nguyên về.Bỗng tôi nghe tiếng kọt kẹt vang dài,tôi giật mình ngẩng mặt lên.Cánh cổng đã được mở mặc dù chẳng có ai ở đó.Gì thế?Gì thế?Ai mở thế? Ó^Ò”…Mẹ Nguyên đứng từ cửa chính gọi tôi vào.Tôi cũng làm theo,Nguyên về rồi…về bao giờ thế?

“Cô cho cháu gặp Nguyên!!”

“Cháu hong khô người đi đã…”

“Nguyên đang ở đâu vậy cô!!”

“Ở trên phòng…”

Tôi vội vàng chạy lên phòng Nguyên.Tôi mở toang cánh cửa ra,Nguyên nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ.Tôi lao tới ôm Nguyên rồi nước mắt tuôn trào ra.

“Nguyên!!Nguyên!!Tú xin lỗi Nguyên!!Ahuhu…”

“Sao Tú phải xin lỗi…Tú có lỗi gì đâu?”

“Tú không hiểu Nguyên!Tú đã nghĩ xấu về Nguyên!!”

“T..Tú…?”

“Tú đã biết hết mọi chuyện rồi…rằng mọi thứ là do Nguyên sắp đặt!!”

“S…sao Tú biết được…”

Tôi run rẩy đưa ra quyển vở đó cho Nguyên.Nguyên giật mình rồi giật lại quyển vở.Nguyên cũng khóc…

“Sao…Tú có nó…”

“Nguyên để quên trên lớp.Tú xin lỗi vì đã đọc nó..Tú biết là không nên…”

Nguyên đập cả hai tay vào má tôi rồi đưa mặt tôi lên nhìn tôi chằm chằm.Mặt Nguyên vừa buồn vừa giận,vừa nhăn nhó vừa mếu.Rồi bỗng Nguyên ôm chầm lấy tôi,Nguyên gào lên khóc.

“Nguyên xin lỗi!!Nguyên xin lỗi…Nguyên chỉ còn cách đấy để mọi người ghét Nguyên rồi không ai sẽ phải buồn khi Nguyên đi!!”

“Ngốc!!Thiện Ân yêu Nguyên thật lòng,Nguyên nói chia tay như vậy là hắn…”

“Thiện Ân sao?”

“Hắn…đang nhốt mình trong phòng,không chịu ăn uống gì hết…”

“Nguyên…chẳng còn cách nào hết…hix…”

“Vậy Nguyên định lấy người ta thật à…”

Nguyên khẽ gật đầu.Nguyên không được yêu người mà mình thích,không được lấy người mình yêu.Tình

yêu,tình yêu,phiền phức,phiền phức!!Cuộc sống,cuộc sống,đáng ghét,đáng ghét…>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.