Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 63: Chương 63: Mai nở trong đêm




Ánh tà dương vừa ngã xuống Lam Sương thành thì người của tam đại gia tộc đã tụ hội tại Viễn gia.

Dù phong cảnh trong trang viên lớn của Lãnh gia rất nên thơ hữu tình, thế nhưng hai nhà Viễn và Hầu kiên quyết không chấp nhận tổ chức yến tiệc ở đó, lý do cũng là vì lần trước Đường Tử Hàm vắng mặt.

Lỡ đâu lần trước tiên nhân rời đi là vì thấy phong thủy và khí vận của Lãnh gia không được tốt thì sao. Một phần khác thì là vì Viễn gia và Hầu gia cũng muốn chèn ép khí thế của Lãnh gia một chút.

Đoàn xe ngựa của Lãnh gia dừng lại trước đại môn đang tấp nập người tới kẻ đi. Bên cạnh chiếc xe ngựa thứ hai, thị nữ Diệp Mai cẩn thận dìu Lãnh Nhược Linh xuống.

Ở phía trước, gia chủ Lãnh Minh đã sớm rời xe ngựa. Tuy tuổi đã qua ngũ tuần nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng tắp, dáng đi oai vệ. Hắn đi về phía nàng, nhìn phục sức và trang điểm của con gái mình từ trên xuống dưới một lượt, rồi hài lòng cười nói:

- Linh nhi, chúng ta đi vào trong thôi.

Sau khi hết bệnh, sắc mặt của Lãnh Nhược Linh cũng ngày càng hồng hào, đầy sức sống. Nàng đã sớm trở thành đệ nhất mỹ nhân của Lam Sương thành, thậm chí cả Lưu Ly quốc cũng ít có người có thể so sánh với sắc đẹp của nàng. Da dẻ trắng nõn mịn màng không chút tì vết, gương mặt trái xoan đầy đặn làm dịu đôi mắt phượng sắc nét, đôi môi hồng chúm chím luôn nở nụ cười ôn hòa như hoa mùa xuân khiến bất kì ai nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái.

Lãnh Minh đem nàng đến đây với hy vọng đứa con gái này có thể lọt vào mắt xanh của vị chấp sự mới. Nếu như vậy thì Lãnh gia cũng sẽ một bước lên trời. Lãnh Nhược Linh tuy bên ngoài tỏ ra hời hợt, không mấy quan tâm đến trận yến hội này, thế nhưng trong lén lút vẫn chuẩn bị rất nhiều. Nàng tập luyện trước gương không biết bao nhiêu lần, từ dáng đi, dáng ngồi cho đến nụ cười muốn cười như thế nào mới khiến người khác bị hấp dẫn. Phục sức của nàng tuy đơn giản nhưng cũng trải qua trăm ngàn tuyển chọn sao cho phù hợp với khí chất của mình nhất.

Lúc này trống trận trong lòng của nàng đã đánh rầm rầm. Nàng cố trấn định, cùng phụ thân bước vào cổng.

Nhìn thấy tiểu thư khỏe mạnh tràn đầy sức sống, Diệp Mai vui mừng khôn tả. Mấy hôm nay, nụ cười chưa bao giờ rời khỏi gương mặt của nàng.

Tuy nhiên Diệp Mai vẫn cảm thấy tiểu thư của trước kia vẫn đẹp hơn rất nhiều, bản thân nàng cũng không hiểu tại sao. Có lẽ bởi bông hoa đào rực rỡ kia đã không còn tỏa hương thơm ngát của dược liệu.

Dưới một mái đình cổ kính bên trong trang viên, hai dãy bàn dài và ghế được xếp thành hai hàng đối mặt nhau. Phía cao bên trong là bàn của chủ tọa.

Trước mặt của tòa đình là hồ sen thơm ngào ngạt. Mặt hồ trong vắt có thể thấy rõ vài con cá chép đang bơi tung tăng lượn lờ.

