Trong lúc A Nhất đang phải vật lộn với thí luyện ở Mê Trì địa ngục thì tu tiên giới lại đang tận hưởng những ngày tháng yên bình hiếm hoi. Ngay cả những chuyện giết người đoạt bảo hay tranh chấp của các gia tộc vẫn luôn thường diễn ra cũng không còn bóng dáng. Cứ như thể A Nhất đã đem hết tất cả tham lam, sân hận và si mê của thế nhân dạo một vòng thiên đạo rồi kéo nó xuống địa ngục cùng với hắn vậy.
Ở Ngọa Long thành, các tu sĩ vẫn tấp nập tới lui, mua bán, trao đổi. Thế nhưng các quán linh tửu đã không còn ồn ào náo nhiệt như trước. Ngay cả khu vực trước cửa Nhất Vấn lâu cũng vắng vẻ hơn thấy rõ.
Trước đại sảnh của tổng bộ Nhất Vấn lâu, Vương Thành ăn không ngồi rồi, thở than vì hắn sắp phải trở về trần thế.
Đại sảnh không lớn, cái quầy nhỏ chỉ có mình hắn trông giữ, phía sau lưng hắn là một cái kệ lớn, bên trên trưng bày vài món đồ linh tinh. Bên cạnh hắn vẫn là cái tấm bảng cao bằng người, trên đó viết “Không bán tin tức về Thiên Âm chi hồn“. Tấm bảng im lặng lắng nghe vị nhị hoàng tử của Lưu Ly quốc này trải bày tâm tư.
- Ngươi biết không? Ta thật sự không muốn bị xóa đi kí ức tốt đẹp ở nơi này.
Hắn than vãn:
- Nhưng mà không nhớ dẫu sao vẫn tốt hơn. Nếu cứ mãi đắm chìm trong lưu luyến thì làm sao mà sống nổi chứ?
Chức vị quốc vương Lưu Ly quốc kia Vương Thành thật sự không ham muốn, nhưng các huynh đệ của hắn cũng sẽ không ngại đâm hắn một dao để phòng ngừa hậu hoạn.
Trong tiếng thở dài của Vương Thành, một thiếu nữ nhỏ tuổi với gương mặt như ngọc bước vào đại sảnh. Thiếu nữ nhỏ tuổi mặc áo váy đỏ, lưng đeo một hộp gỗ đen tuyền cao gần bằng nàng.
Vương thành rất có kinh nghiệm, hắn lập tức ngừng than vãn, trên môi nở nụ cười tiêu chuẩn của thương nhân, đon đả đứng dậy lên tiếng mời chào:
- Nhất Vấn lâu hân hạnh được tiếp đón đại tiên. Không biết đại tiên cần mua tin tức gì?
Hắn nói đến đây thì cánh cửa gỗ phía sau lưng thiếu nữ cũng nhẹ nhàng khép lại. Đây là để bảo mật thông tin của khách nhân.
Giọng nói thanh thoát mang theo vài phần tính trẻ con vang lên:
- Ta muốn mua tin tức của Thiên Âm chi hồn.
Thiếu nữ mặc kệ tấm bảng lớn khiến nó cảm thấy rất uất ức, ai cũng không màng đến nó thì nó đứng ở đây còn có tác dụng gì chứ.
Lại là Thiên Âm chi hồn! Vương Thành cười khổ nói:
- Mong đại tiên lượng thứ! Bổn lâu không...
Thiếu nữ lập tức ngắt lời hắn:
- Đi nói với Đường tổng quản, ta có tin tức liên quan đến Tu Di sơn. Lâu chủ của các người nhất định muốn mua.
Tu Chân giới của Huyền Không đại lục vừa mới lim dim ngủ thì đã bị chọc phá.
- --
Tông chủ của Thiên Nguyên tông, Tần Minh ngồi trên ghế chủ tọa, đôi mắt dài hẹp thường ngày vẫn ánh lên sự sắc sảo của hắn bây giờ lại mang theo chút u buồn. Vị đệ tử mà hắn đắc ý nhất, vị đệ tử tính tình vẫn luôn hiền hòa này của hắn bây giờ trông còn già hơn hắn cả chục tuổi.
