Diệp Mai thầm đánh giá thiếu niên mù:
- Trông mặt mũi cũng không tệ lắm.
Hắn đã tắm rửa sạch sẽ. Mái tóc dài bù xù lúc trước đã được búi cao, quấn vải gọn ghẽ. Trên người khoác một bộ y phục mới tinh, áo xám, quần đen, là y phục được may cho các hạ nhân trong Lãnh gia.
Nếu có điều phải phàn nàn thì là y phục mới không đủ mềm mại khiến hắn cử động không được tự nhiên. Thiếu niên mù thở dài:
- Y phục của tiên nhân thật tốt, nhưng nó vốn không thuộc về một phàm nhân như mình. Bỏ đi! Bỏ đi!
Cầm bộ y phục cũ của thiếu niên mù ở trên tay, Diệp Mai mới nhận ra chất liệu vải thượng hạng của nó. Từng đường tơ mũi chỉ đều vô cùng tinh tế, nếu nhìn kỹ thì dưới những vết hoen ố ẩn chằng chịt hoa văn cầu kì. Vải vóc của tiểu thư nhà nàng cũng không tốt như thế này.
Thiếu niên này không tầm thường...
Nhìn gương mặt trầm tư không hợp với lứa tuổi, trí tưởng tượng phong phú của người thiếu nữ lại hoạt động.
Một vị công tử tài hoa đang sống trong cảnh yên bình thì gia tộc gặp phải thảm họa diệt môn. Chàng bị người ta tra tấn, hành hạ, biến thành phế nhân. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh. Thiếu niên may mắn thoát khỏi địa ngục đó, bi thảm trốn chạy rồi lưu lạc đến bây giờ.
Bị ảo tưởng của mình làm cho cảm động, nàng ôm lấy hắn, khóc lóc an ủi:
- Ngươi phải cố gắng sống, sống thật tốt!
Lời nói của thiếu nữ làm lệ ướt đẫm đôi mắt mù lòa, đây là lần đầu tiên có người cổ vũ hắn sống.
Hắn giơ tay muốn đặt lên chiếc lưng ong của thiếu nữ để cảm nhận hơi ấm của tình người nhưng rồi lại vội vàng rút tay lại. Thiếu niên mù chỉ đứng yên đó, lặng yên thổn thức.
Xúc động qua đi, Diệp Mai vội vàng buông hắn ra. Nàng không hiểu vì sao mình lại có thể thất thố như vậy nữa.
Diệp Mai bẽn lẽn lảng sang chuyện khác:
- Suốt ngày cứ kêu “ngươi” “ngươi” cũng không được. Ngươi có tên không?
Thiếu niên mù cười cay đắng. Kể từ sau khi hắn bị bán đi rồi trở thành một người vừa câm vừa mù, không có ai hỏi tên hắn nữa. Hắn cứ ngỡ mình đã quên mất cái tên đó rồi đấy!
Hai ngón tay chai sạm chấm vào chậu nước rửa mặt rồi viết lên trên bàn gỗ:
- A Nhất.
Phụ mẫu hắn đặt cho hắn cái tên này cũng không phải vì hi vọng hắn sẽ đạt được thành tựu rực rỡ hay trở thành người đứng đầu, mà là vì hắn là đứa con đầu tiên của họ.
Hắn không biết sau khi bán hắn, phụ mẫu có cho ra đời A Nhị và A Tam hay không. Nếu như là có, hắn hi vọng họ sẽ dễ mến hơn hắn, được phụ mẫu yêu thương và không bị bán đi... Hồi ức xa xăm lại trở về.
Tiếng nói của Diệp Mai đánh thức thiếu niên mù khỏi cơn ác mộng thời ấu thơ:
- A Nhất tiểu đệ! Từ bây giờ chúng ta là bằng hữu.
Nói rồi nàng vươn tay, cầm lấy bàn tay của hắn rồi đeo vào cổ tay một chiếc vòng dây vải được bện tỉ mỉ bằng những sợi đỏ.
A Nhất hoảng hốt, vừa định cởi trả thì nghe Diệp Mai bực bội nói:
- Ngươi thấy ta không xứng làm bằng hữu của ngươi sao? Cũng đúng! Dù sao thì ta cũng chỉ là một nha hoàn...
A Nhất vội lắc đầu. Hắn thở dài, không cố mở vòng tay nữa.
Hắn lấy cánh tay đeo vòng vỗ nhẹ bụng của mình, ra hiệu là mình đã đói rồi.
Diệp Mai cười ấm áp nói:
- Tiểu đệ của Diệp Mai ta phải sảng khoái như vậy mới đúng! Đệ ngồi ở đây, chờ một chút! Tỷ tỷ sẽ mang đồ ăn đến ngay.
Khi tiếng bước chân của Diệp Mai đã ở nơi xa thì thiếu niên mù cũng đứng dậy. Hắn dịu dàng sờ chiếc vòng dây vải trên tay rồi cười khẽ. Thiếu nữ này thật làm hắn có chút quyến luyến không nỡ rời đi mà không lời từ biệt.
- Lão thiên gia! Mong người phù hộ cho Diệp Mai tiểu muội.
Thành tâm khấn vái xong, hắn vác hành trang, lặng lẽ rời khỏi Lãnh gia.
Vừa đi hắn vừa tự nhắc nhở bản thân:
- Ta là A Nhất! Bằng hữu của ta là Diệp Mai.
Bây giờ hắn đã có bằng hữu, điều tối thiếu hắn có thể làm là nhớ tên của nàng và cả của hắn...
- -----
Ở trong thư phòng của gia chủ Lãnh gia, Lãnh Minh và phu nhân của lão đang dốc hết tâm huyết dặn dò con gái phải biểu hiện thật tốt trước mặt vị đại nhân trong yến tiệc tối nay.
Đó là tiên nhân của Thiên Nguyên tông, tồn tại vô thượng. Chỉ có một vài người quan trọng của tam đại gia tộc biết đến sự tồn tại của tiên môn. Các gia chủ khác hẳn là cũng đang chuẩn bị cho con gái của bọn họ.
Nếu như đứa con gái của lão lọt vào nhãn quan của tiên nhân thì Lãnh gia sẽ một bước lên trời, trở thành gia tộc quyền lực nhất thành Lam Sương.
Còn về phần Lãnh Nhược Linh. Lúc này lời nói của phụ thân và mẫu thân tựa nước đổ lá khoai. Vừa nghe nói đến tiên nhân, trong lòng của Lãnh Nhược Linh đã bối rối không yên. Đó là tiên nhân có thể thọ cùng thiên địa. Họ nhất định sẽ có cách khiến cho thân thể nàng khỏe mạnh, thậm chí trẻ mãi không già.
Nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội này.