Người của Viễn gia và Hầu gia đã chờ ở đây từ lâu. Gia chủ của hai nhà hòa nhã cười nói liên tục nhưng trong lời nói lại cất chứa dao kiếm bén nhọn đang giao phong, ngươi tới ta đi không ai nhường ai.

Thấy Lãnh Minh tiến vào, gia chủ hai nhà liền đứng lên chào hỏi, khách sáo mấy câu.

Lãnh Nhược Linh nhẹ nhàng thi lễ với các vị trưởng bối, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, lễ nghi cũng vô cùng tốt. Lúc đứng thẳng dậy, nàng khẽ đảo mắt liếc nhìn qua những đối thủ cạnh tranh, rồi khinh thường nghĩ thầm:

- Chỉ bằng những người này mà cũng muốn lọt vào tiên nhãn ư? Không biết tự lượng sức mình!

Các nữ nhi của Viễn gia và Hầu gia thua kém nàng quá xa, từ khí độ lẫn ngoại hình. Nàng cảm thấy mấy ngày nay lo lắng quả thật là dư thừa, bình tĩnh đón nhận từng tầm mắt ghen tị lẫn hâm mộ của các tiền đối thủ.

Phong thái của Lãnh Nhược Linh cũng làm cho gia chủ hai nhà phải hổ thẹn, thật muốn đem con gái nhà mình ra quất mấy roi rồi nhét vào bụng mẹ cải tạo lại cho hả giận.

Trăng vừa lên thì một con hạc trắng cũng xuất hiện trên bầu trời, nó bay đến gần rồi nhẹ nhàng đáp xuống hồ sen. Vị thanh niên đứng trên lưng hạc nhảy xuống, lướt gió tiến vào đình lâu.

Gương mặt lạnh lùng như muốn đóng băng không khí, đóng băng luôn cả những suy nghĩ tham lam của đám phàm phu tục tử.

Khi Bạch Mộ Ngôn an tọa thì Lãnh Minh mới quỳ rạp xuống đất mở miệng nói:

- Tiểu nhân Lãnh Minh bái kiến tiên nhân!

Phong thái oai vệ của nhất gia chi chủ nay còn đâu!

Người của Hầu gia và Viễn gia lúc này cũng lấy lại thanh tỉnh, vội vàng quỳ xuống khép nép bái lạy.

Ngay cả Lãnh Nhược Linh cũng không chịu nổi áp lực của linh khí cuồng loạn quanh người Bạch Mộ Ngôn mà quỳ rạp xuống đất. Trong đầu nàng trống rỗng, ý nghĩ câu dẫn thần tiên sớm đã bay mất vào chín tầng mây.

Tiên nhân ngồi, phàm nhân quỳ, thế nhưng ở sau lưng của Lãnh Nhược Linh, Diệp Mai vẫn đứng đó, ngơ ngác.

Bạch Mô Ngôn ngạc nhiên nhìn Diệp Mai một hồi rồi nở một nụ cười thân thiện.

Lúc này Diệp Mai mới giật mình định quỳ xuống đất thế nhưng Bạch Mô Ngôn đã lên tiếng ngăn cản:

- Ngươi không cần phải quỳ.

Diệp Mai bối rối không biết phải làm sao, gia chủ và tiểu thư đều quỳ dưới đất vậy mà nàng lại ngang nhiên đứng đây.

Bạch Mộ Ngôn nhận ra vẻ lúng túng của nàng, bèn ra lệnh:

- Mọi người hãy an vị, không cần phải đa lễ.

Ai nấy vừa về chỗ ngồi vừa trộm nhìn Diệp Mai. Thiếu nữ này có vẻ bề ngoài tầm thường, phục sức cũng không nổi bật, mái tóc dài được chải cột đơn giản, gương mặt tuy có chút đáng yêu nhưng cũng không có gì quá đặc biệt hơn người. Cũng không biết là điểm nào lại lọt vào mắt của tiên nhân rồi?

Vị tiên nhân này hẳn là có khẩu vị đặc biệt.