Tần Minh nhịn không được mở miệng khuyên bảo:
- Mộ Ngôn! Dạo này tu vi của con tăng tiến quá nhanh. Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Bạch Mộ Ngôn cúi đầu ngoan ngoãn nói:
- Đệ tử đã rõ! Đệ tử sẽ lập tức bế quan củng cố tu vi, sư tôn không cần quá lo lắng.
Vành mắt thâm quầng, hốc mắt cũng hõm sâu vào khiến nhãn cầu của hắn có vẻ vừa to vừa đột ra ngoài làm gương mặt điển trai ngày nào trở nên vô cùng quỷ dị. Gương mặt phờ phạc ấy khiến người làm sư tôn như Tần Minh thở dài không thôi.
Hắn ném cho Bạch Mộ Ngôn một tấm lệnh bài rồi nói:
- Con hãy cầm lệnh bài này đến Lam Sương thành tĩnh dưỡng một thời gian đi.
Linh khí quanh người của Bạch Mộ Ngôn dao động không ngừng, hắn sắp sửa đột phá Hỗn Nguyên cảnh bước vào Tụ Nguyên Cảnh.
Bạch Mộ Ngôn dĩ nhiên biết sư tôn làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mình. Đột phá một đại cảnh giới khi đạo tâm không vững vàng là chuyện rất nguy hiểm. Hắn cầm lấy lệnh bài, cúi người vái chào.
- Đồ nhi tuân lệnh!
Khi hắn vừa định xoay người rời đi thì Tần Minh hỏi:
- Mộ Ngôn! Con có hận Mạc Nguyệt cùng Lục Linh vì cái chết của Triệu Duệ không?
Bạch Mộ Ngôn sững sờ không hiểu vì sao sư tôn lại hỏi như vậy nhưng cũng thành thật trả lời:
- Con không hề hận sư tỷ và sư muội.
Nghe vậy vị tông chủ hiếm thấy nở một nụ cười hiền lành, nói:
- Nếu vậy tại sao con lại hận bản thân mình chứ?
Nói rồi Tần Minh nhắm mắt dưỡng thần, không cần Bạch Mộ Ngôn phải trả lời.
Bạch Mộ Ngôn siết chặt tấm lệnh bài chấp sự ở trên tay. Tất nhiên là hắn phải hận bản thân mình chứ! Hắn hận bản thân mình yếu nhược, hận mình không đủ năng lực. Lúc trước hắn làm hại Triệu sư huynh, nếu không phải vì hắn thì Triệu sư huynh sẽ không phải chết, bây giờ hắn không lẽ hắn còn muốn làm cho những người xung quanh phải hao tâm tổn trí vì hắn sao?
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Bạch Mô Ngôn lấy lại được chút chính khí của ngày nào. Hắn chắp tay, chân tình thực lòng cúi người nói:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Tần Minh ừ một tiếng rồi phất tay ra hiệu cho Bạch Mộ Ngôn rời đi.
Bây giờ Mạc Nguyệt đã trở về; một nhóm người có liên quan đến Huyết vực cũng đã bị bắt về hỏi cung; không ai biết tin tức của Thiên Âm chi hồn nên cũng chẳng có trưởng lão nào đến tranh cãi, đòi hắn dỡ bỏ cấm lệnh truy lùng; ngay cả đệ tử của hắn cũng không cần hắn phải nhọc lòng nữa. Không có đám việc lớn việc nhỏ kia quấn thân, người làm tông chủ như hắn cũng trở nên vô dụng.
- Xem ra ta có thể yên tĩnh bế quan một thời gian.
Ở trong Lam Sương thành, người của Lãnh gia, Hầu gia và Viễn gia lại một lần nữa nháo nhào chuẩn bị tiếp đón tiên nhân.