Họ Bạch ngồi ở ghế chủ tọa đưa ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng gỗ, bên trên khắc dấu ấn của Thiên Nguyên tông, hắn giới thiệu qua loa vài câu:

- Tại hạ phụng mệnh tông môn đến đây tiếp nhận chức vụ chấp sự của Lam Sương thành. Mọi người cứ gọi tại hạ là Bạch chấp sự. Mọi chuyện trong thành các vị gia chủ cứ tiếp tục quản lý như cũ, nếu không có chuyện gì hệ trọng thì tại hạ cũng sẽ không làm phiền đến mọi người.

Gia tộc phàm thế dù có giàu có đến đâu, quyền cao chức trọng cỡ nào thì cũng không đáng để hắn phải nêu tên.

Tính ra thì Bạch Mộ Ngôn cũng đã rất có lễ rồi, hiếm có tu sĩ nào lại tự xưng tại hạ trước mặt phàm nhân.

Ba vị gia chủ lại vội vàng đứng dậy xưng tên.

Bạch Mộ Ngôn cũng mặc kệ người của ba gia tộc, hắn chuyển tầm mắt về phía Diệp Mai, nhìn nàng một lúc rồi mở miệng hỏi.

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Nghe hắn đặt câu hỏi với Diệp Mai, mọi người thầm than thở trong lòng, quả nhiên.... Hai mắt của Lãnh Nhược Linh đỏ ngầu, vì cái gì mà vị tiên nhân này lại vừa lòng Diệp Mai mà không phải là nàng? Thị nữ này có gì hơn nàng cơ chứ?

Diệp Mai giật mình nhẹ ngước mắt lên nhìn người thanh niên đang cười với nàng, nói:

- Tiểu nhân năm nay 17 tuổi.

Ý cười trên mặt họ Bạch càng đậm. Hắn nói:

- Tư chất của ngươi cũng không tệ... Ngươi có muốn tham gia khảo hạch để gia nhập Thiên Nguyên tông không?

Diệp Mai đúng là rất có tư chất để tu luyện thế nhưng nhiêu đó còn chưa đủ để khiến vị đệ tử chân truyền này chú ý. Điều khiến hắn tò mò là Diệp Mai có thể bình chân như vại chống đỡ trước linh khí đang cuồng loạn quanh người hắn. Dạo này, ngay cả các sư muội sư đệ trong tông khi gặp hắn cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Gà vịt chạy quanh trong đầu của Diệp Mai, nàng có mơ cũng không dám mơ đến có một ngày nàng lại được tiên nhân chào mời. Nàng theo bản năng liếc nhìn Lãnh Nhược Linh mong nhận được sự giúp đỡ của vị tiểu thư đáng kính, thế nhưng gương mặt mà nàng luôn thích ngắm nhìn kia lúc này lại vặn vẹo khiến nàng sợ hãi tột độ.

Chút cử chỉ nhỏ nhoi này làm sao qua mặt được họ Bạch. Hắn hừ lạnh vỗ bàn, giọng nói có chút tức giận:

- Hôm nay tại hạ còn có chuyện quan trọng cần nói riêng với vị cô nương này. Những người khác có thể rời đi.

Lãnh Nhược Linh nghe vậy gấp rút đứng lên, cố gắng nở một nụ cười méo mó rồi há miệng phân trần:

- Bạch chấp sự, ngài lặn lội đường xa mới đến, hẳn cũng đã mệt mỏi. Phụ thân và các vị thúc thúc đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ đón gió để chào đón ngài, có chuyện gì cũng nên để sau hãy....

Lời nói chưa dứt, nàng đã phải đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Bạch Mộ Ngôn, đôi mắt như đang nhìn vật chết của hắn khiến nàng cứng họng, trái tim Lãnh Nhược Linh thắt lại, nàng vội vã đứng dậy, gấp gáp lùi ra ngoài cùng những người khác, lúc đi ngang qua Diệp Mai, cái cổ thon của vị tiểu thư này cũng không dám ngẩng lên.

Đêm hôm đó có người thiếu nữ mang theo lời chúc phúc của một thiếu niên mù, lạc chân vào đại đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.